Thành Kiến An.

Trong đình thủy tạ giữa vườn Mặc Tuyết các, Dương Diễm cùng Ôn Chỉ ngồi đối diện hạ bên bàn cờ. Trên bàn, hai quân trắng đen rõ rệt, đen chiếm hơn phân nửa, trắng đang bị vậy khốn.

Ôn Chỉ nhặt quân cờ, đặt xuống khay, "Đông cửu nam thập tứ."

Dương Diễm hơi nhíu mày, rồi lại ngước lên nhìn Ôn Chỉ, mỉm cười, "Lúc trước Lan Úc còn dè dặt vì mắt ta không nhìn thấy, cho ta chút đường sống. Hôm nay chẳng những không than mà còn từng bước ép sát, ta sắp cùng đường bí lối rồi."

Ôn Chỉ vẫn nhìn bàn cờ, "Lúc trước tại hạ có mắt không tròng, không biết công tử có sở trường đánh cờ, chỉ sợ thất lễ với công tử."

Dương Diễm cười khẽ, vuốt ve quân cờ trắng trong tay, nhưng không đặt xuống.

Ôn Chỉ có chút ngạc nhiên. Khi chơi cờ, Dương Diễm thường không đắn đo quá lâu, càng không do dự như lúc này. Hắn cho rằng tâm tình y không ở trên bàn cờ, liền dò hỏi, "Phía Lương Châu hình như mấy ngày này không yên ổn lắm."

Dương Diễm lắc đầu, "Ban đầu cũng không tới nỗi, mãi đến mấy ngày trước, tin ta được phong làm Tây Bắc đô hộ phủ truyền tới tai bọn họ, đám quý tộc Đông Hồ mới đứng ngồi không yên." Y nói rồi đặt một cuốn trúc mỏng tới trước mặt Ôn Chỉ.

Ôn Chi cúi đầu nhìn, thoáng nhăn mày, "Trước mắt, chức Tây Bắc đô hộ phủ chỉ là phong hàm, không nắm quân quyền. Bọn họ hoảng loạn như vậy chắc vì sợ Thác Bạt công truyền vị trí gia chỉ cho công tử." Hắn khẽ thở dài, "Nói cũng đúng, không biết thân thể Thác Bạt công có còn chống đỡ được đến khi nào."

"Hôm trước ta đã phái hai ngự y đến phủ ông ngoại, nhưng năm nay ông ngoại đã lớn tuổi, Thác Bạt gia lại lắm kẻ hiểm ác, chỉ sợ ngự y cũng không có cách nào." Dương Diễm lạnh nhạt nói, "Binh mã của tám nhà quý tộc Đông Hồ đều đang tập kết ở Lương Châu, xem chừng là chờ ông tắt thở, chúng sẽ bắt đầu tranh chấp."

"Quả nhiên là động binh rồi." Ôn Chỉ trầm ngâm.

Bấy giờ đã là hoàng hôn, xa xa có tiếng bồ câu gọi bầy. Đàn bồ câu nuôi bên ngoài đình thủy tạ đều tung cánh bay về phía âm thanh đó. Ôn Chỉ nhìn chúng bay đi, cười khẽ, "Thái An cung vẫn chưa hay biết gì về những thôn tin này. Công tử chiếm được tiên cơ cũng đều nhờ mấy con vật nhỏ này hết."

Dương Diễm cũng ngẩng đầu nhìn hướng đàn chim bay đi, "Những con bồ câu này do Hàn tiên sinh mang tới. Ban đầu không nhiều như vậy, chỉ có vài con thôi."

"Thực ra ta vẫn luôn thắc mắc, khi công tử còn chưa đắc thế, phải nhẫn nhịn ở trong góc viện, dù Hàn tiên sinh tuệ nhãn sáng hơn ngọc có lòng phụ tá, nhưng Đại Chiêu rộng lớn, làm sao công tử tìm được những người truyền tin ở các vùng xa xôi khác?"

"Trước kia, để ngăn kẻ địch xâm nhập, Vô Nhai tể tướng đưa ra kế sách bố trí binh lực cho các phiên trấn phòng thủ. Nhưng ông cũng không thể mặc kệ các phiên trấn ôm quân muốn làm gì thì làm, nên gài tai mắt trong đó. Những tai mắt này đều là người có chức vụ nhỏ trong quân, không ai để ý, nhưng trực giác nhạy bén, kiến thức bất phàm, đều là học sinh của tể tướng." Dương Diễm nói, lại mỉm cười, "Giờ Lan Úc có cảm thấy, thật ra ta cũng không giỏi đánh cờ, chẳng qua có cao nhân sắp sẵn bàn cờ, dùng ta làm quân. Ta thực ra chỉ chiếm chút lợi mọn mà thôi."

Ôn Chỉ lắc đầu, "Với tài học của Vô Nha tể tướng, ngài ấy sẽ không giao tâm sức nửa đời bố trí cho hạng người vô tri. Tại hạ cho rằng ông ấy đã suy nghĩ cẩn thận mới chọn công tử."

Dương Diễm cầm quân cờ, gõ nhẹ mặt bàn, "Thế Lan Úc thấy ta chơi ván cờ này thế nào? Có phụ kỳ vọng của ngươi và Vô Nhai tể tướng hay không?"

Ôn Chỉ bối rối. Hắn ngồi thẳng lưng, cúi thấp đầu, "Thứ cho tại hạ nói thẳng, ván cờ này, công tử chơi không tốt."

"Vì sao?"

"Ta cầm quân đen, công tử cầm quân trắng. Đáng lẽ phải ra hậu chiêu thì lại đánh mất cơ hội, không cắt đứt đường lui của ta đúng lúc. Dù sau này cục diện hòa nhau, nhưng giờ lại bị vây khốn một góc, khó lòng trở mình."

Lời này không hề khách khí, khác hoàn toàn trước kia. Dương Diễm kinh ngạc nhướn mi, "Lan Úc đang trách móc ta đấy sao?"

Ôn Chỉ lui về phía sau hai bước, cúi đầu với y, "Tại hạ không dám, chỉ kinh hãi trong lòng." Hắn thấp giọng nói, "Vài ngày trước, hữu phó xạ Lý Chuy bị biếm truất vì âm mưu tạo phản, chết ở trong ngục. Việc này khiến thế tộc chấn động mạnh. Bọn họ không chịu ngồi yên chờ chết nên mưu đồ lập ra vụ án lớn nhất Thái Thường tự, nào là lễ tế tự có sơ sót cùng đủ thứ nhỏ nhặt khác...Hàng loạt quan viên thủ hạ của công tử bị bắt, ngay cả Thích Đồng huynh cũng..."

Dương Diễm gật đầu, "Ta đã đoán ngươi sẽ nhắc đến chuyện này. Vụ án này của Thái Thường tự khiến Thích Đồng bị hoạch tội bỏ tù, bị đánh phạt, suýt nữa mất mạng. Ngươi là bạn thân với hắn lâu năm, đương nhiên bất bình thay."

"Ta không chỉ bất bình thay Thích Đồng huynh mà còn lo rằng vụ án Thái Thường tự chỉ là khởi đầu. Sau này, bọn chúng sẽ dùng mọi biện pháp để xẻ lông trên đôi cánh của công tử, đến khi tiêu diệt được công tử mới thôi."

Dương Diễm trầm tư, "Vậy là từ trước đến nay, ta vẫn đi nhầm sao?"

"Công tử đã sai từ khi bắt đầu." Ôn Chỉ lắc đầu, "Nếu làm đúng theo mưu đồ của chúng ta từ trước, đợi khi Dương Quyết được phong làm Tông Chính mới công bố tội khi quân giết cha của hắn, nhóm thế tộc sẽ chịu nhục nhã lớn mà khiêm nhường lại, chứ không cứng đầu như ngày hôm nay. Công tử đi sai một bước, những bước tiếp theo cũng bị hạn chế, không thể dễ dàng đối đầu với thế tộc."

Dương Diễm không tỏ rõ ý kiến, chỉ gật đầu, "Sau đó ta đi lầm bước nào?"

"Công tử chọn sai đồng minh!" Ôn Chỉ lạnh lùng nói, "Tạ đại nhân tâm tư hiểm độc, là người chí hướng bất đồng với công tử. Với tính tình hắn thì nhất định sẽ không cam lòng khuất phục thế tộc, cũng không cam tâm kết bạn với hàn sĩ. Hắn muốn quyền thế ngập trời, muốn lấy thúng úp voi. Chờ khi Bạch Lộc quán hưng thịnh, số lượng đông đảo, họ sẽ không còn phụ thuộc vào công tử nữa. Bây giờ, công tử bắt tay với hắn để đối phó với thế tộc chẳng khác nào bảo hổ lột da."

Hắn vừa dứt lời, Dương Diễm bật cười lớn, "Ngươi nói ta là hổ lột da, sao biết kẻ lột da không phải hắn?"

Ôn Chỉ khẽ biến sắc, chống tay xuống bàn cờ, vừa định nói tiếp, Dương Diễm đã mỉm cười, ngón tay nhịp nhàng gõ, "Lan Úc, tới lượt ngươi."

Hắn cúi đầu nhìn, bất chợt rùng mình, "Đây là...."

Từ thế hòa ban nãy, bố trí của Dương Diễm hóa ra không phải bị cầm chừng như đã tưởng, mà ẩn mình rất sâu, mãi đến bây giờ mới lộ manh mối. Ôn Chỉ hoảng hốt nhìn bàn cờ thật lâu, sắc mặt nghiêm trọng, cuối cùng thấp giọng nói, "Công tử, ta thua rồi."

Dương Diễm nhướn mày, "Trước mắt còn chưa phân thắng bại, ngươi đã nhận thua sao?"

Ôn Chỉ cười khổ, "Tuy thắng bại chưa phân, nhưng ta sẽ bị công tử vây chết chỉ trong mười bước, chẳng bằng nhận thua cho sớm."

Dương Diễm lắc đầu cười, đẩy bàn cờ ra. Đôi con ngươi y sáng như nước, soi rọi cả hàng mi, "Lan Úc, ngươi cần phải biết, dù ta bị cầm chừng, hay đánh mất cơ hội, đều không quan trọng. Chỉ cần người thắng cuối cùng là ta, thế đủ rồi."

Đêm hai mươi bốn tháng sáu, năm Vĩnh An thứ bảy.

Tường thành Bàn Môn quan im lặng sừng sững, ngọn đuốc đầu thành soi bóng xuống, tựa như loài thú dữ ẩn mình trong đêm đen. Lúc này đã qua canh ba, lính trực đêm cũng dần lộ vẻ mệt mỏi. mí mắt nặng nề, vô thức gục đầu xuống ngáy. Trên lầu cao nhất tường thành có một bóng người lặng lẽ đứng. Ở nơi biên thùy Tây Bắc này, dù giữa mùa hạ vẫn có chút lạnh lẽo. Người kia không có lửa sưởi bên cạnh, áo giáo da đã phủ một tầng sương. Chàng khẽ thở ra hơi trắng giữa đêm tối, chậm rãi cử động khớp xương ngón tay.

"Ta nhớ hôm nay không phải lượt huynh gác đêm, sao lại ra đầu tường đứng. Không an tâm à?" Giọng nói vang lên sau lưng mang theo tiếng cười khẽ.

Vệ Trường Hiên không quay đầu, mắt vẫn đăm đăm nhìn phía trước, "Không hẳn thế, nhưng làm cách nào cũng không ngủ nổi."

"Huynh không ngủ được là đúng, kỳ hạn mười ngày mà Bạt Liệt tướng quân cho phép đã sắp tới rồi, hôm nay là ngày thứ bảy." Uất Trì Phong phủ phủi bờ thành, ngồi ngay bên cạnh chàng, hai chân vắt vẻo, nhàn nhã đong đưa, "Nói không chừng A Sử Na Nỗ Nhĩ đã mệt mỏi rồi. Lúc trước, hắn đánh xuống Cam Châu, cướp bóc sạch sành sanh, bỏ lại tòa thành trống cũng chẳng sao, cứ thế mang binh về nha trướng cũng nên."

"Không đâu." Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Hai ngày nay đã có động tĩnh. Trên cao nguyên Thương Vũ có dấu ngựa kỵ binh, ước chừng hơn mười ngàn người, có vẻ như là kỵ binh tiên phong của Yến Ngu."

"Ồ?" Uất Trì Phong gật đầu, "Nếu A Sử Na Nỗ Nhĩ đến thật, huynh định thế nào? Vị vương tử điện hạ kia chẳng hề truyền tin, nếu huynh cứ thế đối mặt A Sử Na Nỗ Nhĩ thì liệu có thắng hay không?"

Vệ Trường Hiên bất đắc dĩ cười, đáy mắt có chút lo âu, "Thật ra ta cũng không dám chắc. Ta cảm thấy trận chiến này giống như một ván cược."

Uất Trì Phong kinh ngạc nhìn chàng, "Ván cược?"

Vệ Trường Hiên thở dài nói, "Huynh chắc cũng biết, mấy lần ta đánh trận trước kia đều không phải hai quân giao chiến trực diện. Lần này một mình lĩnh nhiều binh mã như thế, ta cảm thấy áp lực sắp không thở nổi."

Uất Trì Phong cười cười vỗ vai chàng, "Huynh đừng lo. Tuy kinh nghiệm cầm quân của huynh không nhiều nhưng ta nhận thấy, huynh sinh ra để mang binh đánh giặc. Nếu không phải thế, Bạt Liệt tướng quân cũng không an lòng giao quyền điều hành toàn quân lại cho huynh. Lại nói, lần này dù thắng hay thua, chúng ta cũng gánh vác cùng huynh, nhất định không để huynh đơn độc một mình."

Vệ Trường Hiên quay sang, nhìn thẳng Uất Trì Phong, khẽ nói, "Cảm ơn huynh."

"Cảm ơn cái gì." Uất Trì Phong lắc đầu, lại nhìn bội đao bên hông Vệ Trường Hiên. Chuôi đao được chạm khắc hoa văn vân lôi, nhìn khá quen thuộc. Hắn hỏi, "Đây là đao Trần Thiệu dùng ngày trước à?"

Vệ Trường Hiên xoa chuôi đao, gật đầu, "Phải."

Uất Trì Phong cũng vươn tay, cầm lấy chuôi đao lạnh ngắt, "Huynh ấy....vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta."

"Báo....." Bỗng nhiên, có ánh đuốc chiếu về phía bọn họ. Thân binh vội vã dừng dưới chân thành, ngước lên, "Hai vị tướng quân, có cấp báo!"

"Chuyện gì?"

"Đại quân Yến Ngu không qua sông Khố Luân về phía Bắc mà vòng về phía Tây, nay đã đến cao nguyên Thương Vũ."

Vệ Trường Hiên và Uất Trì Phong quay sang nhìn nhau, vẻ mặt 'quả nhiên là thế'.

"Còn nữa." Thân binh nhíu mày, "Thám báo còn đưa về một lão du mục."

"Dân du mục?" Uất Trì Phong thắc mắc. Tuy hiện giờ hai nước đang giao chiến như cao nguyên Thương Vũ cỏ mọc tươi tốt, nguồn nước dồi dào, đang lúc thích hợp để chăn dê, cho nên đôi khi cũng có dân du mục to gan lùa dê ra ngoài gần Bàn Môn quan chăn thả. Quân đóng ở quan nội cũng ít khi đuổi bọn họ.

"Lão du mục này hình như là mật thám, giờ không biết xử lý thế nào, xin ý kiến của hai vị tướng quân."

Vệ Trường Hiên đứng dậy, hất đầu với Uất Trì Phong, "Mau đi xem."

"Tướng quân không phải đều nói, đám dân du mục đều xuất thân bần hàn khốn khó, ngươi bắt về làm gì?"

"Hắn vốn không chăn dê." Thân binh bình tĩnh đáp, "Ngươi nhìn tay hắn đi, dân du mục mà bàn tay lại có lớp chai dày thế này à? Rõ ràng là tay cầm đao nhiều năm. Lão ta chính là kỵ binh Yến Ngu!"

Gã vừa dứt lời, mọi người liền cảnh giác. Có binh sĩ tiến lên, dựng thẳng ông lão đang bị trói chặt, nhìn từ đầu đến chân.

Đang không biết làm sao thì có người quát lớn trên thành, "Các ngươi làm gì thế?"

Mọi người ngẩng đầu lên, thấy hai vị tướng quân đang đi xuống. Lão du mục thấy Vệ Trường Hiên thì hai mắt đục ngầu bỗng sáng rực, đột ngột đứng lên. Binh lính phía sau đá một cú vào đầu gối lão, "Thành thật một chút!"

Vệ Trường Hiên đi tới gần, bảo lính lui xuống. Chàng cúi đầu nhìn ông cụ, "Ông nhận ra ta sao?"

Ông lão gật đầu.

Vệ Trường Hiên cau mày, quay ra sau nói, "Đưa lão ta vào trướng. Ta và Uất Trì tướng quân sẽ đích thân thẩm vấn."

Vừa vào trong, Vệ Trường Hiên liền cởi dây trói cho ông lão. Uất Trì Phong đứng cạnh nắm chuôi kiếm, nghi hoặc hỏi, "Huynh cho rằng hắn thật sự là người A Sử Na Cức Liên phái tới đây?"

Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Cái này phải hỏi lão."

Uất Trì Phong chỉ đành dùng tiếng Yến Ngu nói chuyện với lão, "Nếu không phải chăn dê, ngươi đến gần Bàn Môn quan làm gì?"

Ông lão không đáp, chỉ vươn tay sờ hàng tóc trên đầu mình.

Uất Trì Phong kinh ngạc. Hắn từng nghe có người dấu chủ thủ rất nhỏ trong cột tóc, chuyên dùng để ám sát, liền rút trường kiếm bên hông ra.

Vệ Trường Hiên vội vàng ngăn cản, "Đợi đã."

Thứ ông lão rút ra không phải chủy thủ mà chỉ là một cuộn da dê được gói chặt, ố đen bẩn thỉu, nhìn cũng không khác gì mái tóc trên đỉnh đầu ông ta.

Uất Trì Phong định đưa tay cầm thấy, ông lão lại không đưa cho hắn, mà đưa cho Vệ Trường Hiên.

Trên tấm da dê viết dòng chứ thô kệch, là chữ Trung Nguyên. Vệ Trường Hiên biết về thời niên thiếu của Cức Liên nên cũng không thấy lạ, chỉ nheo mắt đọc thật kỹ.

Hóa ra ngày ấy, sau khi hắn để mất Bàn Môn quan và thành Cam Châu, A Sử Na Nỗ Nhĩ đã nghi ngờ hắn cố tình để mình bị bắt, quyết không cho Cức Liên can thiệp vào chiến sự nữa, tìm cớ đuổi hắn về nha trướng Yến Ngu. Phong thư này do hắn viết vội ở trên đường.

Uất Trì Phong đứng cạnh Vệ Trường Hiên, nhíu chặt lông mày, hỏi, "Trong đó viết gì?"

"A Sử Na Nỗ Nhĩ giả vờ lui quân là để điều thêm binh lực. Mấy vạn nhân mã dưới trướng tả tướng Yến Ngu cũng bị hắn triệu đến. Khi bọn họ tới thì quân số sẽ đông hơn chúng ta khoảng mười vạn người. Còn nữa, hắn chẳng những nắm rõ binh lực của ta trong lòng bàn tay mà còn biết chuyện Thác Bạt công vẫn chưa khỏi bệnh. Toàn bộ hư chiêu của chúng ta bị hắn nhìn thấu hết."

Uất Trì Phong hoang mang nói, "Thế trong thư, Cức Liên có nói chiến thuật của A Sử Na Nỗ Nhĩ như thế nào, bố cục ra sao, có điểm yếu nào để chúng ta lợi dụng không?"

Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Cức Liên bị điều về nha trướng rồi. A Sử Na Nỗ Nhĩ tâm cơ sâu như thế, e là khó mà thấy được mưu đồ của hắn ta."

Uất Trì Phong đang định nói thì Vệ Trường Hiên ho nhẹ một tiếng, "Ông lão này đêm hôm chạy tới đây, chắc đã mệt mỏi lắm rồi. Huynh bảo bọn họ mang chút cơm nước tới đây."

Uất Trì Phong trao đổi ánh mắt với chàng, sau đó gật đầu, "Ta sẽ đi chuẩn bị."

Hắn đi không bao lâu thì có binh sĩ tiến vào, là lính bếp núc bản địa người Đông Hồ. Gã mang theo chút bánh mì và ít thịt khô, đặt xuống trước mặt ông lão, sau đó định rời nha trướng. Bỗng nhiên, Vệ Trường Hiên cất giọng, "Khoan đã."

Lính nấu bếp sửng sốt dừng lại. Vệ Trường Hiên nhanh chóng tới trước mặt gã, tháo bỏ đai vải trắng trên lưng, "Mang thứ này làm gì? Không phải đã nói là không được ho he để lộ chuyện hay sao?"

"Nhưng mà...." Lính Đông Hồ kia vẻ mặt hốt hoảng, định nói gì đó nhưng lại bị Vệ Trường Hiên ngăn cản.

"Truyền lệnh xuống, ai còn mang băng tang thì xử theo quân pháp." Mấy chữ này rất trầm. Vệ Trường Hiên nói xong liền phất tay cho lính lui. Chàng quay đầu nhìn ông lão du mục. Lão đang cúi đầu ăn bánh mì, làm như không nghe thấy họ nói chuyện.

Đến khi ông lão được thả ra khỏi thành, Uất Trì Phong mới nói với Vệ Trường Hiên, "Không phải huynh đã nói lão ta là người Cức Liên phái tới sao, vì sao còn phải diễn cho lão xem?"

"Lão là người của Cức Liên, thì không chừng cũng là người của A Sử Na Nỗ Nhĩ." Vệ Trường Hiên nhìn bóng dáng ông cụ rời đi, "Bằng không, A Sử Na Nỗ Nhĩ đâu thể nào để lão dễ dàng băng qua thảo nguyên, đến được chỗ chúng ta."

Uất Trì Phong thở dài, "Đợi khi quân của tả tướng Yến Ngu tới, tình hình sẽ càng bất lợi hơn. Nếu bọn họ tin màn kịch ta mới diễn thì sẽ cho rằng Thác Bạt công chết vì bệnh, chẳng qua chúng ta giữ kín không chịu nói ra. Nhưng mà...." Hắn nghi hoặc nói, "A Sử Na Nỗ Nhĩ là kẻ đa nghi, lỡ hắn không mắc bẫy thì sao?"

"Mắc bẫy hay không, chờ ngày mai sẽ biết." Vệ Trường hiên nói, thổi tắt ngọn nến trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play