Sau khi kết thúc trò chuyện, nhìn bóng đêm ngày càng sâu ngoài cửa sổ, Ôn Thiên Thụ tính về nhà trước, đúng lúc này thì Chu Tiềm cầm ly nước từ trên lầu đi xuống, "Phồn Phồn, phải đi về?"

"Chú Chu," cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Cháu muốn hỏi chú một việc."

Chu Tiềm đi tới, "Chuyện gì?"

"Về bảy năm trước ..." Vấn đề này cô cũng đã hỏi qua Hoắc Hàn, nhưng đáp án luôn là nói không tỉ mỉ, giống như lúc trước anh bị che giấu việc cô gửi tin nhắn kia, cô trực giác chính mình cũng bị che giấu cái gì.

Cô vừa mở đầu, Chu Tiềm liền biết cô muốn hỏi cái gì, "Bảy năm trước chú đi Tây An mang cháu về, quả thật đã gặp Hoắc Hàn," trên mặt ông mơ hồ lộ ra chút hổ thẹn, uống một hớp nước nhuận họng, đỡ khát rồi tiếp tục "Còn nói không ít lời không nên nói ..."

Tuy nói rằng có tư tâm tác hợp con trai mình và con gái vợ kế, nhưng lúc ấy ông thiệt tình vì muốn tốt cho Ôn Thiên Thụ, nghe nói một thằng nhóc nghèo, mới quen biết không đến hai tháng đã đưa con gái lên giường, tuy rằng chỉ là cha kế, nhưng ông thương cô như con gái ruột, lại lo lắng cô bị người ta lừa bịp mà thương tâm, lúc này mới nhất thời đầu óc nóng lên, làm ra chuyện loạn bổng đánh uyên ương kia.

Không nghĩ tới hai người cách bảy năm lại gắn bó keo sơn với nhau, đặc biệt còn lãnh chứng, cùng nhau về nhà, trong lòng ông cảm thấy vui mừng đồng thời lại rất tự trách, từ khi trong nhà nảy sinh biến cố, ông đã không còn nhìn đến tươi cười phát ra từ nội tâm ở trên mặt con gái.

Không thể nghi ngờ, đây đều là công lao của Hoắc Hàn.

Cho nên dù phải bỏ đi mặt mũi trưởng bối (người lớn, người có vị trí trong gia tộc), cũng muốn tự mình nói lời xin lỗi với anh.

Ôn Thiên Thụ nghe xong trầm mặc thật lâu, khóe miệng lộ ra chút cười khổ, trách không được lúc ấy ở sau núi chùa Thanh Minh, Hoắc Hàn lại làm bộ không quen biết cô, phỏng chừng là lúc trước đã lưu lại ấn tượng quá kém cho anh đi.

Cha kế nói những lời này, hiện tại cô nghe thấy còn cảm thấy rất đả thương lòng tự trọng người khác, huống chi là lúc trước anh cao ngạo như vậy?

Anh không nhận được tin nhắn kia, cho nên cô liền thành không từ mà biệt, mà cô còn tự cho là anh đã cho cô một đáp án.

Hóa ra đối với anh, cô đã sớm loang lổ việc xấu.

"Tôi không có thời gian chơi với cô."

"Ôn Thiên Thụ rốt cuộc cô muốn làm cái gì?"

Khi gặp lại, đối với cô anh vừa không kiên nhẫn vừa xa cách, hóa ra đều là có nguyên nhân.

Nhưng về sau anh vẫn nhịn không được mà quan tâm cô, không màng tất cả bảo vệ cô, đáp lại tình cảm của cô, còn cho cô một gia đình khát vọng đã lâu ...

Về đến nhà đã là hơn 9 giờ, Ôn Thiên Thụ mới vừa vào cửa, người giúp việc liền nói với cô, "Nửa giờ trước cậu chủ đã trở lại."

Cô đi lên lầu trên, mỗi bước đều như đang nặng nề đạp vào trong lòng chính mình.

Phòng ngủ có ánh đèn lộ ra.

Ôn Thiên Thụ đẩy cửa đi vào, người đàn ông trên giường đã ngủ rồi, tóc ngắn màu đen hỗn độn trên trán, sườn mặt dưới ánh đèn nhu hòa hiện lên hình dáng rõ ràng, lại lộ ra nét yếu ớt hiếm thấy.

Chỉ có nhìn thấy anh chân chân thật thật như vậy, cô mới chân chính buông lỏng toàn bộ trái tim.

Trên chiếc bàn ở đầu giường, khăn quàng cổ dương nhung được gấp chỉnh chỉnh tề tề.

Cô kéo thảm mỏng trên eo anh lên trên, ánh mắt bỗng dưng dừng lại, trên cánh tay anh có một vết rách gần mười centimet, mặt trên không nhìn thấy vết máu nhưng xung quanh đã bắt đầu sưng lên.

Ấn đường Ôn Thiên Thụ nhíu lại, bị thương mà sao không xử lý một chút trước, cũng không sợ miệng vết thương bị nhiễm trùng?

Nhưng nghĩ đến nhất định là sau khi xong việc anh mã bất đình đề (ngựa không ngừng vó – ý chỉ nhanh chóng vội vàng) trở về gấp, trong ngực lại thấy ngọt ngào.

Cô xuống dưới lầu lấy hòm thuốc, trong đầu hồi tưởng quá trình một lần, vẫn là không yên tâm, cầm máy tính bảng lại, tìm phương pháp xử lý miệng vết thương xong đặt ở một bên, dựa theo mặt trên viết để làm.

Đầu tiên là tiêu độc.

Dùng bông thấm nước sát trùng, tinh tế rửa sạch miệng vết thương một lần, lại bôi lên bạch dược Vân Nam, xoa đều xung quanh, cuối cùng là dùng băng gạc băng bó miệng vết thương, nhưng do không thuần thục nên băng gạc lỏng lẻo giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Ôn Thiên Thụ thí nghiệm đến lần thứ ba, lúc này mới miễn cưỡng thắt nút tốt.

Cô vừa nhấc đầu liền tiến vào một ánh mắt sâu thẳm, nhịn không được gương mặt hơi nóng lên.

Khi cô tiến vào Hoắc Hàn đã tỉnh, nhưng buồn ngủ không mở được mắt ra, dù thế nhưng nhất cử nhất động của cô trong phòng vẫn nghe được rõ ràng trong tai, đặc biệt là cô ngồi xổm bên mép giường, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Nhất định là rất đau."

Bất quá chỉ là vết thương ngoài da, lúc ấy đau một chút rồi qua, lại nói một người đàn ông nào để ý cái đó, nhưng dưới đáy lòng vẫn đáp lời cô một tiếng, "Ừm."

Đau a. Cho nên bà xã em phải thương anh nhiều nhiều.

"Còn có chỗ nào bị thương nữa không?" Hơi thở của cô dựa thật sự gần.

"Không có." Anh thò lại gần, bàn tay đè nặng phía sau lưng cô, chậm rãi áp cô lại đây, khẽ nâng cằm hôn lên.

"Cẩn thận... a ... vết thương ..."

Tất cả thanh âm của Ôn Thiên Thụ đều bị anh ăn mất.

Bàn tay to lớn của người đàn ông ngựa quen đường cũ đi tới bất cứ nơi nào nó nghĩ đến.

Hồng châu (xin đừng ai hỏi đây là cái gì) trên da thịt ngọc ngà khẽ run rẩy khiến anh yêu thích nhất.

"Không, không phải nói rất mệt sao?"

"Ừm." thời khắc quan trọng, anh còn phân tâm đi trả lời cô, "Nhìn thấy em liền không mệt."

Gần nửa đêm mới gió êm sóng lặng.

Người đàn ông bên cạnh đã ngủ say, Ôn Thiên Thụ tuy rằng buồn ngủ, nhưng vẫn cố lấy ba phần thanh tỉnh nhìn anh, đầu ngón tay dọc theo sóng mũi cao thẳng rơi xuống trên hai mảnh môi mỏng, nghĩ đến chúng nó không lâu trước đây ...

Thì ra còn có thể thân mật như vậy, cô có chút xấu hổ, nhưng càng nhiều là ngọt ngào.

Bên tai tựa hồ lại nóng lên.

Ôn Thiên Thụ nhẹ nhéo nhéo cằm anh, nhắm hai mắt dùng ngón tay đi miêu tả mặt anh.
Nếu nói hạnh phúc có hình dáng, vậy thì nó nhất định là bộ dáng của anh.

Ngày kế, khi Ôn Thiên Thụ tỉnh lại, cảm giác giống như mình ngủ cạnh bếp lò, mơ hồ giơ tay lên trán Hoắc Hàn, cảm thấy một mảnh nóng bỏng, cô nháy mắt hết sạch buồn ngủ.

"Hoắc Hàn." Cô đẩy đẩy anh.

Hoắc Hàn "Ưm" một tiếng, tiếng nói khàn khàn lại mơ hồ, "Làm sao vậy."

"Anh bị sốt." Không phải là miệng vết thương nhiễm trùng khiến lên cơn sốt chứ?

Hoắc Hàn sợ cô lo lắng, không dám nói mình bị ngâm dưới nước lạnh ướt đẫm cả người, sau đó bất chấp thay quần áo xong liền ngăn lại một chiếc xe trở về thành phố Tây Giang, ở trên xe được máy sưởi hong khô, cũng xem như bớt một chuyện.

Huống chi đã rất nhiều năm anh không bị bệnh vặt như vậy.

Chung quy thân thể cũng không phải làm bằng sắt.

Ôn Thiên Thụ hoảng sợ, "Đi bệnh viện đi."

"Không cần," Hoắc Hàn đè lại tay cô trước ngực mình, "Ngủ một giấc sẽ không có việc gì."

"Không được," cô cự tuyệt, "Độ ấm rất cao, phải đi bệnh viện."

Vậy đi thôi.

Thật không có cách nào với cô.

Cô chỉ cần mở miệng, dù có muốn mạng anh cũng nguyện ý cho cô, huống chi chỉ là loại việc nhỏ đi bệnh viện này.

Đúng là thời tiết thay mùa, người cảm mạo phát sốt trong bệnh viện rất nhiều, trong đó người già và trẻ em chiếm đại bộ phận, một người đàn ông cao lớn như Hoắc Hàn ở trong đám người trở nên hết sức đặc biệt.

Anh ngồi trên ghế, nhìn cô vì mình chạy lên chạy xuống xếp hàng đăng ký, tìm bác sĩ, lấy thuốc nước, có một loại cảm thụ nói không nên lời, cảm thấy được bà xã yêu thương như vậy ... rất đẹp.

Cuối cùng đi tới phòng truyền dịch.

Tiếng khóc của trẻ nhỏ rung trời, vừa dỗ được đứa này đứa kia lại khóc lên, phòng truyền dịch to như vậy bị nhuộm đẫm cực kỳ náo nhiệt.

Ôn Thiên Thụ tìm một vị trí dựa trong góc, chờ Hoắc Hàn ngồi xuống, cô lại đi rót một ly nước ấm cho anh, "Nhuận nhuận yết hầu."

Môi anh hơi khô, còn bị tróc da, người thoạt nhìn cũng rất tiều tụy, hốc mắt so với ngày thường lại thâm hơn, nếu sớm biết sẽ như vậy, tối hôm qua ... sẽ không cho anh làm loạn như vậy.

Hoắc Hàn uống được hai hớp nước thì hộ sĩ tới.

Cô ấy treo bình dịch lên, hỗ trợ băng bó miệng vết thương một lần nữa, nói một câu, "Xử lý khá tốt."

"Cảm ơn," Hoắc Hàn cười cười, "Đều là công lao vợ tôi."

Hộ sĩ nghe vậy nhìn Ôn Thiên Thụ liếc mắt một cái, cũng cười theo, không nói gì nữa.

"Còn khó chịu sao?" Ôn Thiên Thụ lén lút đem bình truyền dịch nắm hờ trong tay.

"Thật hạnh phúc." Anh hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhẹ nhàng gối lên vai cô, ngửi mùi hương thanh mát nhàn nhạt khiến nỗi lòng trở nên an bình.

Cô: "?"

Rất nhanh liền hiểu được: "Ồ."

Xung quanh vẫn ầm ĩ như cũ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ bắt đầu tiến vào, góc phòng nguyên bản thanh lãnh cũng chậm rãi trở nên ấm áp.

Trong TV ở giữa đại sảnh truyền hình Thâm Thành đang phát sóng tin tức sáng sớm, đưa tin chính là tiến triển mới nhất của vụ án buôn lậu văn vật hoa quả: "Theo tìm hiểu của phóng viên, nhân viên họ Vương, họ Trương bị bắt giữ ... được chứng thực là thành viên tập đoàn "Ty" ..."

Nghe đến đó, Ôn Thiên Thụ nhẹ giọng hỏi, "Chính là vụ án buôn lậu này?"

Hoắc Hàn: "Phải."

"Em nhìn thấy mặt Tiểu Dương giống như bị thương."

Hoắc Hàn đơn giản nhớ lại một chút tình cảnh lúc đó, "Là bị lá sắt cắt bị thương, bất quá hẳn là không nghiêm trọng."

"Vết thương trên tay anh cũng là do lá sắt làm?"

"... Phải."

Cô nói thầm: "Các anh giúp đỡ vụ này quá nguy hiểm."

Anh không nói tiếp, một hồi lâu mới nói, "Anh sẽ không có việc gì."

"Anh nhớ nói được làm được."

"Được."

Trong TV còn tiếp tục đưa tin buôn lậu văn vật, bọn họ cũng không còn tâm tư đi nghe, chỉ dựa vào nhau nhẹ giọng nói chuyện.

Nhưng đối với người của tập đoàn "Ty" mà nói, đây không đơn giản chỉ là một chuyện như vậy.

"Kế hoạch phá vụ án buôn lậu văn vật này có ý nghĩa trọng đại, không chỉ phá huỷ cứ điểm cùng con đường buôn lậu ngầm Thâm Thành - Cảng Thành, còn đả kích khí thế kiêu ngạo của tập đoàn tội phạm văn vật ..."

Bạch Dạ tắt TV, điều khiển từ xa bang một tiếng ném lên bàn trà, khẽ cười nói, "Mọi người tới nói cảm tưởng đi."

Hắn tuy rằng cười, nhưng đáy mắt lại là một mảnh âm trầm, cặp mắt sâu kín sau kính mắt lóe ánh sáng xanh làm người không rét mà run.

Thành phần cấp cao trong tập đoàn không hiểu vì sao được mời đến đều hai mặt nhìn nhau, có người còn khe khẽ nói nhỏ, nhưng là không có ai dám tiếp lời hắn.

Tầm mắt Bạch Dạ rơi xuống trên người Phàn gia, nhưng một lúc sau lại chuyển đi, trực tiếp khóa trụ anh Quân, "Ông tới nói một chút."

Anh Quân có chút kinh sợ, nhưng vẫn là thẳng eo, "Bạch gia, theo tôi được biết, từ trấn Lan Khê chùa Thanh Minh đến Tương Tư Lĩnh, lại đến Nhạn Bắc tháp, rõ ràng đã trải qua kế hoạch tỉ mỉ, nhưng người của chúng ta vẫn nhiều lần thất thủ, không thể không khiến người ta hoài nghi ..."

Tiểu Tằng đi theo phía sau hắn khẽ nâng mí mắt, nhưng lại nhanh chóng cúi xuống.

Phàn gia ngược lại vẫn là một bộ không biểu tình.

"Hoài nghi cái gì?" Milan nóng vội hỏi.

"Bạch gia," anh Quân tựa hồ sớm đã nghĩ sẵn trong đầu, mỗi chữ nói ra đều rất có khí phách, "Tôi nghi ngờ bên trong tập đoàn xuất hiện kẻ phản bội."

———
Tác giả có lời muốn nói: Ai ... là nằm vùng?
Được lão bà đau (thương), còn đau mỹ (thương đẹp) ha ha ha ha
tay không hái sao trời muốn ngoan ngoãn cất chứa ác ( づ ̄3 ) づ╭?
———
Edit: Chương sau rất buồn, chuẩn bị khăn giấy :(

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play