"Mọi người cẩn thận!"

Trong chớp nhoáng, Hoắc Hàn nhanh chóng dùng sức kéo Dương Tiểu Dương đang ở bên cạnh ra phía sau, chân anh câu lấy chân bàn dùng sức lật lại, thùng xốp đặt ở mặt trên đổ ập xuống, mặt bàn che ở phía trước hai người trở thành lá chắn tạm thời.

Đồng chí thuộc Cục Công an là người đã được huấn luyện, từng người cũng nhanh chóng tìm được chỗ che chắn, đồng chí Hải quan bởi vì đưa lưng về phía anh Cường, phản ứng chậm một giây, bị viên đạn "Hưu" một tiếng bắn trúng cánh tay.

Bộ mặt người đàn ông cơm hộp đột nhiên trở nên dữ tợn, từ phía sau lấy ra một con dao gọt hoa quả thật dài, hắn lao tới muốn chém vào sau lưng người đang bị thương, Hoắc Hàn nhanh chóng quyết định nã một phát súng, vừa lúc bắn trúng lòng bàn tay hắn.

Dao nặng nề rơi xuống đất, người đàn ông cơm hộp đau đến kêu ầm lên.

Hai người chơi bài kia từ lâu đã chuẩn bị xong "đồ chơi", mới đầu trong tay thoạt nhìn chỉ là lá bài bình thường thế nhưng không ngờ lại là miếng kim loại siêu mảnh, bóng loáng sắc bén, gọt bỏ một chân bàn dễ như trở bàn tay ...

Trong chớp mắt một góc nhọn của miếng kim loại xuyên qua mặt bàn, cả người Dương Tiểu Dương đều ngây ra, khóe mắt có chất lỏng ấm nóng chảy xuống, sờ sờ, cả tay đều là máu, người tốt ngày thường có hàm dưỡng như anh ta cũng nhịn không được phải chửi bậy.

"Mẹ nó, tao liều mạng với chúng mày!"

Hoắc Hàn chuyên chú chống lại hỏa lực của anh Cường, còn phải phân tâm ấn đầu anh ta trở lại, "Đợi ở đây đã."

Viên đạn bay tới bay lui trong trong khoang thuyền không tính là lớn, trong đó đạn của anh Cường là tàn nhẫn nhất, từng viên bắn ra đều muốn lấy mạng người.

Mục tiêu của hắn là Hoắc Hàn.

Dưới đáy lòng Hoắc Hàn nhanh chóng tính toán khoảng cách, tay dài kéo một cái thùng xốp lại, nhờ nó yểm hộ lao sang bên kia, tốc độ của anh rất nhanh, nhưng viên đạn của anh Cường cơ hồ đuổi theo bóng dáng của anh mà bắn ...

Lá sắt bị bắn vang lên "Phanh phanh phanh", một đám lỗ đen như mắt người hiện ra. Hoa quả lăn đầy đất, trước mắt là một đống hỗn độn.

Tiếng súng khiến Đường Hải, Thịnh Thiên Chúc cùng những người khác đang kiểm tra thuyền đánh cá cách đó mấy trăm mét đều hấp dẫn lại đây.

Anh Cường biết tình thế không ổn liền nâng súng bắn nát chiếc đèn đang lung lay trên đỉnh đầu, có thứ gì đó từ trong đèn rơi ra, rơi đúng xuống trên tay, hắn hung hăng cắn răng một cái, đem đồ vật kia bọc lại nhét vào trong túi.

Đèn tắt, trong thuyền lâm vào một mảnh đen đặc.

Bỗng nhiên một tia sáng dũng mãnh xuyên vào qua cửa thuyền vừa bị xốc lên, gương mặt Thịnh Thiên Chúc xuất hiện trong ánh sáng ...

Cùng thời gian, anh Cường phá cửa sổ lao ra.

Đám người Đường Hải cùng Thịnh Thiên Chúc giơ súng vọt vào.

Lại là một đoạn thời gian đạn bay loạn.

Thể lực bốn người bên đối phương dần dần chống đỡ không nổi, hơn nữa đạn cũng đã sắp dùng hết, lại tiếp tục cũng chỉ có thể đầu hàng.

Hai bên đều không biết điểm mấu chốt của nhau nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Thời gian phảng phất như bị kéo dài tới vô tận.

Trong bóng tối, Dương Tiểu Dương cẩn thận tránh ở sau bàn, cảm giác có người nhào tới phía mình, ý niệm đầu tiên trong đầu là người này là địch hay bạn? Bỏ đi, mặc kệ là ai, đánh đã rồi nói sau.

Anh ta tiện tay nhặt lên sầu riêng trên mặt đất hướng người nọ đập thật mạnh.

"Ai u —"

Không quen biết!

Dương Tiểu Dương tim đập như sấm, cũng không rảnh lo tay bị vỏ nhọn đâm phát đau, chỉ dùng lực bắt lấy, một cái lại một cái hướng trên người hắn mà đập.

Sầu riêng vốn đã bị động tay chân trước đó rất nhanh vỡ ra chia năm xẻ bảy, một cái hộp bọc nilon nhỏ lại rớt ra, tiếng kêu thảm thiết của người nọ không dứt bên tai, nghe vào tai Dương Tiểu Dương nhiệt huyết sôi trào, càng có tinh thần, đập khiến hắn liên tục xin tha.

Chỉ trong chốc lát, ba người khác cũng bị mấy người Đường Hải, Thịnh Thiên Chúc liên tiếp chế ngự, hai tay ôm đầu ngồi xổm thành một loạt trong góc, đồng chí của Cục Công an đang khóa tay từng tên.

Thịnh Thiên Chúc đập tay lên vai Dương Tiểu Dương, "Được lắm người anh em, nhìn không ra cậu còn có khả năng như vậy đâu."

Dương Tiểu Dương có chút ngượng ngùng cười cười, anh ta cầm lấy đồ vật trên mặt đất, "Đây là cái gì?"

Trên đầu bị gõ một cái, "Văn vật."

Văn vật?

Văn vật còn mang theo vị sầu riêng?

Dương Tiểu Dương há to miệng, đám người này chủ ý như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Thịnh Thiên Chúc bật đèn pin, chiếu sáng cả khoang thuyền, "Anh Hàn đâu?"

Dương Tiểu Dương sửng sốt, "... Không biết."

Vài phút trước, ngay lúc anh Cường nhảy ra ngoài cửa sổ, Hoắc Hàn tay mắt lanh lẹ cũng theo hắn nhảy ra từ cửa sổ, cách vài bước bổ nhào vào trên lưng hắn, hai người đánh nhau thành một đoàn.

Anh Cường là người biết võ, cơ bắp cường tráng, nhưng uổng có một thân cậy mạnh, mà Hoắc Hàn am hiểu nhất chính là đánh cận chiến, về mặt kỹ xảo càng cao hơn một bậc, mắt thấy sắp khống chế thành công, ai ngờ mũi giày anh Cường bỗng nhiên vọt ra một đầu dao nhọn, một người đàn ông thô tráng như cột sắt nhưng chân lại mềm dẻo linh hoạt như gió, mang theo đao nhọn uốn cong đâm tới, anh tránh né không kịp, trên cánh tay lập tức xuất hiện một vệt máu...

Chỉ trong hai giây này, anh Cường đã tránh thoát được sự khống chế, nhảy xuống nước.

Hoắc Hàn cũng theo sát nhảy xuống.

Nước cuối mùa thu, giống như đao tuyết thổi mạnh vào máu thịt người ta, đến Hoắc Hàn cũng nhịn không được rùng mình một cái.

Anh Cường biết anh đi theo, hiểu rõ đây không phải người có thể dễ dàng cắt đuôi, trước khi đi theo thuyền hàng hắn đã có ấn tượng sâu đậm với Hoắc Hàn, người này — ở bên trong tập đoàn, mạng của anh đã được niêm yết giá rõ ràng, một trăm vạn đô la Mỹ.

Có anh em nào không động tâm?

Ông trời mở mắt, chủ động đem một trăm vạn này đưa đến trên tay hắn.

Anh Cường nã một phát súng về phía sau, Hoắc Hàn đột nhiên chui vào trong nước, viên đạn vọt qua sau người bắn vào trong nước.

Hoắc Hàn gạt nước bơi tới, khi anh Cường phản ứng lại thì một chân đã bị bắt lấy, toàn bộ người cũng bị kéo xuống theo.

Anh Cường liều mạng đá chân, nhưng bàn tay kia bắt lấy cổ chân hắn lại tựa như hai thanh thép ép chặt, căn bản không lay động được mảy may, hắn cong eo xuống nước, da thịt trên mặt bị kích thích không ngừng, trong tay cầm súng, dùng báng súng tàn nhẫn đập lên đầu Hoắc Hàn.

Lực cản của nước phân giải không ít thế công của hắn, mục tiêu không đánh trúng, nhưng lại tạo ra không ít bọt nước, anh Cường trừng đỏ hai mắt, động tác trên tay đã trở nên rối loạn.

Hoắc Hàn nhân cơ hội này, chuyển thân về phía sau hắn, nâng đầu gối, tất cả lực đều tập trung vào đó, hung hăng đánh tới trên lưng anh Cường, hắn không có phòng bị, cứ như vậy bị áp dưới mặt nước.

Hoắc Hàn bắt lấy cổ tay trái của hắn, đang muốn thu cả tay phải lại cùng nhau, anh Cường lật tay đúng cách, lập tức lặn xuống nước dùng phía sau lưng đụng Hoắc Hàn, giữa lúc hai người động tác rối loạn, hắn lại móc súng ra, nhưng còn chưa kịp bóp cò đã bị Hoắc Hàn cầm chặt, trong giây lát băng đạn đã bị tháo rời, theo gió lạnh bay ra ngoài, rơi xuống cách đó hơn mười mét, phá vỡ mặt nước, "Rầm" một tiếng biến mất.

Anh Cường hét lớn một tiếng, đôi mắt cũng sắp bị rống muốn nhảy ra, hắn tháo xuống vòng vàng trên cổ, đầu tiên là quơ loạn, lại âm hiểm ra chiêu dương đông kích tây, mắt thấy vòng vàng sắp quấn lên cổ Hoắc Hàn lại bị tay anh chắn lại, nhanh chóng quấn vài vòng, lại dùng lực lôi kéo, đứt thành hai đoạn...

Anh Cường mắt thấy cơ hội đã mất, xoay người muốn trốn nhưng đã bị Hoắc Hàn bắt chéo hai tay sau lưng, giãy giụa hai cái, còng tay lạnh lẽo đã bập vào.

Tuy rằng đôi tay mất đi tự do, nhưng hai chân được huấn luyện nhiều năm vẫn có công dụng, Hoắc Hàn phát hiện dưới nước có dị động nhưng cũng không ngăn cản.

Anh Cường trong lòng mừng thầm, khi đang muốn làm động tác thì nhận thấy họng súng đen ngòm đã áp vào huyệt Thái Dương của mình, hắn ý thức được tuyệt vọng giống như một cái lưới lớn đã bao trùm chính mình, rốt cuộc không còn chỗ trốn.

Hoắc Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt không có độ ấm, thanh âm lạnh hơn, như là trong nước vớt ra, "Thành thật một chút."

Lúc này, trên thuyền có vài ánh đèn pin chiếu lại đây, tiếp theo là thanh âm Thịnh Thiên Chúc kêu lên như muốn phá vỡ yết hầu, "Anh Hàn, anh không sao chứ?"

Đường Hải, Dương Tiểu Dương cùng những người khác đều bình yên vô sự xuất hiện ở phía sau cậu, Hoắc Hàn giơ tay ra hiệu cho bọn họ rồi kéo người lên bờ.

Nhân viên công tác dọn hết hoa quả trên thuyền xuống dưới, cũng bắt đầu kiểm kê.

Dưa hấu bị đào rỗng có dấu dạ minh châu, vòng ngọc nạm vàng ... trong sầu riêng phát hiện gương đồng thanh hoa, ly lưu li tím ... Trong quả bưởi là chén ngọc, tiền cổ, thậm chí còn có một viên xá lợi tử ... (Xá lợi là những hạt nhỏ trông giống ngọc trai hay pha lê được tìm thấy trong tro hỏa táng của một số vị tăng Phật giáo)

Quả thực làm người xem muốn mù mắt.

Dương Tiểu Dương còn từ túi quần căng phồng của anh Cường tìm được một miếng bạch ngọc tỉ truyền quốc. (Ngọc tỉ truyền quốc màu trắng, là ấn tín bằng ngọc của một triều đại khắc chữ đại diện cho triều đại, người giữ ngọc tỉ chính là Vua của triều đại đó)

Khi mọi người vội vàng kiểm kê hoa quả văn vật thì Hoắc Hàn đang vắt nước từ áo sơmi, ngẩng đầu nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời chỉ còn một vầng cong cong, anh cười cười, quần dài màu đen ướt át dán trên đùi, ống quần còn đang nhỏ nước, gió lạnh thấu xương thổi khắp nơi.

Miệng vết thương trên cánh tay không sâu, làn da do ngâm nước trở nên trắng bệch nhưng cũng không đau.

Anh lấy khăn quàng cổ dương nhung treo trên cột thuyền xuống trước, quấn hai ba vòng trên cổ, thật lạnh a.

Nhưng nơi được khăn quàng cổ bao bọc lại nổi lên một chút ấm áp.

Đó là nơi ấm áp duy nhất trên người anh.

Bóng tối đêm nay cũng tốt đẹp giống như ngày hôm qua.

Ôn Thiên Thụ đêm nay lại không ngủ được, bên sườn không có gối ôm, cô dùng nhiệt độ cơ thể chính mình làm ấm bên này, bên kia lại lạnh, lăn qua lộn lại đến rạng sáng hơn bốn giờ liền đi tới phòng để quần áo tìm chiếc áo lông xám của Hoắc Hàn, xoa nắn lung tung trước ngực, ngửi được hơi thở quen thuộc, lúc này mới miễn cưỡng ngủ hai ba tiếng đồng hồ.

Trời vừa sáng cô đã tỉnh lại, ăn bữa sáng, an vị trên sô pha chờ, gọi điện thoại cho anh, vẫn luôn không có người nghe máy, không khỏi cảm thấy bất an trong lòng.

Đúng lúc này thì Chu gia phái tài xế tới đây đón cô qua ăn cơm, đã sớm hẹn từ trước, nếu cô không đi, khẳng định sẽ khiến mẹ cô lo lắng, huống chi cô cũng sợ một mình ngồi đợi sẽ suy nghĩ miên man.

Trên đường đi cô gửi cho Hoắc Hàn một tin nhắn WeChat, muốn anh khi nhìn thấy tin nhắn thì lập tức gọi điện cho cô, nhưng tin nhắn này tựa như đá chìm đáy biển, thẳng đến buổi tối sau khi ăn cơm xong vẫn không có hồi âm, đáy lòng Ôn Thiên Thụ càng thêm lo lắng.

Ôn Hoàn thấy cô thất thần, luôn hữu ý vô tình nhìn chằm chằm di động, ngữ khí khó nén quan tâm, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì."

Ánh mắt Ôn Hoàn tối đi ba phần, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười, đưa cho cô một cái hộp đựng vòng ngọc phỉ thúy.

"Đây là cái gì?" tay Ôn Thiên Thụ giống như phải bỏng.

"Đây là vòng ngọc bà ngoại con truyền xuống," thanh âm Ôn Hoàn nhẹ nhàng, "Trước mắt con cũng đã tìm được người sống cùng cả đời ..."

Bà nói tới đây lại tạm dừng vài giây, trong lòng như có như không than hai tiếng.

Bà cũng từng cho rằng chính mình đã tìm được một người đàn ông như vậy rồi, đáng tiếc vận mệnh trêu người, chỉ mong con gái sẽ mãi hạnh phúc.

Ôn Thiên Thụ cũng bị sự trầm mặc ngắn ngủi này lay động dây cung nơi sâu trong đáy lòng, không dám nghiêng đầu, không dám nhìn người phụ nữ bên cạnh đến nay vẫn bị dấu diếm, hoàn toàn không biết gì cả, sợ nước mắt chính mình sẽ rơi xuống, sợ khẽ nhếch miệng có thể nói ra tất cả.

Mà cô lại chỉ có thể tử thủ cái bí mật kia, một chữ cũng không thể nói.

Ôn Thiên Thụ nhìn hộp vòng ngọc, nước ngọc cực tốt, ôn nhuận trong trẻo, cô lộ ra một tia ý cười, "Khá đẹp."

Ôn Hoàn hoàn hồn, không kịp thu hồi nét đau thương dưới đáy mắt, cũng cười theo, "Thích thì tốt."

"Mẹ không có thứ gì khác cho con," nếp nhăn nơi khóe mắt bà như khắc lên, thấp thỏm vươn tay muốn nắm tay con gái, thấy cô không cự tuyệt, rốt cuộc nắm tới trong lòng bàn tay, "Chỉ hy vọng con cùng Hoắc Hàn về sau có thể hạnh phúc."

Dù cho đã xây dựng tâm lý rất nhiều, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Ôn Thiên Thụ vẫn không có biện pháp thích ứng "Mẹ con tình thâm" như vậy, thời gian chung quy vẫn đem hai người đẩy ra xa, mà thân tình trong sinh mệnh cô đã vắng vẻ quá lâu, cô thực không quen, đành tìm lý do vội vàng trốn thoát.

Trong phòng khách, TV mở, lại không có một bóng người, cô ngồi xuống trên sô pha, hai mắt như mất đi tiêu cự, mơ hồ lại rõ ràng, rõ ràng lại mơ hồ, tới tới lui lui.

Trong TV, người phụ nữ dẫn chương trình mặc tây trang màu xanh biển miệng lúc đóng lúc mở, đang đưa tin tức vào nhà cướp bóc giết người, Ôn Thiên Thụ không lưu ý nội dung, thẳng đến khi thanh âm bình tĩnh không gợn sóng kia lại lần nữa xuất hiện —

"Từ đêm qua đến rạng sáng, một bến tàu ở Thâm Thành, do tổ chuyên án bảo vệ văn vật tỉnh X dẫn đầu, thị Cục Công an, Cục Giao thông, Cục Hải quan và các ban ngành ... Cùng nhau phá được vụ án buôn lậu văn vật hoa quả trọng đại, tổng cộng bắt được 5 người quy án, truy hồi hơn 200 kiện văn vật mất tích, trong đó văn vật bậc nhất cấp quốc gia ... Đây là vụ án buôn lậu văn vật lớn nhất của tỉnh ta từ trước tới nay được phá, tiếp theo là phóng viên của chúng ta tại hiện trường ..."

Ôn Thiên Thụ nhìn chằm chằm màn hình, một lòng sắp tắc đến họng.

Cô thấy được gương mặt tươi cười sáng lạn của Thịnh Thiên Chúc, Dương Tiểu Dương cũng đối mặt với màn ảnh cười thẹn thùng, trên khóe mắt còn dán băng gạc, có chút trốn tránh, còn Đường Hải thì đang tiếp nhận phóng viên phỏng vấn... Nhưng cô cũng không tìm được thân ảnh Hoắc Hàn.

Vì sao không thấy anh? Chẳng lẽ là ... xảy ra chuyện gì?

Cô luống cuống tay chân đi tìm di động, nơi nơi đều không tìm thấy, không nghĩ tới lại đang bị chính mình nắm trong tay, nhanh chóng ấn số của anh, đợi hồi lâu vẫn là trạng thái không có người nghe máy, rất nhiều ý niệm không tốt đồng thời bừng lên ...

Ôn Thiên Thụ sửa lại ấn số điện thoại của Thịnh Thiên Chúc, chỉ vài giây liền thông, "Chị Thiên Thụ?"

"Hoắc Hàn không có việc gì chứ?"

"Không có việc gì a."

Trái tim cô đang lơ lửng lại được thả xuống, khi cắt đứt điện thoại cảm giác như sức lực cả người đều bị rút hết, di động lại rung lên liên tục , là một dãy số xa lạ.

Cô gạt sang nút nghe.

Bên tai là tiếng nói trầm thấp cô đã nghe trăm ngàn lần, "Phồn Phồn."

"Trên tin tức không thấy được anh, anh làm em sợ muốn chết." Cô đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

Di động Hoắc Hàn đã sớm rơi vào trong nước, máy không khởi động được, buổi sáng còn nhiều việc cần xử lý, sợ cô lo lắng nên tiệc mừng công cũng không tham gia, trực tiếp trở về, quá buồn ngủ quá mệt mỏi, xe đi được nửa đường mới nhớ tới gọi điện báo bình an cho cô.

Ý cười kia quả nhiên mang theo mệt mỏi nồng đậm.

Ôn Thiên Thụ nhẹ giọng hỏi, "Anh hiện tại ở đâu?"

"Ở... trên đường về với bà xã."

———
Tác giả có lời muốn nói: Cuối tháng kết thúc. Truyện tiếp theo Tay không hái sao trời , bảo đảm ngọt đến sâu răng, nhưng cất chứa trước, điểm tiến chuyên mục liền có thể tìm được ~
———
Edit: Theo lời tác giả, từ giờ đến cuối tháng, nhất định edit hoàn bộ này :3.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play