Chỉ có một người phụ nữ đang mang thai không cam tâm nên quỳ sụp chân Đại Đầu.

“Anh Đại Đầu, xin anh bố thí cho tôi ít thức ăn đi, tôi chưa ăn gì hai ngày nay rồi”

Đại Đầu lạnh lùng nói: “Cút đi, ông đây còn chưa chắc có đồ ăn đây, dựa vao cái gì mà phải cho mày đồ ăn”

“Muốn ăn thì tìm linh thủy về đây đổi”

Người phụ nữ mang thai kia nước mắt nước mũi đầm đìa mà cầu xin: “Anh Đại Đầu à, cứ xem như là anh thương xót cho tôi đi, cũng xem như là thương xót cho đứa trẻ trong bụng tôi nữa: “Tôi chết thì không sao nhưng tôi không muốn đưa bé trong bụng tôi còn chưa được nhìn thế giới này thì đã… ha ha, xem như là tôi cầu xin anh đấy”

Đại Đầu liếc nhìn bụng người phụ nữ một cái rồi cười lạnh: “Tạp chủng trong bụng mày chết thì cứ chết đi!”

“Không!”

Người phụ nữ mang thai thảm thiết mà kêu lên: “Anh Đại Đầu à, đứa bé trong bụng tôi là của anh mà, anh không thể tuyệt tình như vậy được”

“Mày đi chết đi!”

Đại Đầu tức giận, đạp người phụ nữ mang thai kia ra đất rồi nói: “Lúc đấy ông đây bị mù nên mới nhìn trúng loại phụ nữ như mày!”

“Cái loại phụ nữ như mày, nghìn người vạn người cưỡi lên rồi, ai mà biết được đứa trẻ trong bụng mày là của ai chứ”

Người phụ nữ mang thai kia không cam tâm, tiếp tục khóc lóc cầu xin: “Anh Đại Đầu à, tôi chỉ ngủ với một mình anh thôi, đứa bé này thực sự là của anh mà”

“Anh mà không quan tâm mà giết chết đứa con của chính mình, như vậy là nghiệp chướng nặng nề đấy”

“Xin anh đấy, một chiếc bánh bao chay thôi, chỉ cần một chiếc bánh bao chay thôi là được”

Đại Đầu cảm thấy phiền phức, rút một chiếc dao găm từ trong ngực mình ra, hung hăng mà chĩa vào người phụ nữ mang thai: “Cút đi. Con mẹ nó mày mà còn lại gần ông đây, thì ông đây giết chết cả mày lẫn con mày!”

Người phụ nữ mang thai sợ hãi rồi, không cam tâm mà nhìn Đại Đầu một cái, sau đó chậm rì rì lùi về sau.

Diệp Huyền Tân thầm chua xót, thương cảm.

Làm sao mà một người đã làm cha như anh có thể trơ mắt nhìn một sinh mạng nhỏ bé cứ thế mà mất đi được.

Diệp Huyền Tân vừa muốn ra tay, thì Ưng Nhãn bên cạnh đã ngăn anh lại: “Anh muốn làm cái gì?”

Diệp Huyền Tân: “Cứu người”

“Đừng làm dại” Ưng Nhấn nói: “Anh có thể cứu cô ta một lức chứ có thể cứu cả đời này không?”

“Người phụ nữ này không phải là thể loại tốt gì, ham ăn làm biếng, cũng không làm việc, chỉ lấy đứa con của mình ra để đổi đồ ăn. Giờ thu hoạch không tốt thì đám đàn ông không cho cô ta gì nữa, nên giờ cô ta mới đến nước không có cơm ăn như thế này”

“Hơn nữa lần này anh mà quản người phụ nữ này thì chắc chắn cô ta sẽ bám lấy anh. Anh đừng có mà nói là anh thích đội mũ xanh nhé, ha ha!”

Diệp Huyền Tân nói: “Đứa con trong bụng cô ta thì vô tội”

Nói xong, anh đứng dậy đi đến người đội viên được bốn chiếc bánh bao chay kia.

“Xin chào, phiền cậu cho tôi mượn một chiếc bánh bao chay, ngày mai tôi sẽ trả lại cho cậu hai cái”

Vừa nói xong toàn bộ đã kinh ngạc.

Toàn bộ mọi người đều dùng ánh mắt khó tin mà nhìn Diệp Huyền Tân.

Người đội viên đổi được bốn cái bánh bao chay cũng ngẩn người, dùng ánh mắt nghỉ ngờ mà nhìn Diệp Huyền Tân: “Cậu nói gì cơ?”

Diệp Huyền Tân nói: “Tôi nói, phiền anh cho tôi mượn một chiếc bánh bao chay, ngày mai tôi sẽ trả lại anh hai cái”

“Phụt ha ha ha!”

Đối phương bật cười, cầm bánh bao chay mà lắc trước mặt anh: “Này nhóc, nói cho tôi đi, đây là cái gì?”

Diệp Huyền Tân: “Bánh bao chay”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play