Vừa nói xong, đám ăn mày vội vã đứng thành một hàng không đồng đều.

Diệp Huyền Tân nhỏ giọng mà hỏi Ưng Nhãn: “Những người này là một tiểu đội sao? Không phải là nói mười người mới có thể tạo thành một đội sao? Chỗ này tính cả đội trưởng thì cũng mới có tám người mà.”

Ưng Nhãn cười âm u: “Lần trước khi tôi đến, còn có mười người đội viên. Nhưng mà hôm nay chỉ còn bảy nữa, ba đội viên khác đi đâu rồi thì còn phải đợi tôi nói nữa sao?”

Diệp Huyền Tân hỏi dò: “Chết rồi?”

Ưng Nhãn: “Trăm phần trăm là chết rồi”

Diệp Huyền Tân: “Lần trước anh đến lức nào?”

Ưng Nhãn nói: “Mười ngày trước.”

Thời gian mười ngày, mười người đội viên thì chết mất ba.

Tỉ lệ tử vong là ba phần mười, hoàn cảnh sinh tồn ở đây còn khắc nghiệt hươn Diệp Huyền Tân nghĩ nhiều.

Ưng Nhãn nói tiếp: “Cậu đến đây đoán xem, tại sao những người đó lại chết?”

Diệp Huyền Tân nói: “Bị người khác tấn công chết?”

Ưng Nhãn lắc đầu: “Khả năng này không lớn lắm, theo tôi suy nghĩ thì chắc là chết đói “Nhìn những người đội viên này đi, người nào cũng gầy như que củi, nói rõ quãng thời gian này họ không thu hoạch được nhiều. Không có linh thủy thì không có đồ ăn, chết đói là chuyện bình thường”

“Ây da, giờ linh thủy càng ngày càng tốt rồi, đảo Thần Chủ thì càng ngày càng khó sống”

Đã mấy lần nghe thấy cái tên “linh thủy” này rồi, Diệp.

Huyền Tân thực sự rất có hứng thú với linh thủy này.

Đây rốt cuộc là cái thứ gì mà có thể dùng để tu luyện?

Lúc này, Đại Đầu bắt đầu phát thức ăn cho đội viên.

Đội viên đứng đầu tiên mang theo vẻ mặt nịnh hót mà đưa một chiếc bình sứ lên: “Anh Đại Đầu, đây là thu hoạch hôm nay của tôi, mời anh kiểm tra”

Đại Đầu lắc lắc bình sức, mặt nở một nụ cười: “Ha ha, thằng nhóc cậu cũng được đấy, lại thu hoạch được hai giọt linh thủy”

“Đến đây, đây là đồ ăn hôm nay của cậu”

Đại Đầu đưa cho đội viên đó bốn chiếc bánh bao chay đen tuyền.

Bánh bao chay này đã mốc meo lên hết rồi, ở thế giới bên ngoài, thì mấy người ăn mày cũng không ăn cái này.

Nhưng mà ở trong mắt những đội viên ở đây, đây chính là vật báu giữ mạng.

Anh ta cầm lấy ba chiếc bánh bao chay rồi nhét vào trong ngực, còn nhét một cái còn lại vào trong miệng, miệng ú ớ mà nói: “Cảm ơn anh Đại Đầu, cảm ơn anh Đại Đầu”

Đại Đầu liếc mắt nhìn người đội viên mà mắng: “Cút đi, nhìn dáng vẻ không có tiền đồ gì của cậu đi, thực sự làm tôi buồn nôn chết mài!”

“Cảm ơn anh Đại Đầu, cảm ơn anh Đại Đầu”

Mặc kệ bị măng chửi, nhưng người kia vẫn cười rất tươi, ôm lấy bánh bao chay mà rời đi, danh dự đối với họ mà nói căn bản không đáng nhắc tới.

Rất nhanh, thu nhập hôm nay của người đội viên thứ hai là: một giọt linh thủy.

Anh ta chỉ lấy được hai cái bánh bao chay.

Mà thu hoạch của những người đội viên còn lại cũng chỉ có như thế.

Trừ hai người đầu tiên là thu hoạch linh thủy, thì những người đội viên khác không thu hoạch được gì.

Đương nhiên họ không lấy được một chút lương thực nào.

Cho dù là đám đội viên đó sắp đói chết rồi, nhưng không hề cầu xin Đại Đầu bố thí cho họ.

Có lẽ là họ đã sớm quen với những ngày tháng ăn đói mặc rách như thế này rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play