*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ông ta cũng vươn người nhảy một cái, đưa Diệp Hiên Tân lên mái nhà.

Tốc độ của Ảnh Chủ Lão Tổ vô cùng nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ của âm thanh, cho nên dân chúng không thể nhìn thấy hình bóng ông ta bay lên trời.

Nếu không thì cảnh tượng này sẽ làm chấn động toàn thế giới mất.

Họ vừa đặt chân xuống mái nhà, lập tức nhìn thấy Côn Luân Vệ.

Ảnh Chủ Lão Tổ lạnh lùng nói: “Cho dù mày là ai đi nữa, thì Vận Quốc này là của tao, ai dám tranh thì người đó phải chết, tốt nhất là mày ngoan ngoãn mà rút lui đi!”

Côn Luân Vệ cũng cười mỉa mai một tiếng: “Thật không dám giấu diếm, lời mày nói cũng chính là lời tao đang định nói”

“Muốn cướp Vận Quốc của tao thì mày phải trả giá bằng cả tính mạng!”

Ảnh Chủ Lão Tổ: “Ha ha, tính mạng? Hai trăm năm trước ông đây đã là người chết rồi, sớm đã mất mạng rồi. Mày lấy cái này để đe dọa tào sao? Ngu ngốc!”

Ồ?



“Bọn mày không phải là đàn em của bại tướng thì là cái gì nữa?”

Diệp Hiên Tân kinh ngạc: “Ông là người của Dòng dõi Côn Luân sao?”

Côn Luân Vệ gật đầu: “Đúng vậy”

Diệp Hiên Tân tò mò mà quan sát Côn Luân Vệ một lượt.

Trong mắt của người thường, Phòng tuyết Côn Luân là một thứ khó lường, thậm chí còn huyền bí hơn cả âm phủ.

Đây cũng là lần đầu Diệp Hiên Tân nhìn thấy người của Dòng dõi Côn Luân đấy.

Giờ xem ra thì họ cũng không có gì khác biệt lắm với người bình thường.

Mà Diệp Hiên Tân làm gì ngờ được, thực ra đó không phải là người thật của Dòng dõi Côn Luân, mà chỉ là ý thức của một người của Dòng dõi Côn Luân, đang ký sinh trong cơ thể người thường mà thôi.

Ảnh Chủ Lão Tổ hỏi Diệp Hiên Tân: “Hắn ta nói thật không?”

Diệp Hiên Tân nói: “Thưa Ảnh Chủ Lão Tổ, trước đây rất lâu, bố nuôi thực sự đã đưa chúng tôi đến Dòng dõi Côn Luân, kết quả lại bị bức tường đó ngăn cách ở bên ngoài…

Đồ vô dụng!

Ảnh Chủ Lão Tổ giận dữ, đấm một phát về phía Diệp Hiên Tân. Diệp Hiên Tân bị đánh bay, suýt nữa thì rơi xuống khỏi tòa nhà.

May mà anh ta kịp thời bám được mép tường của tòa nhà, lúc này mới may mắn thoát nạn.

Diệp Hiên Tân bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh, thực sự là gần vua như gần cọp mà, đúng bên cạnh cường giả biến thái như là Ảnh Chủ Lão Tổ đây, thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Chủ Lão Tổ tức giận mà hét lên: “Thật sự là đồ bỏ đi, chỉ một cái bức tường thôi mà cũng không phá được, các người làm mất hết mặt mũi của âm phủ rồi”

Diệp Hiên Tân khó khăn mà bò lại lên trên tòa nhà, quỳ sụp xuống trước mặt Ảnh Chủ Lão Tổ: “Lão Tổ tha tội, Lão Tổ tha tội: “Trong chuyện này có hiểu nhầm, không phải là chúng tôi không phá được bức tường của Dòng dõi Côn Luân, mà là trước khi chúng tôi đến trước bí cảnh Côn Luân, thì đã bị Thần Soái đứng đầu Đại Hạ bao vây”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play