Rất nhanh một đám côn trùng bay ra khỏi người Trình Hạ Vũ, bay đến bên cạnh Từ Lam Khiết, xoay vòng bên người cô.

Đám côn trùng này xếp thành hình trái tim quanh người cô, cảnh tượng này thực sự quá thần kỳ rồi.

Từ Lam Khiết vẫn còn sợ côn trùng: “Cá nhỏ à, em đưa mấy con… côn trùng này ra để làm gì?”

Trình Hạ Vũ nói: “Chị à, chị đừng có xem thường những con côn trùng này, những con này là côn trùng thất hại hộ thể đấy, là em và Bạch Miêu nghiên cứu ra đó”

“Bọn chúng có thể bảo vệ chị vào thời điểm quan trọng, thậm chí sẵn sàng tự nổ để bảo vệ chị nữa”

“Đêm qua Bạch Miêu nói với em, nó dự cảm rằng gần đây chị có thể sẽ gặp phải một tai nạn, vì vậy em nghiên cứu ra những con côn trùng thất hại hộ thể này, đặc biệt để bảo vệ chị đó”

Từ Lam Khiết nói: “Nhưng mà cũng không không thể để đám côn trùng này bay vo ve xung quanh chị mãi được.”

Trình Hạ Vũ nói: “Chuyện này đơn giản, nào, chị, cho chị cái này”

Trình Hạ Vũ móc một cái túi màu đỏ thêu hoa.

“Đây là cái gì?”

Từ Lam Khiết tò mò hỏi.

Trình Hạ Vũ: “Đây là ổ của trùng thất hải hộ thể, bình thường thất hải hộ thể sẽ ở trong cái túi thêu này, một khi chị gặp nguy hiểm, bọn chúng sẽ dự báo trước rồi từ đó xuất hiện để bảo vệ chị”

Ngay sau khi Trình Hạ Vũ lấy túi ra, những con trùng thất hại hộ thể nhao nhao bay lại vào trong túi thêu rồi yên tĩnh lại.

Từ Lam Khiết nhận lấy túi thêu, hỏi: “Cá nhỏ, vừa nãy em nói trong khoảng thời gian sắp tới chị sẽ gặp nguy hiểm, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trình Hạ Vũ nói: “Là Bạch Miêu nói với em, nó nói nó có cảm giác sắp tới chị sẽ có họa sát thân, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, cụ thể thế nào thì em không biết”

Vẻ mặt Từ Lam Khiết tràn đầy sự khó hiểu, nhìn về phía Diệp Huyền Tân, muốn hỏi ý kiến của anh.

Mà lúc này Diệp Huyền Tân và tổ trùng Bạch Miêu đã cộng hưởng ý thức, đang bàn bạc về chuyện này.

“Bạch Miêu, mày đưa trùng hộ thể cho vợ tao là có ý gì?”

Tổ trùng Bạch Miêu nói: “Chậc chậc, giọng điệu của anh là sao đấy, đang định trách mắng tôi à?”

“Nếu không muốn thì cứ trả lại, đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết người tốt”

Diệp Huyền Tân không nuông chiều tổ trùng Bạch Miêu, anh thúc đẩy một tia ý thức của mình khiến tổ trùng Bạch Miêu đau đến kêu la oai oái.

“Tôi nói, tôi nói là được chứ gì, đừng đánh nữa”

“Tôi có cảm giác sắp tới vợ anh sẽ có hoạ sát thân, vì để bảo vệ cho vợ anh, tôi đã bồi dưỡng trùng hộ thể ngay trong đêm để bảo vệ cô ấy”

“Nếu một cô gái xinh đẹp như vầy mà chết đi, anh không đau lòng nhưng tôi đau lòng.”

Diệp Huyền Tân: “Ồ, vậy bình thường xác suất đoán trúng của mày là bao nhiêu?”

Tổ trùng Bạch Miêu: “Ít nhất là tám mươi phần trăm trở nên”

Diệp Huyền Tân: “Làm sao mày đoán được Lam Khiết sắp gặp nguy hiểm?”

Tổ trùng Bạch Miêu: “Nói nhảm, giác quan thứ sáu của tổ trùng Bạch Miêu tôi mạnh hơn mấy lần, thậm chí mấy chục lần so với loài người các người.”

Diệp Huyền Tân: “Ý tao là, mày với Lam Khiết không có quan hệ gì với nhau, thậm chí mới chỉ gặp nhau vài lần, thậm chí nói là người xa lạ cũng không quá. Tại sao mày lại có thể dự đoán được an nguy của một người xa lạ?”

Tổ trùng Bạch Miêu: “Nói nhảm, chẳng nhẽ anh còn không biết anh và Từ Lam Khiết là thể chất Thuần Âm và thể chất Thuần Dương? Hai người các người Âm Dương bổ sung cho nhau, mà hai chúng ta lại có quan hệ chủ tớ, tôi cũng coi như là một nửa người hầu của Từ Lam Khiết”

“Hai chúng ta tâm linh tương thông, tôi có cảm nhận được sự nguy hiểm của cô ấy cũng không có gì là lạ”

Diệp Huyền Tân bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, vậy mày có cảm giác được là Lam Khiết sẽ gặp nguy hiểm trên phương diện nào không? Ví dụ như là tai nạn xe cộ, hay là chuyện gì ngoài ý muốn…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play