“Ừm”

Từ Lam Khiết vừa định lên sân khấu, đột nhiên Từ Nam Huyền ngăn cô lại: “Lam Khiết à, đợi đã, lát nữa hãng bắt đầu”

Từ Lam Khiết tò mò mà nhìn Từ Nam Huyền: “Sao vậy chị?

Sau lại phải đợi lát nữa? Tập đoàn Diệp Linh đang chờ trở lại làm việc mà”

Từ Nam Huyền nói: “Còn có một vị khác rất quan trọng vẫn chưa đến”

Từ Lam Khiết nói: “Ồ, hóa ra là như vậy. Nam Huyền à, rốt cuộc là người đó quan trọng đến thế nào vậy?”

“Nếu như không phải đặc biệt quan trọng ấy, vậy thì chúng †a đừng đợi thêm nữa. Tập đoàn Diệp Linh làm việc lại chậm một phút, thì cũng sẽ bị tổn thất rất nhiều.”

Từ Nam Huyền nói: “Cô ấy là người có công thành lập tập đoàn Diệp Linh, thậm chí còn làm ở đây sớm hơn chị nữa. Em nói xem có quan trọng không?”

Từ Lam Khiết nhíu mày: “Làm ở tập đoàn Diệp Linh lâu hơn chị á? Đó là ai vậy?”

Dứt lời, đột nhiên cánh cửa mở ra, một giọng nói trong trẻo của con gái vang đến.

“Chị à, hôm nay nóng quá, hôm nay là ngày gì vui mừng hả?”

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa.

Một cô gái nhỏ có dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp đang cười tủm tỉm mà đứng ở cửa, cô ấy đang đảo mắt nhìn xung quanh.

Vẻ đẹp tuyệt trần của cô ấy đã đàn áp toàn bộ những cô gái đang có mặt ở đây, tuy nhiên vẫn trừ Từ Lam Khiết và Từ Nam Huyền ra.

Không ít người đàn ông há hốc miệng mà nhìn cô ấy.

Người đến không phải là ai khác, chính là Trình Hạ Vũ.

Nhìn thấy Trình Hạ Vũ, Từ Lam Khiết vô cùng vui mừng, cô vội vàng chạy đến, nắm chặt lấy tay cô ấy, quan sát cô ấy một lượt.

“Cá nhỏ, em về rồi hả? Chị nhớ em sắp chết rồi”

Từ sau khi Trình Hạ Vũ bị tổ trừng Bạch Miêu đưa đi, ngày nào Từ Lam Khiết cũng lo lắng cho sự an toàn của Trình Hạ Vũ.

Giờ Trình Hạ Vũ bình an quay về rồi, Từ Lam Khiết cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Hơn nữa giờ Trình Hạ Vũ còn linh hoạt, tràn đầy tiên khí hơn cả trước đây nữa, nhìn qua thì có vẻ sống với Tổ Trùng Bạch Miêu rất tốt.

Trình Hạ Vũ nói: “Chị à, lúc nào em cũng nhớ chị. Cứ sợ tập đoàn Diệp Linh sẽ làm chị sụp đổ”

“Nhưng mà giờ thì có vẻ tập đoàn Diệp Linh đã không còn nguy hiểm nữa rồi”

Từ Lam Khiết gật đầu: “Ừm, có thể nói như vậy”

Từ Nam Huyền cũng chủ động chào hỏi: “Cá nhỏ, em ở bên đó có quen không?”

Trình Hạ Vũ nói: “Cũng được, chỉ là em không thích quần áo kiểu đó lắm, quá quê mùa rồi”

Trình Hạ Vũ vẫn đang mặc quần áo của dân tộc Miêu.

Từ Nam Huyền n ồ em mặc trên người cũng không tồi mà, khá là vừa với em đấy, làm cho khí chết của em được tăng Trình Hạ Vũ: “Chị Nam Huyền, chị thích hả? Chị thích thì chúng ta đổi đồ đi”

Từ Nam Huyền. Được rồi, được rồi, chút chuyện này để bàn sau đi, giờ bắt đầu đại hội đi làm việc lại đã”

“Đợi đãt”

Trình Hạ Vũ vội vàng nói: “Chị à, em đưa cho chị món quà này đã rồi chị hãng lên sân khấu”

Từ Lam Khiết: “Quà gì cơ?”

Trình Hạ Vũ cười thần bí, sau đó búng ngón tay một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play