*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Đức Duệ nhanh chóng nói: “Thiếu chủ ngươi không cần phải cảm thấy có lỗi.”

“Thật sự không dám giấu diếm, Phương Tuấn Bình kia không có quan hệ huyết thống với tôi.”

“Không sợ cậu chê cười, năm đó khi tôi rời xa quê hương và thành lập quân đoàn Bắc Tân Cương thì vợ tôi vì tranh giành tài sản đã đến trại trẻ mồ côi để nhận nuôi Phương Tuấn Bình hòng giả mạo là con đẻ của tôi.”

“Thực ra, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy Phương Tuấn Bình đó.

Nghe như vậy thì cảm giác tội lỗi của Diệp Huyền Tần biến mất không dấu vết.

Cả nhóm vừa nói vừa cười, không mất bao nhiêu thời gian thì họ đã đến Miêu trại.

Lúc này thì trời đã nhá nhem tối.

Trong trại đang tổ chức một bữa tiệc lửa trại để kỷ niệm ngày hiếm hoi này.

Các chàng trai, cô gái Miêu tộc khoác lên mình những bộ trang phục đặc trưng của Miêu trại và ca hát, nhảy múa xung quanh đống lửa trại vô cùng sôi động.

Kiều Diễm cũng có mặt trong đám đông nhảy múa.

Cô ta múa uyển chuyển và nhẹ như chim én, nhìn bắt mắt nhất.

Tuyết Mai không thích di chuyển, cô ta không nhảy múa, nhưng mà khi mỉm cười thì lại như ánh mặt trời ban mai vô cùng ấm áp làm cho rất nhiều chàng trai nhìn đến say mê.

Kiều Diễm phát hiện ra Diệp Huyền Tần nên chạy tới ôm lấy cánh tay của Diệp Huyền Tần lắc lắc: “Lão tổ tới rồi.”

“Đi, nhảy múa với chúng tôi đi.”

Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Không được, các người cứ chơi đi, tôi không nhảy múa được.”

Đường đường là Thần Soái có thân phận thần thánh như vậy làm sao có thể cùng các người nhảy múa được?

Thật ra thì anh cũng không sợ mất giá, chủ yếu vì sợ làm thành trò cười của Độc Lang và những người khác.

Kiều Diễm không chịu thua và nói: “Anh Diệp, anh hãy theo chúng tôi nhảy múa đi, tôi sẽ dạy anh. Anh thông minh như vậy sẽ sớm học được mà thôi.”

“Hơn nữa, anh cao lớn như vậy, không nhảy múa thì thật đáng tiếc.

Độc Lang cũng cười thúc giục: “Anh, thịnh tình không thể chối từ, anh cứ nhảy một điệu với họ đi.”

“Em đi theo anh vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, chịu khổ cực nhiều, nhưng mà chưa từng thấy anh nhảy múa đâu. Anh chỉ cần nhảy múa một lần thôi, coi như là phần thưởng cho bọn em.”

Diệp Huyền Tần nhìn chằm chằm Độc Lang: “Câm miệng!”

Độc Lang đành phải im lặng, nhưng mà không thể che giấu sự mong đợi trên khuôn mặt.

Những người khác cũng nhìn Diệp Huyền Tần với nụ cười, họ thật sự muốn xem Diệp Huyền Tần nhảy múa.

Đột nhiên có người ở Miêu trại hét lên: “Nhìn xem, lão tổ đến rồi.”

Người Miêu trại lập tức kinh ngạc, quay người lại rồi cúi đầu trước Diệp Huyền Tần.

“Hoan nghênh lão tổ.”

Diệp Huyền Tần: “Tất cả đều dậy đi.”

Đám đông thận trọng đứng dậy, nhưng mà họ lại ngừng nhảy múa sau đó khúm núm đứng đó.

Kiều Diễm cười và nói: "Mọi người, hãy mời lão tổ của chúng ta hát và nhảy múa với chúng ta được không?”

Dân trong thôn hét lên ngay lập tức. “Lão tổ, hoan nghênh ngài nhảy múa với chúng tôi.”

“Đó là vinh dự của chúng tôi khi có thể nhảy múa và uống rượu với ngài!” “Hi vọng lão tổ có thể nể mặt chúng tôi.”

Tuyết Mai cũng bước tới và nói: “Anh Diệp, xin đừng từ chối lòng nhiệt tình của dân trong Miêu trại của tôi.”

Diệp Huyền Tần thực sự là cưỡi hổ khó xuống rồi.

Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc liếc nhìn Độc Lang và những người khác để được giúp đỡ.

Tuy nhiên, Độc Lang và những người khác nhất quyết không thèm nhìn Diệp Huyền Tần, hơn nữa cũng không muốn giúp anh.

Đùa à, bỏ qua lần này thì cũng không còn cơ hội nữa, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc xem Thần Soái nhảy múa.

Điều này khiến Diệp Huyền Tần bùng cháy vì tức giận, anh chỉ đơn giản là dùng một luồng kình khí tấn công vào



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play