*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thiếu chủ anh... hai người này là... "
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Họ là những người mà chúng ta đang tìm kiếm, thành viên của quân đội viễn chinh phương Bắc, anh hùng sáng lập của quân đoàn Bắc Tân Cương, tiền bối Tổng Đại Hành và Phương Đức Duệ!”
Chiến thần Côn Luân và mấy người còn lại hiển nhiên rất phấn khích, nhanh chóng cúi đầu trước bọn họ.
“Chiến thần Côn Luân thuộc Bắc Tân Cương, gặp qua các tiền bối!”
“Sát Lang thuộc Bắc Tân Cương gặp qua các tiền bối!”
“Diệp Bất chí thuộc Bắc Tân Cương gặp qua các tiền bối!” Tống Đại Hành và Phương Đức Duệ mang vẻ mặt vui mừng khi nhìn mấy người: “Thực sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một con sóng mạnh hơn một con sóng
“Các người bây giờ không tệ hơn chúng tôi bây giờ là bao nhiêu, không tồi không tồi, Bắc Tân Cương có các người là phúc của Đại Hạ."
Sau một lúc chào hỏi thì Diệp Huyền Tần thấy Tổng Đại Hành và Phương Đức Duệ hơi yếu, vì vậy anh đã kim châm cứu đơn giản cho họ. Sau khi châm cứu, hai người trông khá hơn rất nhiều.
Diệp Huyền Tần nói: “Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện!”
Diệp Huyền Tần dẫn họ đi về hướng Miêu trại.
Đã diệt được đàn chủ phân bộ thứ bảy của Âm Ti nên Diệp Huyền Tần chuẩn bị rời khỏi Miêu trại.
Trước khi rời đi, Diệp Huyền Tần sẽ truyền tổ trùng Bạch Miêu cho Tuyết Mai.
Anh không phải là người Miêu trại chính cống nên nếu cứ khống chế tổ trùng Bạch Miêu cũng không tiện.
Trên đường đi, Diệp Huyền Tần nói: “Ông Tống, kế hoạch tiếp theo của ông là gì?”
Tổng Đại Hành nói: “Tôi sinh ra ở Bắc Tân Cương nên nếu tôi có thì chết cùng là một hồn ma của Bắc Tân Cương. Tôi còn sống bao lâu thì sẽ phục vụ Bắc Tân Cương bấy lâu và tôi hy vọng rằng thiếu chủ có thể giúp hoàn thành được điều đó.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Nếu ông Tống có giác ngộ như vậy thì thật sự đúng là hình mẫu cho thế hệ của tôi.”
“Mà này, ông Tống, có phải ông còn có một đứa con gái ở phàm trần, ông còn nhớ không?”
Hai mắt của Tống Đại Hành bỗng nhiên sáng rực lên, kích động nhìn Diệp Huyền Tần: “Thật sao, thiếu chủ? Cậu đã thấy Thanh Nhàn rồi sao?”
“Thanh Nhàn bây giờ thế nào? Tôi... tôi không còn mặt mũi để gặp con bé!”
“Khi đó con bé còn nhỏ như vậy, làm sao tôi có thể rời đi không nói lời từ biệt? Tôi... tôi không có mặt mũi để gặp con bé.”
Người đàn ông cứng rắn này không khỏi rơi nước mắt khi nhắc đến con gái.
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Tiền bối ông cứ yên tâm đi, Thanh Nhàn không trách ông, nhưng mà cô ta luôn tìm ông mấy năm nay.”
“Cũng nhờ Thanh Nhàn mà tôi đã lần được manh mối về ông và đi cứu ông!”
Tổng Đại Hành lau nước mắt: “Được, được rồi. Thiếu chủ, tôi muốn gặp Thanh Nhàn.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Được rồi. Tiền bối, tấm lòng của ông vì Bắc Tân Cương mọi người ai cũng thấy, chúng tôi sẽ nhận tấm lòng này.”
“Nhưng mà tôi nghĩ rằng ông đã nợ Thanh Nhàn quá nhiều rồi cho nên những năm tháng tuổi già này ông nên đồng hành với cô ta nhiều hơn. Hay là ông cứ gác lại mọi chuyện rồi sống an
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT