*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoa Thiên Thành nói: “Thôi được rồi cậu chủ Phương, người ngay không nói chuyện mờ ám.
“Tôi biết anh có một người thân là tướng quân, nếu nhờ người thân tướng quân ra mặt, nhất định sẽ cứu được chúng tôi.”
“Nếu anh không làm vậy, tôi sẽ giải trình tất cả những việc làm bẩn thỉu của anh trước tòa án quân sự.”
"Ví dụ như, anh xúi giục tôi giết Phương Như chẳng hạn, anh xúi giục tôi và anh họ Hoa Văn Thịnh bắn chết Diệp Huyền Tần..."
“Một khi anh đã tiến vào tòa án quân sự, đến lúc đó dù có người thân của tướng quân cũng vô ích.”
Phương Tuấn Bình tức giận phẫn nộ: “Hoa Thiên Thành, mày là đồ ngậm máu phun người, đồ vu khống!”
“Khi nào ông đây đòi mày giết Phương Như và Diệp Huyền Tần, lúc đó hẳn ngậm máu mà phun!”
Hoa Thiên Thành: “Haha, Phương Tuấn Bình, anh không nghĩ tôi ngốc sao, tôi không thể ghi âm cuộc trò chuyện của chúng ta sao?”
“Chỉ riêng bằng chứng ghi âm cũng đủ để kết tội anh thuê người giết người! Phương Tuấn Bình thở một hơi dài:
“Hừm, chả hiểu mày đang nói gì nữa.”
“Chẳng qua là bây giờ tôi đổi ý rồi, nể tình chúng ta quen biết nhau, tôi sẽ giúp anh tìm người cứu anh một mạng”
“Đợi anh ra tù rồi, hai ta tuyệt giao, coi như chưa từng quen biết nhau.” Hoa Thiên Thành: “Một lời đã định!”
Điện thoại ngắt kết nối. Phương Tuấn Bình lên cơn thịnh nộ và ném mọi thứ có thể ném trong phòng.
Hoa Thiên Thành là cái quái gì, dám uy hiếp ông đây, thật sự quá quắc!
Phương Tuấn Bình quyết định cứu hắn ta ra trước, sau đó giết người diệt khẩu.
Người chết rồi thì anh ta mới có thể an tâm được.
Anh ta lấy điện thoại di động ra và gọi: “Cậu ơi, là cháu, Phương Tuấn Bình đây."
“Dạ, có một việc cần nhờ cậu giúp..." Gọi cho cậu mình xong, anh ta bí mật liên lạc với vài tên sát thủ: “Anh K, tôi cần anh thủ tiêu một người..."
Cậu của Phương Tuấn Bình đã rất nhanh chóng liên lạc với cai ngục của Hoa Thiên Thành.
Tên cai ngục lập tức truyền lệnh của “Cậu” anh ta cho Độc Lang.
Cai ngục đã biết thân phận “tướng quân trấn bắc” của Độc Lang, làm sao dám giở trò trước mặt tướng quân cơ chứ.
Độc Lang cười lạnh: “Ha ha, ta không nhìn ra đấy, tên khốn kiếp này còn có thể mời được cả tướng quân!”
“Vậy thì thả cho Hoa Thiên Thành ra. Khi nào thu lưới rồi, chúng ta sẽ thu dọn chúng nó một thể.”
Cai ngục có chút kỳ quái: “Tướng quân, người tại sao phải sợ và nghe lời ông ta.”
Độc Lang cười: “Không nên hỏi mấy câu thám thính như vậy.” “Dạ, dạ!” Ông ta gật đầu lia lịa.
Thật ra nếu Phương Tuấn Bình không nhờ mối quan hệ mà thả Hoa Thiên Thành ra, thì chính anh ta, Độc Lang, cũng định thả hắn ta ra từ lâu rồi.
Bây giờ đã như vậy rồi, Độc Lang cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền mà làm thôi.
Hoa Thiên Thành đâu biết được, lúc anh ta vừa mới thoát ra khỏi ngục tù thì liền đã bị Diệp Huyền Tần theo dõi.
Sau khi lẻn ra khỏi nhà tù, Hoa Thiên Thành hỏi Hoa Văn Thịnh: “Văn Thịnh, kế hoạch tiếp theo là gì?”
Hoa Văn Thịnh thở dài: “Bây giờ cũng không thể trở lại Tập đoàn Đạo Vương được, đành tự cứu lấy mình thôi.”
“Em có tiết kiệm được một số tiền, đủ để thành lập một công ty nhỏ. Anh họ, theo em thấy thì, anh nên về làm với em. Với y thuật của anh, sớm muộn gì công ty chúng ta cũng sẽ phát triển, thậm chí có thể sánh ngang với Tập đoàn Đạo Vương”
Hoa Thiên Thành chau mày: “Em vẫn muốn ở lại cái xứ này ư? Em không sợ Diệp Huyền Tần báo thù à?”
Hoa Văn Thịnh nói: “Sợ gì! Phương Tuấn Bình có tướng quân hỗ trợ, như vậy chúng ta còn sợ gì tên Diệp Huyền Tần đó nữa?”
Hoa Thiên Thành suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ, nói cũng có lý. Chuyện này cứ để ta về suy nghĩ thêm đã.”
Hoa Văn Thịnh nói: “Được! Hồng câu trả lời sớm nhất từ anh. Sau khi trở về, em sẽ nhanh chóng chuẩn bị chuyện thành lập công ty."
Hai người sau đó tạm biệt nhau.