*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Độc Lang: “Rõ!” Diệp Huyền Tần lại nhìn Quyền Vương: “Ông còn điều tra ra chuyện gì nữa, nói thật đi.”
Quyền Vương nói: “Theo như tôi được biết, Thiếu Chủ và Phương Tuấn Bình có phải là có mâu thuẫn gì không? Nếu không thì tại sao lần trước hắn ta lại yêu cầu tôi xử lý Thiếu Chủ.”
Diệp Huyền Tần nói: “Ừ, chính xác là có một số mẫu thuẫn”
Quyền Vương nói: “Không giấu gì cậu, thật ra Phương Tuấn Bình là con trai của Phương Đức Duệ.
"Hå?"
Diệp Huyền Tần thở dài xúc động: “Phương Đức Duệ là anh hùng Đại Hạ của chúng ta, ông ta sao lại có thể sinh ra một tên hống hách khó ưa như Phương Tuấn Bình kia chứ.”
“Chả trách tôi vẫn cứ hoài nghi thân phận của hắn ta, thì ra tên này lại còn có được cái danh này.”
Quyền Vương nói: “Cuộc viễn chinh phương Bắc dưới sự chỉ đạo của Ông Tư Bạch có một trung đoàn trưởng tên là Tổng Đại Hành, và con gái của ông ta chính là Tống Thanh Nhàn.”
“Hồi còn trẻ, mối quan hệ giữa Tổng Đại Hành và Phương Đức Duệ rất tốt đẹp, hai đứa con của họ là Tống Thanh Nhàn và Phương Tuấn Bình cũng đã được đính hôn từ đó.”
Hử?
Diệp Huyền Tần chau mày: “Bố của Tống Thanh Nhàn là Tống Đại Hành cũng là thành viên của Đội quân viễn chinh phương Bắc, ông chắc chứ?"
Quyền Vương lập tức gật đầu: “Đương nhiên.”
Diệp Huyền Tần nói: “Năm đó Tống Đại Hành theo quân viễn chinh phương Bắc, ông ta cũng đi vào cánh cửa đi tới bí cảnh?”
Quyền Vương: "Không sai."
Diệp Huyền Tần: “Nhưng theo tôi được biết, Tổng Đại Hành bị dính bẫy ở Côn Luân, hôn mê mấy năm liền, sau đó bị người âm phủ bắt đi rồi.”
Cái gì?
Quyền Vương sửng sốt: “Thiếu chủ, chuyện này hết sức quan trọng, không thể đùa cợt. Người chắc chắn rằng Tổng Đại Hành đang ở thế giới loài người này, chứ không phải Bí cảnh Côn Luân sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đương nhiên.”
Quyền Vương hít một hơi dài: “Tống Đại Hành chắc hẳn đã trở về từ Bí cảnh Côn Luân. Ông ta chắc chắn đã mang về những thông tin quan trọng từ Bí cảnh Côn Luân, và cả những tin tức về thầy Ông Tư Bạch nữa.”
“Ông ta bị rơi vào tay bọn âm phủ, nếu bị âm Phủ giật lấy mất thông tin... thì hậu quả thật khó lường!”
Diệp Huyền Tần nắm chặt tay: “Bất kể giá nào, lần này, ta nhất định phải tìm được âm phủ, giải cứu Tổng Đại Hành và Phương Đức Duệ.”
“Độc Lang... bỏ đi, cứ để đích thân ta lần theo tung tích của Hoa Thiên Thành.”
...
Hoa Văn Thịnh và Hoa Thiên Thành bị bắt vào tù, tuyệt vọng cùng cực.
Diệp Huyền Tần không chỉ là người sáng lập Tập đoàn Đạo Vương, mà còn có rất nhiều tâm và sức trong quân đội để đưa họ ra tòa án quân sự.
Một khi họ bước vào tòa án quân sự, coi như cuộc đời này của họ đã chấm dứt.
Hoa Thiên Thành làm sao có thể chịu khổ nhục được.
Anh ta nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ người duy nhất có thể cứu bọn họ ra, ngoài Phương Tuấn Bình ra thì không còn ai khác.
Nhưng anh ta biết, Phương Tuấn Bình có người thân làm trong quân đội.
Diệp Huyền Tần có thể cứng rắn hơn, không bị khuất phục trước quân đội hay sao?
Hoa Thiên Thành mua chuộc cai ngục, mượn điện thoại di động của người kia, và liên lạc với Phương Tuấn Bình.
Rất nhanh chóng, điện thoại đã được kết nối.
Phương Tuấn Bình: “Ai vậy?”
Hoa Thiên Thành: “Cậu Phương, là tôi đây.”
Phương Tuấn Bình giả vờ bối rối nói: “Hóa ra là anh Hoa đấy à, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Trên thực tế, Phương Tuấn Bình đã biết chuyện gì đã xảy ra với chi nhánh của Tập đoàn Đạo Vương từ lâu rồi, và anh ta đã nhìn thấy được sức mạnh khủng khiếp của Diệp Huyền Tần.
Anh ta biết Hoa Thiên Thành gọi điện cho anh là vì muốn anh cứu anh ta ra khỏi ngục tù.
Nhưng bây giờ anh ta có phần bị sốc bởi sức mạnh hiện hữu của Diệp Huyền Tần, và không muốn tiếp tục trở thành kẻ thù của Diệp Huyền Tần, vì vậy anh ta không muốn quan tâm đến chuyện sống chết của Hoa Thiên Thành.
Hoa Thiên Thành thở dài: "Anh Bình, là anh đang cố tình hỏi tôi đúng không.”
“Anh Phương cứu mạng, bây giờ tôi chỉ còn mỗi mình anh thôi.”
Phương Tuấn Bình thở dài: “Anh Hoa à, anh quá tâng bốc tồi rồi.”
“Tôi chỉ là một thương nhân, Diệp Huyền Tần vừa có bản lĩnh kinh doanh vừa có bản lĩnh quân sự. Tôi không có năng lực bảo vệ chính mình trước sóng gió cuộc đời, huống chi là cứu người.” “Nên là thành thật rất xin lỗi!”
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây, anh yên tâm, sau này tôi sẽ tới nhà tù thăm anh thường xuyên.