Thấy bên này chắc không câu được cá nhanh thế, cho nên ba
người đặt cần câu xuống đất rồi đi qua bên kia. Trong chiếc xô
của Ôn Dĩ Ninh lúc này đã có vài con cá bột rồi ốc
bươu....ngược lại, Hoắc Lễ Minh ra sức chọc cả buổi cũng không vớt được gì
Ôn Dĩ Ninh bực bội giậm chân trong làn nước,"Cái đám đần này, không biết bơi nhanh lên sao?"
Lão Hứa và Đường Diệu cao giọng cười lớn, khóe miệng Đường Kỳ Sâm cũng khẽ toát ra ý cười. Anh không lên tiếng, bước qua
chỗ câu cá khi trở về về trong tay nhiều thêm một cái xô
"Dĩ Ninh" Đột nhiên anh lớn tiếng
Ôn Dĩ Ninh đang định bước lên bờ bèn ngẩng đầu khó hiểu,"Hả?"
Đường Kỳ Sâm cầm chiếc xô nghiêng về phía cô. Tuy anh không
nói nhưng Ôn Dĩ Ninh lại hiểu ý rất nhanh, cô đưa chiếc xô nhựa
trong tay mình duỗi về phía trước
Tiếng "Tõm" vừa vang lên cùng lúc bọt nước bắn tung tóe, Ôn
Dĩ Ninh nghiêng đầu tránh né nhưng vẫn bị dính chiêu. Một con
cá được ném từ trên cao xuống tạo thành một đường cong xinh
đẹp, chú có cố gắng quẫy mạnh đuôi nhưng cuối cùng vẫn phải
rơi vào trong xô của Ôn Dĩ Ninh
Đường Kỳ Sâm đứng trên bờ mỉm cười nhìn cô, nơi chân mày như
đang tận hưởng niềm vui,"Em thắng rồi" Sau đó anh quay ra nhìn
Hoắc Lễ Minh đang hoang mang, hất cằm nói,"Cô ấy khỏi phải mời
cậu ăn cơm"
Con cá này vốn định dùng để ăn cho nên không phóng sinh, tới
trưa nó trực tiếp được cho vào nấu thành canh. Lão Hứa cũng
khá tinh ý, giờ ăn trưa bèn sắp xếp để Ôn Dĩ Ninh ngồi cạnh
Đường Kỳ Sâm. Hai người lặng lẽ ngồi ăn gần mười phút, không ai nói với ai câu gì
Cơm nước xong, lão Hứa rủ bọn họ tụ tập đánh bài, ba người ba cách chơi. Lúc Hoắc Lễ Minh bước ra thì trông thấy Ôn Dĩ
Ninh đang ngồi một mình ở bên ngoài
Ánh mắt Hoắc Lễ Minh nhìn xa xăm, khẽ nói,"Nếu cô phải đi
thì cô nên nói trước với anh tôi một tiếng. Tôi thấy anh ấy đổi xử với cô không giống người khác"
Ôn Dĩ Ninh căng thẳng, nhìn cậu
"Thật ra tôi có biết cô, bốn năm trước tôi đã từng nghe Kha
Lễ nhắc tới tên cô. Anh trai tôi mấy năm nay rất kiệm lời, đối
xử với ai cũng khách khí, thật ra khi bàn chuyện làm ăn, nếu
cần ngầm xử lý kẻ nào thì tôi cảm thấy dòng máu chảy trong
huyết quản của anh ấy lạnh lắm. Tháng sau anh ấy đã bước qua
tuổi 35 vậy mà vẫn phải cô đơn lẻ bóng" Hoắc Lễ Minh nở nụ
cười, "Tôi biết anh ấy từng thích một người phụ nữ, chuyện lâu lắm rồi, tôi còn tưởng chỉ có mỗi mình người đó. Nhưng về
sau, Kha Lễ nói đó là do tôi còn chưa thấy anh ấy nấu canh vì
một cô gái khác"
Ôn Dĩ Ninh ngẩn người, trong lòng nghĩ tới vài chuyện, nhưng lại không gọi nổi thành tên
"Năm ấy anh ấy bệnh một trận nặng lắm, tại bữa tiệc xã
giao anh ấy uống rượu như uống nước lã tới nỗi xuất huyết dạ
dày, phải nằm viện rất lâu. Khi đó, Kha Lễ thấy trong điện
thoại của anh ấy có một cái clip. Trong clip, có một cô gái
đang đứng nấu cơm, rồi cô ấy ngoảnh đầu lại vì phát hiện mình đang bị chụp trộm, người con trai nói quay lại để về sau sẽ
nhìn clip để học nấu cơm"
Dăm ba câu kể như một khúc dạo đầu chuyện cũ, giống như một
hòn đá ném vào mặt hồ yên ả, phần hồi ức còn lại trồi lên
tựa một ngôi nhà cao tầng mọc trên nền đất phẳng. Đương nhiên Ôn Dĩ Ninh nhớ. Đoạn sau clip đó là cảnh cô trợn mắt không tin
anh,"Thôi! Anh mà nấu cơm thì có mà em theo họ anh!"
Khi ấy, Đường Kỳ Sâm 30 tuổi, anh cứ đứng đó không nói gì,
chỉ khẽ nhếch miệng cười, dịu dàng ấm áp như một làn gió
xuân, nhìn đâu cũng thấy đẹp mắt. Bao nhiêu năm trôi qua, dù Ôn
Dĩ Ninh có quên mất bất kỳ đoạn ký ức nào đó thì nụ cười
ấy của anh vẫn luôn ở đó, như một ngọn đèn thắp sáng màn đêm tăm tối.
"Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng sau đó anh ấy
đã tự nấu một bữa cơm rồi mang tới ga tàu cao tốc để giữ
người. Có điều cuối cùng anh ấy lại quay về một mình" Hoắc
Lễ Minh kể tiếp, rồi ngoảnh đầu nhìn cô, bình tĩnh hỏi,"Cô
gái ấy, là cô phải không"
Hoắc Lễ Minh thoải mái đáp,"Được, tôi đưa anh đi. Này, cô đi không?" Cậu hỏi Ôn Dĩ Ninh
"Tôi không, hai người đi vui vẻ nhé"
"Ok, may quá, thế cô giúp tôi một việc"
Cậu vẫy Ôn Dĩ Ninh sang bên cạnh,"Từ lúc từ hồ chứa nước
trở về là anh tôi vào phòng luôn, tới giờ vẫn chưa thấy ra.
Dọc đường anh ấy ho khan nhiều, tôi sợ anh ấy đi ngủ mà quên
uống thuốc" Hoắc Lễ Minh nhìn đồng hồ,"Tám rưỡi cô nhắc anh
ấy nhé, trong phòng có máy điện thoại nội bộ, cô gọi qua số
phòng anh ấy là được"
Tên nhóc này đang vội đi nhảy đầm cho nên nói xong liền quay
ngoắt đi,"Có gì thì gọi cho tôi nhé. Cảm ơn nhé, cô đúng là
một nhân viên gương mẫu của Trung Quốc"
Ôn Dĩ Ninh nhìn theo bóng lưng Hoắc Lễ Minh mà không khỏi phì cười, con người này đúng thật là phóng khoáng
Tiếng chuông lớn thế mà không ai bắt máy. Ôn Dĩ Ninh gọi lại một lần nữa, vẫn không ai nhận. Cô nhíu mày, không phải chứ,
hay ngất ở trong đó rồi? Không dám chậm trễ, Ôn Dĩ Ninh lập
tức sang gõ cửa, ban đầu chỉ đơn thuần là gõ lên cửa, nhưng
hồi lâu không ai đáp lại, cô mới cất cao giọng gọi,"Boss?
Boss!!... Đường Kỳ Sâm?.....Ê!Bệnh nhân!!"
Cánh cửa bị giật ra, bàn tay đang cầm nắm đấm cửa của cô
không kịp thu lại, Đường Kỳ Sâm đứng trước cửa, không tránh,
trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, giọng nói có vẻ không được
vui,"Em vừa gọi tôi là gì?"
"Tiểu Hoắc nhờ tôi nhắc anh uống thuốc" Nói xong, Ôn Dĩ Ninh
muốn chạy đi, nhưng Đường Kỳ Sâm siết chặt tay không hề nới
lỏng, hơi nóng ẩm ướt từ đầu ngón tay anh bốc lên dọc theo làn da, khiến bầu không khí trở nên yên tĩnh và ngột ngạt. Được
vài giây, Đường Kỳ Sâm mới buông tay xuống, cất tiếng hỏi,"Ra
ngoài một lát không?"
Theo phản xạ, Ôn Dĩ Ninh lắc đầu,"Không"
"Được, vậy thì vào trong ngồi" Anh hé rộng cánh cửa, thấy
cô vẫn đứng im không nhúc nhích, anh nói,"Em giúp tôi chia lượng
thuốc ra nhé, tôi đi đo nhiệt độ"
Bầu không khí có vẻ như đã đi đúng hướng, Ôn Dĩ Ninh bước vào,"Vẫn còn sốt hả?"
"Ừ" Đường Kỳ Sâm tựa vào mép bàn, anh đứng không thẳng lắm, lưng hơi khom, thoạt nhìn tựa như có vẻ sai sai. Anh chỉ chỉ bên phải,"Nhiệt kế"
Ôn Dĩ Ninh đi theo hướng anh chỉ để tìm, tầng đầu tiên không
thấy, thế là cô ngồi xổm xuống để tìm trong ngăn kéo,"Anh
thường xuyên lên cơn sốt thế này à? Nếu sốt nhiều quá thì về
Thượng Hải nên tới viện kiểm tra đi. Cũng nên chú ý tới dạ
dày nữa, một người bạn cấp ba của tôi chưa tới 30 tuổi đã qua
đời vì ung thư dạ dày đấy. Anh cũng chẳng còn trẻ nữa, phải
biết chăm sóc mình chứ"
Ôn Dĩ Ninh vừa tìm vừa lẩm bẩm như một thói quen chứ không
hề có ý gì khác. Hồi nhỏ, Giang Liên Tuyết rất hay dùng cơn
sốt để dọa cô, bà nói chỉ cần sốt tới 40 độ thì sẽ bị viêm
mãng não. Dù đó là điều vô lý nhưng chuyện này đã lưu lại ấn tượng quá sâu sắc từ hồi bé cho tới khi cô trưởng thành, vì
vậy cô rất nhạy cảm đối với chủ đề này
Không biết từ lúc nào anh đã đứng phía sau cô. Đôi mắt đen
láy bừng sáng, chăm chú và tập trung, như muốn thiêu cháy
người đối diện
Theo bản năng, Ôn Dĩ Ninh lùi về sau tới lúc vấp phải cái
bàn thì không nhúc nhích được nữa, trái tim như muốn ngừng đập
Hình dung ánh mắt này thế nào nhỉ...như kiểu: đường núi
quanh co không thấy bóng, chút tình còn vương vấn tơ sầu, vượt
ngàn trùng khơi vẫn hy vọng.
Hơi thở của Ôn Dĩ Ninh như ngừng lại, một góc nào đó trong
trái tim cô như muốn phá kén chui ra, mang theo những ký ức cô
từng chôn dấu.
Im lặng mất mấy giây sau đó Đường Kỳ Sâm giơ tay lên, khẽ giữ lấy bả vai cô. Dưới ánh sáng yếu ớt, anh cần thận kéo cô vào trong lòng
Anh nói,"Niệm Niệm, chúng ta thử lại một lần nữa được không em"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT