Đường Diệu là một sự
tồn tại đặc biệt trong Đường gia. Hành vi vô liên sỉ của bố
cậu vẫn luôn là một điều sỉ nhục đối với ông cụ Đường, ông ta cũng hiếm liên lạc với gia đình trong hơn chục năm qua. Chỉ gọi điện về vào sinh nhật ông cụ Đường hàng năm mà thôi. Vài năm
trước, ông cụ Đường mới biết được sự phát triển của Đường
Diệu từ chỗ bạn bè. Giống như một phong cảnh đẹp trong khu
vườn hoang phế, giấu tài giấu nghề.
Quang tông diệu tổ, ai mà chẳng thích. Đường Diệu cũng có
lòng nhận tổ quy tông, bên ngoài tỏ ra khá vui vẻ hòa hợp.
Đường Diệu và Đường Kỳ Sâm đứng cạnh nhau, vóc dáng tương
đương, anh tuấn xuất sắc, nơi chân mày toát ra thần thái khá
giống nhau. Ai cũng nói lần này Đường Diệu trở về với ý đồ
xấu, muốn nhăm nhe tài sản của Đường gia. Đường Kỳ Sâm ngồi ở
vị trí này nhiều năm, mọi chuyện chưa chắc đã hoàn toàn vừa
ý. Hai anh em bất hòa cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi
Đây là chuyện sau này Ôn Dĩ Ninh mới nghe được từ miệng đồng nghiệp
Nhưng cô cho rằng Đường Diệu không phải là người như vậy. Con
người cậu ta ấm áp hài hòa, đối nhân xử thế cũng khiêm tốn,
thực sự không giống kẻ phá đám. Chuyến đi cổ trấn lên lịch
vào hôm sau, Ôn Dĩ Ninh có nhắn wechat hỏi Đường Diệu có nơi
nào đặc biệt muốn tới không
Đường Diệu nhắn lại,"Đều nghe cô cả"
Hôm sau, Đường Kỳ Sâm đi theo, công ty còn việc phải xử lý cho nên Kha Lễ không đi cùng mà thay bằng Hoắc Lễ Minh. Đây là lần
thứ hai Ôn Dĩ Ninh gặp cậu thanh niên này, tuy tiết trời tháng
tư còn khá lạnh nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo cộc tay, nhìn
mà rét thay
Bọn họ đi tổng cộng hai xe, Đường Diệu không dẫn theo ai, ngay cả thư ký cũng không. Cậu lái một chiếc BMW trắng, Ôn Dĩ Ninh
đi quanh nhìn một lượt, Đường Diệu cười,"Xe này hợp với phụ
nữ hơn nhỉ"
Ôn Dĩ Ninh đáp,"Không đâu, nhìn đẹp mà"
Đường Kỳ Sâm từ xa bước tới, Đường Diệu vẫy tay với anh. Ôn
Dĩ Ninh nghiêng đầu nhìn sang, hôm nay anh mặc áo khoác ngắn màu be, bên trong là áo đen đơn giản, bên dưới thắt lưng là chiếc
quần xắn gấu. Đường Kỳ Sâm ít khi ăn mặc thoải mái như vậy, Ôn Dĩ Ninh quen nhìn anh trong hình tượng âu phục, lúc này anh vừa xuất hiện, ánh mặt trời như chải chuốt thêm, bầu trời xanh
cũng góp phần tô điểm cho vẻ tuấn lãng đẹp trai trẻ trung của
anh.
"Lái xe tới đó không tới hai tiếng, vẫn kịp dùng bữa trưa" Đường Kỳ Sâm bước tới, Hoắc Lễ Minh đi đằng sau
Đường diệu cười nói,"Vậy hôm nay em chỉ cần đi theo thôi nhỉ"
Đường Diệu cười,"Sợ anh tôi vậy hả? Tôi cũng muốn có một
nhân viên nghe lời thế này quá. Nhưng hôm nay không phải đi làm,
cô không cần nghe lời ông chủ đâu" Nói xong, cậu nhìn Đường Kỳ
Sâm,"Anh trai, em mượn người của anh nhé, đừng trừ tiền lương
của cô ấy đấy"
Đường Kỳ Sâm vỗ vai Đường Diệu,"Tôi ngồi xe cậu, hai anh em mình tiện thể nói chuyện"
Ôn Dĩ Ninh sửng sốt. Hoắc Lễ Minh thở dài,"Không có ý gì
đâu, tôi lớn lên ở cô nhi viện, tôi không biết thật. Nhưng tôi theo anh Sâm làm việc đã lâu, anh ấy là người Thượng Hải,vậy cô
cũng coi tôi như người Thượng Hải đi"
Ôn Dĩ Ninh xin lỗi,"Ngại quá"
"Không sao" Hoắc Lễ Minh quẹo phải,"Rẽ qua đi Wc ở trạm dừng chân đã"
Hai người bọn họ đỗ lại ở trạm dừng chân năm phút, khi Ôn
Dĩ Ninh ra thì Hoắc Lễ Minh đã ngồi trên xe rồi. Cậu đã mặc
áo khoác vào, cánh tay xăm trổ khá dọa người được che chắn
cẩn thận. Cậu chỉ chiếc xe đỗ cạnh,"Trong xe đó có vài đứa
nhỏ cứ liên tục nhìn tôi như sắp khóc. Tôi không muốn dọa bọn
nó"
Lúc 11 giờ ra khỏi đường cao tốc, xe Đường Diệu đang dừng bên đường chờ họ. Hoắc Lễ Minh nhấn còi, Đường Diệu nhấn lại ra
hiệu đã biết, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Không lâu sau,
mọi người tới một biệt thự tư nhân trên núi. Biệt thự trên núi này được xây trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ. Nói về sự riêng
tư thì đúng là tuyệt vời, còn phải ngồi thuyền để đi tới. Sau khi Đường Diệu xuống xe, cậu không ngừng khen cảnh đẹp nơi
đây,"Không khí trong lành, nước trong vắt. Trong này có cá không
nhỉ?"
Mặt trời đã lên cao, Đường Kỳ Sâm xuống xe bèn đeo kính râm
lên nói,"Có, người bạn này của tôi thiết kế nơi đây thành một
khu sinh thái, trong hồ có nuôi cá, xung quanh là nông trường, đồ ăn ở đây đều do tự tay cậu ta trồng"
Hàn huyên đôi ba câu thì chiếc thuyền đón bọn họ đã tới. Tuy chiếc thuyền đỗ bên bờ nhưng không sát hẳn, giữa đường và
thuyền còn cách nửa mét nước. Ôn Dĩ Ninh để quên điện thoại
trong xe nên quay lại lấy, lúc cô đến thì ba người đàn ông đều
đã lên thuyền
Ngữ điệu của Đường Kỳ Sâm rất kiên định, giống như vô cùng
hiểu Ôn Dĩ Ninh. Đường Diệu nhếch môi, gật đầu, không lên tiếng
thêm nữa
LÃo Hứa định cử người đi cùng Đường Kỳ Sâm nhưng anh từ
chối, đợi người ta tới lại mất thêm thời gian. Đường Kỳ Sâm
không muốn dài dòng, anh cầm chìa khóa đi ra ngoiaf. Hoắc Lễ
Minh lên tiếng,"Anh, áo khoác!"
Đợi Hoắc Lễ Minh vào phòng lấy áo khoác đuổi theo thì
Đường Kỳ Sâm đã sớm lên thuyền đi mất dạng. Từ khu sinh thái
tới bờ
đi thuyền mất khoảng 10 phút, trong thời gian đó, Đường
Kỳ Sâm tiếp tục gọi cho Ôn Dĩ Ninh hai lần nữa, nhưng vẫn chỉ
có những tiếng beep dài. Một lát sau, điện thoại của anh reo
lên, nhưng là lão Hứa gọi
Lão Hứa vội vã thông báo," Đường Tứ Minh xảy ra tai nạn,
bạn tôi vừa mới báo tin. Một chiếc xe tải lớn cán phải một
chiếc ô tô con, một chiếc Audi, có thương vong, hai xe cấp cứu đã tới đó"
Ngón tay Đường Kỳ Sâm siết chặt điện thoại, trái tim tựa như có một chiếc búa hung hăng gõ vào, anh nhắm mắt, trầm giọng
đáp,"Em biết rồi"
"Nhưng không chắc chắn là tiểu Ôn đâu, bây giờ anh nhờ người
tới đội cảnh sát giao thông nghe ngóng rồi, cậu đừng vội, đợi
tin anh" Lão Hứa khẩn trương thuyết phục anh
Lên tới bờ, mực nước như dâng cao dưới cơn mưa như trút. Đường Kỳ Sâm đội mưa nhảy lên, cả người ướt sũng. Mặt nước như nối
liền với đường chân trời, một tia sét bổ xuống sáng bừng cả
bầu trời đêm, lơ lửng giữa không trung lúc này không biết là
sương mù hay là một tầng mây khác. Đường Kỳ Sâm ngồi vào trong
xe, dù đóng cửa lại rồi mà vẫn thấy rùng mình.
Lão Hứa nói chỗ đó cách đây khoảng 14km, là một khu vực
toàn cư dân lâu đời của thị trấn sinh sống. Nơi ấy cũng là một địa điểm thu hút khách du lịch, xe nhiều mà đường thì lại
hẹp, còn 2km nữa là tới thì lại bị tắc đường, không di chuyển nổi. Lão Hứa vẫn chưa báo tin lại, cần gạt nước hoạt động
hết công suất, từng tầng từng tầng bị gạt tung ra tựa những
thác nước nhỏ. Đường Kỳ Sâm quặt xe ra một chỗ trống, sau đó
chặn ngang, đuôi xe của anh táp qua đầu một chiếc xe, đột ngột
đỗ lại ở ven đường
Anh tắt máy rồi xuống xe, chạy vào trong màn mưa. Mưa vẫn
nặng hạt, quần áo vừa mới hong khô giờ lại ướt sũng. Tới gần nơi xảy ra tai nạn, người đứng xem quây thành vòng trong vòng
ngoài, nhao nhao kể lại cảnh tượng bi thảm. Đường Kỳ Sâm gạt
đámngười ra, chen tới nơi gần nhất
"Cảm ơn"Đường Kỳ Sâm nhận lấy rồi xoay người đi vào trong, không hề đóng cửa lại
Ôn Dĩ Ninh đứng ở cửa, thấy anh tiện tay đặt thuốc lên bàn bèn nhắc nhở,"Tiểu Hoắc nói anh phải uống luôn"
Đường Kỳ Sâm liếc nhìn cô, không nói gì, im lặng ngồi xuống
mép giường, hơi khom lưng, có vẻ như tinh thần anh không được tốt lắm. Dù sao đứng đó cũng ngại, Ôn Dĩ Ninh đang định rời đi
thì Đường Kỳ Sâm nói,"Em rót giúp tôi cốc nước"
Ôn Dĩ Ninh dừng bước, chuyện tối nay dù sao cũng bởi cô mà
ra, dù chỉ là hiểu lầm, nhưng cô vẫn thấy hổ thẹn. Do dự một
lúc, cuối cùng cô vẫn xoay người đi vào
"Lọ to năm viên, lọ trắng sáu viên. Đừng lấy nước nóng quá"
Nói xong, Đường Kỳ Sâm bèn chui vào trong chăn, nằm nghiêng cuộn
tròn người lại
Khi Ôn Dĩ Ninh bưng cốc nước lại thì thấy anh đã nhắm mắt,
làn da vốn sáng màu bây giờ dưới ánh đèn trông càng tái nhợt. Chân mày anh thoáng cau lại, vặn thành một nếp nhăn mờ nhạt.
Hơi thở nặng nề, có lẽ khó chịu nên anh kéo chăn lên sát cổ.
Ôn Dĩ Ninh đặt thuốc và cốc nước lên bàn,"Vậy anh nhớ uống nhé"
Đường Kỳ Sâm mở mắt nhìn cô. Con ngươi anh tỏa ra ánh sáng
màu nâu đen, ánh mắt vô cùng chuyên chú, dường như nhiệt độ đang tăng lên. Ôn Dĩ Ninh nhìn khoảng hai giây rồi mới rời tầm mắt,
cô đứng thẳng dậy chuẩn bị đi ra