Chương 35.
--- Bà chủ như em, không thể ngủ một mình được, Nguyễn tổng, lại đây nào.
Tiểu Vũ nói bằng phẳng như chuyện bình thường, A Luân cùng Lý Yên lại hoảng sợ, thở mạnh cũng không dám, khẩn trương nhìn Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức ôm cánh tay nhìn chằm chằm Tô Tiêu Vũ, cảm giác Tiểu Vũ đại khái đang ngứa da, gân cốt cũng cần thả lỏng một chút.
Tô Tiêu Vũ cười tủm tỉm, cô móc từ trong túi danh thiếp đã chuẩn bị từ lâu nhưng chưa đưa cho Nguyễn Ức, "À, đây là của cậu."
Giọng nói thật nhẹ nhàng, nhưng không ai biết tim của Tiểu Vũ đang đập thành cái dạng gì, thậm chí bàn tay cầm danh thiếp cũng đổ mồ hôi.
Nguyễn Ức kinh ngạc nhìn tấm danh thiếp kia, trầm mặc một lát, cúi đầu nhợt nhạt cười.
--- Cà phê Chính Vũ - Chủ quán.
A Luân ngừng một chút, nhìn Tiểu Vũ: "Như thế nào...như thế nào lại là chủ quán?"
Đồng chí Tiểu Vũ! Em có thể có chí tiến thủ hơn không, ở công ty đã phải làm công cho Nguyễn tổng, thật vất vả đến địa bàn của mình, cũng chỉ trở thành vợ của chủ quán?
* Vợ chủ quán = bà chủ :>
Tiểu Vũ dõng dạc: "Chủ quán phải làm rất nhiều việc, em cũng không thể vất vả như vậy được, hơn nữa chỉ số thông minh của em không đủ dùng, làm vợ của chủ quán là được rồi, ngày thường chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, còn được đãi ngộ phúc lợi đằng sau."
Đãi ngộ phúc lợi đằng sau...
Tiểu Vũ đúng là càng ngày càng dám nói to.
A Luân cùng Lý Yên quả thật đang bị một đàn ngựa vàng chạy nhanh trong đầu.
Mặt Nguyễn Ức hơi phiếm hồng, giận dỗi liếc Tô Tiêu Vũ một cái, ngay sau đó, giương mắt nhìn A Luân cùng Lý Yên: "Hai chị còn không giao ca sao?"
A Luân cùng Lý Yên liếc nhau, lập tức gật đầu: "Giao!"
Nội tâm: Thật ra...chúng tôi không cần giao ca, tăng ca tiếp xem náo nhiệt cũng được.
Người cuối cùng cũng đi rồi.
Tiểu Vũ quay đầu, áp chế trái tim đang đập kịch liệt nhìn Nguyễn Ức, Nguyễn Ức lại nghiêng đầu không nhìn cô.
Cứ trầm mặc như vậy một lát.
Tiểu Vũ đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Nguyễn Ức, nỉ non: "Chính Trực, mình rất nhớ cậu."
Thân mình Nguyễn Ức cứng đờ, không chỉ mặt, vành tai cũng bị ám một sắc hồng nhạt: "Tô Tiêu Vũ."
Cô vươn tay muốn đẩy Tiểu Vũ, Tiểu Vũ lại bắt được tay cô, nhìn vào mắt người thương: "Ừ ừ ừ, người ta biết mà, còn chưa đến một tháng, sẽ không có yêu cầu quá phận, yên tâm đi."
Nguyễn Ức:...
Cái tên này, làm sao trước kia cô lại không phát hiện Tiểu Vũ vô lại thế này?
"Cậu có nhớ mình không?"
Tiểu Vũ nắm tay Nguyễn Ức dán lên mặt mình, xúc cảm trơn trượt tinh tế làm thanh âm Nguyễn Ức trở nên suy yếu: "Không nhớ."
A?
Tiểu Vũ cong môi, dời tay Nguyễn Ức xuống, đặt lên nơi tim mình: "Nhưng mình lại nhớ cậu, rất nhớ rất nhớ, mỗi một giây, mỗi một phút, mơ hay tỉnh cũng đều nghĩ đến."
Từ nhỏ đến giờ, Nguyễn Ức nào được nghe những lời như vậy, da gà đều nổi hết lên, đồng thời, tay bị Tiểu Vũ giữ lấy, từng nhịp tim mạnh mẽ theo tay khuếch tán đến toàn thân, loại cảm giác mất khống chế không cách nào nắm giữ này quá không ổn, cô đông cứng nói: "Chúng ta đã nói là một tháng."
"Ừ, chúng ta đã nói." Tiểu Vũ nghiêng đầu, đôi mắt đen như mực nhìn Nguyễn Ức, cô vừa mới bận rộn xong, còn chưa kịp tắm rửa, mùi cơ thể trên người càng đậm, nếu là ngày thường, cô khẳng định không dám đến gần Nguyễn Ức như vậy, nhưng hiện tại đã khác.
Nguyễn Ức như thế nào lại không cảm giác được thay đổi của Tiểu Vũ, cô trầm mặc trong chốc lát, đối diện với đôi mắt cô ấy: "Cậu về nhà mười lăm ngày này là ăn gan hùm mật gấu rồi?"
Tiểu Vũ cong môi, trong mắt đều là mê hoặc: "Không phải ăn gan hùm mật gấu, mà là thay đổi khẩu vị của bản thân."
Lời này thật ra lại có ý nghĩa.
Nguyễn Ức bất tri bất giác bị kéo vào, Tiểu Vũ nghiêm túc nói: "Trước kia, mình là nhân viên của cậu, dựa vào cậu nuôi sống chính mình để trả nợ."
Trong mắt Nguyễn Ức rốt cuộc nổi lên ý cười, "Hiện tại thì sao?"
Mặt Tô Tiêu Vũ đỏ hồng, cô nhìn vào đôi mắt Nguyễn Ức, phá lệ mê người: "Hiện tại, cậu là chủ nợ của mình, là...người yêu của mình."
Đã thăng chức lên làm bà chủ, còn có thể giống như cũ sao?
Nguyễn Ức nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, còn muốn nói gì đấy, Tô Tiêu Vũ lại hơi kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên trán Nguyễn Ức.
Thân mình Nguyễn Ức cứng đờ, mặt đỏ lên trong nháy mắt, hít thở đều rối loạn, "Cậu..."
Tiểu Vũ cười tủm tỉm nhìn cô, trong mắt đều là tình cảm lưu luyến: "Chính Trực, tình cảm không thể giống sự nghiệp đi mỗi bước đều phải tính toán chi li, có một số chuyện, dù cậu có lý trí cũng không thể khống chế, giống như vừa rồi...cậu không kịp đẩy mình ra?"
Nguyễn Ức cắn môi: "Đầy miệng mê sảng."
A, tuy rằng nói lời oán trách, nhưng nhìn một cái xem, sao lại là bộ dáng thẹn thùng đây?
"Muốn không ---" Tô Tiêu Vũ dùng ánh mắt, dùng giọng điệu dụ dỗ Nguyễn Ức, Nguyễn Ức nhìn chằm chằm cô một lát, duỗi tay kéo vạt áo của cô, như nữ vương tóm cô vào trong lòng mình.
Tiểu Vũ vừa vui mừng vừa hoảng loạn. Chính Trực muốn làm gì? Không cần đâu, rốt cuộc muốn làm chuyện bậy bạ sao?
Nguyễn Ức mang hơi thở ấm áp thổi bên tai Tiểu Vũ, giọng nói trầm thấp khàn khàn có thể trực tiếp giết cô.
"Mình thích cậu, nhưng không chứng tỏ có thể để cậu làm bậy với mình ở đây, trước tiên giải quyết tam cung lục viện của cậu đi đã, rồi lại đến dụ dỗ mình."
Tiểu Vũ:...
Nhuyễn ngọc ôn hương.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị Nguyễn Ức đẩy ra, chỉ là...nụ cười đáng chết trên khóe miệng kia, quả thật câu mất hồn người ta đi rồi.
Tiểu Vũ nhịn không được, tim đập thình thịch, ném hết mặt mũi đi ôm lấy Nguyễn Ức như bạch tuộc: "Chính Trực, Chính Trực, Chính Trực..."
"Ừ."
Nguyễn Ức đến gần lồng ngực cô, buông hết phòng bị, nhắm mặt lại, đem thân thể mềm mại nhất của mình giao phó hoàn toàn cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ dùng sức ôm cô: "Mình...mình thích cậu."
Than âm run rẩy làm khóe môi Nguyễn Ức giơ lên, nhẹ nhàng đáp lại: "Ừ, mình biết."
Tiểu Vũ lại hít vào, lấy hết can đảm: "Mình muốn ở cùng cậu cả đời."
Nguyễn Ức cọ lên cổ Tiểu Vũ, lại cọ xuống nơi mềm mại nhất: "Mình biết."
Đôi mắt Tiểu Vũ nhìn mình hôm nay tràn đầy thâm tình, cô đã biết.
Từ nay về sau, không chỉ cô, Tiểu Vũ cũng trốn không thoát.
Bà chủ Tiểu Vũ hôm nay đúng là có người ngủ cùng, chỉ là...cô mới là người tiếp khách.
Làm sao cũng không nghĩ tới, có một ngày, Nguyễn Ức có thể đi vào giấc ngủ nhanh như vậy khi nằm trong lòng ai kia.
Tiểu Vũ ôm Nguyễn Ức như ôm bảo bối, tay nhẹ nhàng vỗ về lông mày xinh đẹp của cô, cái mũi cao thẳng của cô, đôi môi hơi mỏng của cô, lòng tràn đầy vui mừng như muốn tuôn ra ngoài.
Là thật, Chính Trực của mình thật sự thuộc về mình.
Nhưng đồ hâm này, cậu đây là có bao nhiêu mệt?
Tiểu Vũ vỗ về người trong lòng, Nguyễn Ức ngủ thật sự an ổn, đã thật lâu không được nghỉ ngơi như vậy, nhớ thương đặt trên đầu trái tim hồi lâu cuối cùng đã quay về, trả lại cho cô một đáp án yên tâm, nằm ở trong lòng ngực cô ấy, Nguyễn Ức rốt cuộc không thắng nổi phần vui mừng cùng mệt mỏi hỗn độn, yên tĩnh ngủ.
Kỳ thật Nguyễn Ức cũng không nằm lâu, trước khi ngủ, cô nhớ rõ Tiểu Vũ bắt lấy tóc mình chơi đùa.
Thời điểm tỉnh lại, vành tai cô có chút tê dại, Tiểu Vũ vẫn đang sờ gương mặt cô.
Mặt Nguyễn Ức có điểm hồng, nghiêng đầu: "Tô Tiêu Vũ."
"Ừ."
"Bỏ tay ra."
......
Tiểu Vũ thỏa mãn ôm Nguyễn Ức: "Chính Trực, sao cậu lại thích thẹn thùng như vậy chứ?"
Chỗ nào còn có bộ dáng bà chủ lớn đây.
Nguyễn Ức nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Tiểu Vũ, mình còn chưa thật sự có thể làm quen...để người khác chạm vào mình."
Cho dù là Tô Tiêu Vũ, cô thích được cô ấy nắm tay, thích được dựa vào ngực cô ấy, chính là...nếu tiến thêm một bước, cô vẫn không cách nào thích ứng được.
Kỳ thật khi còn rất nhỏ, Chính Trực đã có "tật xấu" này, khi đó dù là hai mẹ ôm ôm hôn hôn, cô đều sẽ có chút khó chịu.
Chỉ là người cùng nhà đều không để trong lòng.
Nói xong lời này, đôi mắt đen nhánh của Nguyễn Ức nhìn Tiểu Vũ chằm chằm, cô biết thời đại này, tình cảm của mọi người đều tiến triển nhanh như chớp, nhanh như chớp có thể va chạm da thịt, nhanh như chớp có thể hoàn thành chuyện thân mật nhất, cô sợ Tiểu Vũ không tiếp thu được.
Nhưng Tiểu Vũ không có biến hóa gì, cô ôm chặt Chính Trực: "Đương nhiên, chúng ta lúc này mới đi đến đoạn nào, ba mươi ngày còn chưa hết, lại nói tiếp, như vậy liền tính là đã ở bên nhau? Khó mà thế được, mình còn chưa theo đuổi cậu, cậu cùng không đuổi theo mình, chúng ta còn chưa làm mấy thứ lãng mạn." Cô ôm chặt Chính Trực: "Yêu nhau là cả một quá trình, không chỉ cậu, mình hiện tại...nếu đột nhiên cậu lao đến, mình cũng sẽ rất sợ hãi."
Tiểu Vũ nói lời này cực kỳ dịu dàng, kỳ thật bên trong đặc biệt đau lòng Chính Trực, rốt cuộc cô gái này mấy năm nay bức bản thân thành dạng gì? Có phải làm việc gì đều thấy chính mình không bình thường không đúng?
Nguyễn Ức dựa vào cái ôm của Tiểu Vũ, thả lỏng thân thể: "Đúng không? Vừa rồi mình nhìn thấy trong đôi mắt của cậu đều là chờ mong."
Tiểu Vũ ngừng một chút: "Mình không có, cậu nhìn nhầm rồi, muốn xem lại không?"
Nguyễn Ức:...
"Cậu tránh ra, đừng có dựa gần thế này. "
"Ai ai ai, Chính Trực, lông mi cậu dài thật."
"Tô Tiêu Vũ..."
......
Tiểu Vũ chính là có ma lực như vậy, rất nhiều vấn đề, nếu đặt ở người khác đều có khả năng sẽ trở nên bế tắc, làm thế nào cũng không giải được, nhưng với cô, đá một chân đều không để ở trong lòng.
Cả đời của cô, vô luận là người nhà hay bạn bè hay người yêu, thái độ dành cho ai cũng đều giống nhau.
Tôi đối tốt với cậu tức là đối tốt với cậu, bất kể cậu có cảm xúc gì, hoặc là tiếp thu, hoặc là mâu thuẫn, đến cuối cùng, đều sẽ bị sức hấp dẫn vô địch của Tiểu Vũ chinh phục.
Buổi tối, hai người trở lại phòng làm việc, Tiểu Vũ thật sự có cảm giác về nhà, vừa vào cửa liền vung tay hô to: "Tô Tiêu Vũ đã về!"
Nguyễn Ức đi phía sau nhìn, khẽ cười.
Đã đến 11 giờ.
Mí mắt Tiểu Vũ đã dính lại, chỉ là Nguyễn Ức vừa mới ngủ, tinh thần vừa lúc, dựa theo thói quen từ lâu pha cà phê, bắt đầu chiến đấu hăng hái sau nửa đêm.
Tiểu Vũ nâng mí mắt nặng nề: "Phải làm việc thật sao?"
Nguyễn Ức lắc đầu, đối với người khác là chuyện khó khăn, nhưng đối với cô đã sớm là công việc quen thuộc nghìn bài một điệu.
Thân mình mềm như bông của Tiểu Vũ nhích lại gần, ghé vào trên đùi Nguyễn Ức làm nũng: "Nếu không vội, ngủ cùng mình đi."
Nguyễn Ức đang muốn nói, Tiểu Vũ lại lười biếng: "Hôm nay kể cho cậu chuyện xưa của Tống quý nhân được không?"
Nguyễn Ức:...
Đồng chí Tô Tiêu Vũ thật là to gan lớn mật, có thể khuấy động trong lòng Nguyễn tổng, tuy rằng không nói, nhưng quả thật cô đã dùng lửa nướng tam cung lục viện gì gì đấy của Tiểu Vũ trong thâm tâm. Tiểu Vũ rất thông minh, cô nhìn thấu điểm này, biết rõ nếu hiện tại không thẳng thắn, về sau thật sự ở bên nhau rồi, Nguyễn Ức khẳng định sẽ không vượt qua được điểm mấu chốt này, đợi cô ấy lòng dạ hẹp hòi cãi nháo gì đấy, không bằng hiện tại nói ra.
Thẳng thắn liền thẳng thắn đi, còn phải kéo người ta ngủ cùng.
Tiểu Vũ nằm trên giường mê man, nếu là trước kia, Nguyễn Ức tắm xong nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng để cô ngủ.
Nhưng hôm nay, Nguyễn tổng hiếm khi quyến rũ, tiến lên kéo vành tai Tô Tiêu Vũ: "Dậy, không được ngủ."
Thơm quá...
Nguyễn tổng vừa tắm xong đặc biệt thơm, hương khí nồng đậm kích thích Tiểu Vũ mở choàng mắt, thẳng lăng nhìn chằm chằm Nguyễn Ức.
Nguyễn Ức:...
Ánh mắt kiểu gì đây.
Nguyễn Ức nhìn rõ.
Nếu không phải sáng nay đã nói, khẳng định Tiểu Vũ sẽ xông lên trực tiếp lột áo của cô.
Cô dám khẳng định
Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, cô trở mình, vung tay quăng chân như trẻ con: "Nhìn được không ăn được, Chính Trực, cậu cũng sẽ có một ngày bùng nổ. Mời nàng ngủ sớm dậy sớm dưỡng thân thể thật tốt, về sau mới có thể tiếp nhận phẫn nộ của trẫm."
Nguyễn Ức:...
"Được rồi được rồi, mình đáp ứng cậu, hôm nay chúng ta kể chuyện xưa của Vương đáp ứng đúng không?"
Nguyễn Ức lạnh như băng: "Ý cậu là Tống quý nhân."
Tiểu Vũ:...
Ứ ứ.
Đánh chết ngươi cái đồ ăn nói vụng về trí nhớ không tốt này.
Tiểu Vũ nhanh chóng ôm Nguyễn Ức: "Thật ra Tống quý nhân rất tốt, lớn lên cùng quê với mình, có một ngày, cậu ấy bị cha mẹ đuổi theo khóc lóc nước mũi bay đến chân trời, mình nhìn thật sự đáng thương, tiến lên anh hùng cứu mỹ nhân một phen, ai biết, từ đấy về sau, Tống quý nhân đơn phương hứa hẹn, mỗi ngày đều mang đùi gà nướng ngỗng béo nướng đến tìm mình cùng chơi đùa, dần dần, dưới thế tấn công của đồ ăn ngon, mình đã nạp cô ấy vào hậu cung, thuận miệng phong làm quý nhân."
Nguyễn Ức nhìn cô chằm chằm. "Hoàng Thượng như cậu quá tầm thường, bị dụ dỗ bởi đùi gà nướng với ngỗng béo nướng?"
Tiểu Vũ: "Không phải lúc ấy còn nhỏ sao? Đâu hiểu được nhiều như vậy."
Nguyễn Ức: "Chính là bởi vì còn nhỏ, mới có thể nhìn càng rõ bản chất một người, đạo lý này Hoàng Thượng còn không biết? Về sau thì sao, hai người lớn lên còn gặp mặt không?"
Tiểu Vũ: "...Dù sao cũng là đồng hương, sẽ luôn là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy."
Sắc mặt Nguyễn Ức lạnh đi: "Cho nên lần này cậu về nhà, ăn tròn mập mạp, cũng là vì đùi gà nướng với ngỗng béo nướng?"
Tiểu Vũ oan uổng muốn chết "Mình không có!"
Nguyễn Ức cười: "Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*."
* "Ngó" chỉ ngó sen hay củ sen, khi bị bẻ không tách hẳn ra mà còn vương tơ, cũng như mối quan hệ tuy bề ngoài đã đứt nhưng vẫn còn vương vấn. Câu gốc là từ một bài thơ Đường của tác giả Mạnh Giao. Đây cũng là câu số 2242 trong Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du.
Tiểu Vũ:...
Đồng chí Tô Tiêu Vũ phạm vào sai lầm ngu ngốc mà cả thiên hạ này đều mắc phải.
Đó chính là đề cập đến chuyện ong bướm đã trải qua trước mặt bạn gái hiện tại, chắc chắn sẽ bị oanh tạc đến miếng thịt cũng không còn.
Một đêm thẩm vấn, phạm nhân thảm hại, cuối cùng, Tiểu Vũ lẩm bẩm: "Bụng dạ hẹp hòi."
Nguyễn Ức nhìn cô chằm chằm: "Con gái đều như vậy."
Tô Tiêu Vũ không tin, son sắt thề thốt: "Mình không cần biết!"
Cuộc đời này, ông trời bảo chúng ta không nên quá khoe khoang, đặc biệt không thể ném ồn ào, dễ bị ném vào thứ không tốt.
Trùng hợp, giữa trưa ngày hôm sau.
A Luân lôi kéo Tô Tiêu Vũ cùng Lý Yên vào trong góc luyên thuyên: "Hai người biết trưa nay Nguyễn tổng ra ngoài ăn cơm với ai không?"
Không phải là khách hàng sao? Chính Trực đã nói vậy với Tiểu Vũ.
Đôi mắt A Luân xoay tròn: "Là vị ở tập đoàn Hoa Lập, chị Hoa."
Chị Hoa?
Lý Yên nghe xong nhanh chóng nháy mắt với A Luân, "Đừng nói linh tinh."
Nếu không phải nhờ ánh mắt này của chị Yên, Tiểu Vũ còn không thấy gì lạ, lúc này cô mới nhìn chằm chằm A Luân: "Chị Hoa là ai?"
Chị Hoa là ai ư?
Là Tần Hoa Nhiễm.
Lãnh đạo của tập đoàn xuyên quốc gia Hoa Lập tiếng tăm lừng lẫy, thân phận cùng quá trình trưởng thành của cô và Nguyễn Ức giống nhau khiến người ta líu lưỡi, đều tiếp thu giáo dục dành cho người thừa kế từ nhỏ, bệnh tật ốm yếu từ nhỏ, tình huống công ty tương đối phức tạp, chủ yếu là người nhà đều không ở bên, Tần Hoa Nhiễm bên kia cũng là được những người thế hệ trước trong gia đình nâng đỡ.
Có lẽ vì hoàn cảnh trưởng thành giống nhau, tính cách hai cô cũng đặc biệt tương tự.
Chính là cảm giác nhìn thấy một bản thân khác ở một góc độ khác.
Chỉ là mấy năm trước, Tần Hoa Nhiễm thổ lộ với Nguyễn Ức, Nguyễn Ức cự tuyệt, cô ấy ảm đạm rời đi, vừa đi đã là nhiều năm, ai biết hiện giờ lại về rồi, nói vì muốn được hợp tác.
Tiểu Vũ nghe xong cúi đầu, A Luân có chút lo lắng: "Không phải đâu, Tiểu Vũ, em không phải thật sự để ý đấy chứ? Là tôi nói đùa với em, hai người đấy cũng chỉ là bạn bè, hơn nữa chị Hoa vẫn luôn ở Mỹ, khó có thể trở về một lần, khẳng định là chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi."
Tiểu Vũ héo xuống: "Em mới không thèm để ý."
Lý Yên đang uống cà phê bên cửa sổ, nhìn thoáng qua: "À, Nguyễn tổng đã trở lại."
Tiểu Vũ lập tức đứng lên, nhanh như tia chớp bay qua.
Cửa xe mở ra, Tần Hoa Nhiễm xuống trước.
Ặc, chưa nói đến cái khác, đôi chân dài kia...còn có khí tràng kia, đứng cùng Nguyễn Ức, đúng là đôi phụ nữ hoàn hảo làm người nhìn vui vẻ.
Tần Hoa Nhiễm mặc quần âu màu đen, tóc búi lên, còn rất ngầu, đang cùng Nguyễn Ức cười nói cái gì, Nguyễn Ức tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng trên mặt cũng mang theo nụ cười nhẹ.
Mọi chuyện vẫn ổn.
Cho đến lúc trước khi rời đi...
Tần Hoa Nhiễm ở nước ngoài đã lâu, trước khi đi, cô cười ôm Nguyễn Ức, còn kề mặt nói gì đó.
Nguyễn Ức lễ phép cười lại, thân mình hơi lùi về phía sau, cũng không cự tuyệt, gật đầu rời khỏi.
Một màn như vậy, rõ ràng biết chỉ là thủ tục, A Luân cùng Lý Yên vẫn lo lắng nhìn Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ cúi đầu, tự lầm bầm một câu: "Không thèm để ý, không thèm để ý."
Sau đó...
Sau đó đôi mắt cô đỏ lên.
Sau đó...cô chạy mất.
Thời điểm Nguyễn tổng đi lên, Lý Yên cùng A Luân còn ở bên trong há hốc mồm nhìn nhau. Nguyễn tổng mặc áo gió, trong tay còn xách theo đùi gà nướng ngỗng béo nướng hết sức không phù hợp với khí chất của mình, trong mắt mang theo một tia vui vẻ: "Tiểu Vũ đâu?" 
Hôm nay trở về cố ý mua cho cậu ấy, Tiểu Vũ nhất định sẽ thích.
A Luân nuốt một ngụm nước miếng, quay sang Lý Yên, Lý Yên thật cẩn thận: "Chạy rồi."
Chạy rồi?
Nguyễn Ức nhăn mày, nghiêm túc hỏi: "Vì sao?"
Là ai bắt nạt cậu ấy?
Có người dám bắt nạt Tiểu Vũ của mình?
A Luân:...
Lý Yên:...
Hai người biết trả lời thế nào đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play