Chương 65 - Kết toàn văn.

Ranh con đúng là ranh con.

Thường ngày ngoan hiền tốt bụng, đều là ngụy trang cho người khác nhìn.

Nếu thật sự ác độc lên, cũng sẽ khiến người bình thường không thể chống cự.

Tô Tiêu Vũ nói chuyện rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Mục Tâm giống như con sói con đang tức giận.

Yêu một người, thật sự có sức uy hiếp.

Trước kia, nếu người khác dám uy hiếp Mục tổng như vậy, lấy tính tình của Mục tổng, có thể trực tiếp ném tên đó vào Thái Bình Dương cho cá mập ăn.

Nhưng hiện giờ, cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiểu Vũ.

Cô là người bá đạo cố chấp.

Từ Ảnh Như chỉ thuộc về cô.

Cả đời này cũng chỉ thuộc về một mình cô.

Cô sẽ không phản bội, Từ Ảnh Như cũng tuyệt đối không thể.

Tiểu Vũ làm trò cầm di động lên nghe: "A lô, học tỷ ơi? Mục tổng nhà chị bắt nạt em, chị ta ---"

Còn chưa nói xong, Mục tổng đã tiến lên cướp điện thoại.

Nhà họ Nguyễn lại có một quả "vợ quản nghiêm" được sinh ra.

Tiểu Vũ nhướng mày, dạt dào đắc ý nhìn Mục Tâm, Mục Tâm sửng sốt, biết trúng kế, cúi đầu nhìn điện thoại.

Ha ha, thế mà ranh con lại gọi 10086*.
*10086: Tổng đài dịch vụ bên đấy.

Mục tổng bị người khác làm hoảng loạn cũng không phải chuyện thường có.

Năm ấy Nguyễn tổng đối phó với cô, chẳng qua cũng vì cô cam tâm tình nguyện bị dọn dẹp, bằng không lấy tính cách của Mục Tâm, ai có thể làm chậm trễ cô đây?"

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn ranh con, Tiểu Vũ cũng phẫn nộ đối mặt.

Đây là một hồi chiến tranh không khói súng giữa ranh con và mụ phù thủy.

Mười phút sau.

Mục tổng về đến văn phòng, nhìn Tống Văn Văn: "Về Ức Dương cùng tôi, không ký cùng tổng công ty nữa."

Lời này khiến Nguyễn Ức cùng Tống Văn Văn đều cả kinh, Tống Văn Văn buột miệng thốt ra: "Vì sao?"

Cô rất vất vả mới đi đến bước cuối cùng này, chỉ còn thiếu chữ ký của Mục tổng.

Khuôn mặt Mục Tâm đông lại: "Không có vì sao."

Nếu Mục tổng đã cường thế bá đạo lên, tức là sẽ không nói lý do.

Tống Văn Văn cũng hiểu ít nhiều về tính cách của cô, không dám lấy cứng đối cứng, chỉ nhìn Mục Tâm cầu xin: "Mục tổng, ngài không suy xét một chút sao?"

Suy xét?

Mục tổng lắc đầu, bình tĩnh nhìn Tống Văn Văn, dùng ngôn ngữ sắc bén giảng bài học đầu tiên khi bước vào xã hội cho cô ấy.

"Cô có thể về hỏi thử cha mình xem, kẻ có tiền luôn thay đổi thất thường như vậy."

Không ký là không ký, còn cần phải lý do sao?

Tống Văn Văn:...

Nguyễn Ức:...

Lời này lừa trẻ con còn được, với Nguyễn tổng thì không thể nào nói nổi, cô nhìn chằm chằm Mục Tâm, Mục Tâm hết sức lãnh đạm: "Quản người của em cho tốt đi."

Nguyễn Ức:...

Tiểu Vũ đã về? Vì sao hai người này lại nháo lên?

Nguyễn Ức không biết.

Chỉ là hôm nay cố ý tan làm sớm hơn một tiếng.

Khi cô đón Tiểu Vũ, Tiểu Vũ rất lãnh đạm, lên xe cũng không nói lời nào, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng như bị cô phụ.

Nguyễn Ức nhìn cô: "Mục Tâm nói tâm tình cậu không tốt."

Tiểu Vũ bị nói mà ủy khuất.

Nguyễn Ức: "Vì sao?"

Tiểu Vũ lạnh như băng: "Chị ta còn không nói cho cậu vì sao à?"

Nguyễn tổng rất thành thật: "Chị ấy nói cậu uống nhiều nước lê quá, căng bụng."

Tiểu Vũ:...

A a a a, mụ phù thủy!

Mãi cho đến khi vào nhà.

Tiểu Vũ vẫn không muốn nói chuyện cùng Nguyễn Ức, người ta nói gì, cô đều lạnh nhạt.

Đây là khí chất hai người ảnh hưởng lẫn nhau.

Trước đây, Tiểu Vũ là người có gì nói nấy, Nguyễn Ức là người có gì nghẹn nấy.

Nhưng hiện giờ, ngày tháng qua lâu rồi, ngược lại là Chính Trực dần bắt đầu biểu đạt, Tiểu Vũ lại trở nên nội liễm.

Nguyễn Ức thấy cô ấy vẫn chưa nói gì, đi tắm trước, tự mình sấy tóc.

Cô lật lại từng chuyện hôm nay, tự hỏi, phân tích xem rốt cuộc cái gì đã làm cảm xúc của Tiểu Vũ dao động.

Còn chưa lần ra manh mối nào, Tiểu Vũ đã tắm xong, từ phía sau đến gần, ôm lấy Nguyễn Ức.

Một cô gái hiểu chuyện, sẽ tức giận khi nên tức giận, sẽ làm nũng khi nên làm nũng.

Tiểu Vũ biết thường ngày Nguyễn Ức đi làm rất mệt, cũng biết trong lòng cô ấy chỉ có mình, chỉ là...hơi hơi mất khống chế mới muốn ra vẻ một chút.

Thân mình Nguyễn Ức thả lỏng, dựa gần vào trong lòng cô: "Vì sao lại giận?"

Tiểu Vũ hôn lên cổ cô ấy, không cam lòng oán hận: "Em gái ngông nghênh kia nói chuyện có dễ nghe không?"

Nguyễn Ức sửng sốt một chút, em gái ngông nghênh? Ở nơi này nhìn quanh, xem ra chỉ có Tiểu Vũ là ngông nhất.

Tiểu Vũ trừng phạt cắn cắn xương quai xanh, Nguyễn Ức run rẩy, vươn tay muốn đẩy cô, lại bị Tiểu Vũ bắt lấy cổ tay.

"Chính là em gái sáng nay vây quanh cậu ở văn phòng, hận không thể đặt mông ngồi lên người cậu đấy."

Nguyễn Ức:...

Hóa ra là nói đến Tống Văn Văn.

Nguyễn Ức hiểu rồi, mới yên tâm lại không nhịn được cười: "Cậu ghen à, Tiểu Vũ?"

Tiểu Vũ phẫn nộ nhìn cô: "Nói mình làm gì, dạo này cậu không bình thường, nói chuyện cũng không nói tử tế, hóa ra là thích được người khác dịu dàng."

Nguyễn Ức:...

Nói chuyện không tử tế?

Nụ hôn tinh tế của Tiểu Vũ rơi trên người Nguyễn Ức, Nguyễn Ức đẩy cô ra: "Tô Tiêu Vũ, cậu nói rõ ràng cho tôi, thế nào là nói chuyện cũng không nói tử tế?"

Là tên nào bình thường nói tôi không đủ dịu dàng?

Tiểu Vũ nhìn chằm chằm lên môi cô: "Không phải à?"

Nguyễn Ức lạnh như băng: "Không phải cậu nói tôi bình thường không đủ dịu dàng à? Còn có, chính cậu không phải rất hưởng thụ sao?"

Ngày đó, Tiểu Vũ có bao nhiêu kích động, dần hiện lên trong đầu, hiện giờ có thể nhớ ra.

Lời này khiến Tiểu Vũ ngơ ngác, cô nhìn Chính Trực phẫn nộ cũng có chút ảo não, dường như đã hiểu.

Tiểu Vũ ôm eo Chính Trực: "A? Hóa ra cậu muốn làm mình được cảm nhận dịu dàng mới như thế, không phải vì người khác ư?"

Nguyễn Ức nghiến răng véo thịt trên người Tiểu Vũ: "Cậu cái đồ không lương tâm này."

Tiểu Vũ lúc này rất thỏa mãn.

Cậu ấy đã nói vậy.

Chính Trực nhà mình không phải loại người không đứng đắn.

Cô cười đè nặng lên cô ấy, trên tay không ngừng động: "Ôi chao, Chính Trực, sao cậu không nói sớm? Thật ra chỉ cần là cậu, mặc kệ là dịu dàng hay lạnh lùng, mình đều thích."

Trên giường, Tiểu Vũ giỏi nhất là không biết xấu hổ.

Nguyễn Ức không thèm để ý.

Tiểu Vũ nghĩ ngợi, quay người mở ngăn kéo.

Mở ngăn kéo vào lúc này...

Nguyễn Ức dùng chân cũng có thể nghĩ ra, khẳng định là không phải lấy cái gì tốt.

Cô chuẩn bị chạy trốn theo bản năng, lại bị Tiểu Vũ kéo về.

Trong tay Tiểu Vũ cầm một sợi dây thừng, cô giấu ở đó đã rất lâu, tuy rằng đã là vợ chồng già, nhưng ngẫu nhiên cũng cần kích thích điều chỉnh một chút.

Hơn nữa tuy rằng Tiểu Vũ không nói ngoài miệng, nhưng ở trong lòng, cô vẫn hết sức tin tưởng mình là công tuyệt đối .

Cô rất thích nhìn Nguyễn Ức run rẩy, rất thích nghe cô ấy xin tha, nhìn cô ấy rơi lệ, nằm trong lòng mình mà hỏng mất, xinh đẹp cực kỳ.

Còn chưa nói gì, Nguyễn Ức vừa thấy mặt liền hồng thấu: "Cậu định làm gì?"

"Dịu dàng cũng thử qua rồi, chúng ta thử trò khác một chút được không?"

Tiểu Vũ thành khẩn, Chính Trực lại muốn chạy.

Chỉ là...

Mới lâm trận đã bỏ chạy thì sao có thể ủ mưu đánh thắng được.

Điểm mấu chốt trong cuộc đời Nguyễn tổng lại bị phá vỡ.

Cô cũng không biết mình có thể làm được như vậy.

Thân mình mềm mại làm Tiểu Vũ lưu luyến không thôi, thanh âm mê hoặc lòng người, cuối cùng, khóe mắt Chính Trực có giọt nước rơi xuống, giọng nói cũng bị vỡ ra.

Rốt cuộc vẫn là Tiểu Vũ cẩn thận cởi dây cho cô, giúp cô lau sạch người.

Buổi tối, Mục Tâm gọi cho Chính Trực, muốn nói chút chuyện về hợp đồng.

Gọi rất lâu cũng không kết nối được.

Cô ấy có hai điện thoại, một cái cho công việc, một cái cho việc riêng.

Mục Tâm nghĩ ngợi, liền gọi vào số riêng, vẫn không có ai nhận.

"Đang làm gì thế?"

Từ Ảnh Như đi đến từ phía sau, trong tay bê một đĩa hoa quả vừa được cắt xong.

Mục Tâm đại khái hiểu ra Chính Trực có chuyện gì, quay đầu nhìn Từ Ảnh Như.

Có lẽ là được tình yêu làm dễ chịu, có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

Ở trong mắt Mục Tâm, cô gái của cô càng ngày càng xinh đẹp.

Nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không quá.

Từ Ảnh Như rất thích màu trắng, mặc một bộ váy dệt trắng ngà, trên cổ đeo dây chuyền, tóc dài rơi trên xương quai xanh, gợi cảm khiến người ta nhịn không được muốn hôn môi.

Trong lòng Mục Tâm ngưa ngứa, cô cũng giống Chính Trực, không phải người sẽ biểu đạt tình cảm.

Đặc biệt là ở chuyện thân mật nhất giữa hai người.

Người bình thường đều có thể nói.

Đừng nhìn Mục tổng thường ngày bá đạo, trong công việc luôn sấm rền gió cuốn, nói một câu liền khiến mọi người chấp hành.

Nhưng ở chuyện tình cảm, cô sẽ không biểu đạt, cũng không giỏi biểu đạt.

Dù muốn, cũng sẽ dùng thủ đoạn khiến Từ Ảnh Như nói ra, nói trắng ra là không có việc gì liền muốn làm chuyện xấu.

"Nhìn gì đấy?"

Từ Ảnh Như hất tóc trên cổ, che lại dấu hôn.

Mục Tâm quay đầu, nhàn nhạt: "Hôm nay ở công ty, ranh con nói phải gọi điện cho chị."

Từ Ảnh Như nghe xong liền cầm di động: "Sao tôi không thấy?"

Mục Tâm lạnh như băng: "Quan tâm nó như vậy à? Xem ra hai người bình thường liên lạc không ít nhỉ."

Vừa mới mở di động chuẩn bị xem tin nhắn, tay Từ Ảnh Như cứng đờ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Mục Tâm.

Mục Tâm nhìn vào mắt cô: "Không phải sao?"

Một câu thật lạnh lùng.

Người bình thường nghe xong khẳng định sẽ hồi hộp.

Chỉ là Từ Ảnh Như không nói lời nào, cô mím môi, nhìn chằm chằm Mục Tâm.

Một đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, trong suốt cực kỳ.

Mục Tâm bị nhìn quay đầu đi, Từ Ảnh Như yên lặng một lát, cười, vươn tay nâng cằm Mục Tâm, ánh nhìn dịu dàng chuyển qua đôi mắt.

Trong mắt Từ Ảnh Như đều là tình yêu cùng cưng chiều, Mục Tâm nhìn mà thấy nóng bỏng.

Khóe môi Từ Ảnh Như giơ lên: "Tiểu Tâm nhà chúng ta vì sao lại giận? Vì sao lại quấy muốn làm nũng đây? Để tôi nghĩ thử xem nào."

Giọng điệu như dỗ trẻ con làm Mục Tâm hơi bực, lại có chút hoảng loạn vì tâm sự bị chọc phá: "Ai thèm làm nũng, đừng chạm vào tôi."

Cô muốn đẩy Từ Ảnh Như, Từ Ảnh Như lại cười, thân mình nghiêng về phía trước, hôn lên môi cô.

Khi thật sự yêu một người, ngay cả môi cũng ngọt.

Từ khi nào, Mục Tâm vốn luôn cảm thấy cuộc sống của mình không có ý nghĩa, tồn tại vì người khác.

Mà giờ đây, dưới sự dịu dàng của Từ Ảnh Như, băng lạnh ngàn năm rốt cuộc cũng dần tan chảy.

Thân mình bắt đầu mềm xuống không chịu khống chế.

Từ Ảnh Như cảm giác được sự mẫn cảm của cô, thổi khí bên tai cô: "Nếu em muốn thì hãy nói cho tôi nghe, tôi yêu em như vậy, vì em làm gì cũng có thể."

Mục Tâm:...

"Đều là người trưởng thành rồi, còn có gì không thể nói đây? Tiểu Tâm của tôi thật đáng yêu nha."

Mục Tâm:...

Cô lại dễ dàng bị người ta nhìn thấu như vậy sao?

Còn đáng yêu chó má gì đó, cái từ đáng yêu này vốn không liên quan đến cô được không?

Người bên gối là gì, Từ Ảnh Như đã dùng hành động thực tế nói cho Mục tổng.

Kỳ thật rất nhiều thời điểm không chỉ có Mục tổng muốn.

Từ Ảnh Như càng muốn hơn.

Cô thích loại cảm giác khống chế Mục Tâm, thích nhìn cô ấy trầm luân dưới đầu ngón tay của mình, thích nhìn cô ấy thẹn thùng vì mình.

Mục tổng chính là có tiếng mạnh miệng, chỉ có trên giường mới thành thật được.

Mục tổng vẫn luôn biết tự kiềm chế, mấy khi bị trêu chọc đến không dậy nổi.

Còn Từ Ảnh Như lại nhận được điện thoại của Tiểu Vũ.

Mục Tâm vốn ngủ trầm, vừa nghe thấy Từ Ảnh Như nói hai chữ "Tiểu Vũ", lập tức thanh tỉnh.

Ranh con?

Không phải đã nói không cho Tống Văn Văn đến quấy rầy vợ nó nữa sao?

Từ Ảnh Như nhìn thoáng qua Mục Tâm, vừa mới còn thấy người nọ mở to mắt, bây giờ lại nhắm vào, đúng là đồ trẻ con, giả vờ ngủ cũng không giống, lông mi vẫn luôn chớp chớp kia kìa.

Tiểu Vũ lần này nói về chuyện ở trường, một người bạn cùng trường không tồi gặp phải tai nạn xe cộ, bị thương tương đối nghiêm trọng, lớp trưởng muốn tổ chức đi gặp, vừa lúc học tỷ cũng quen người kia, cô liền đề xuất một tiếng.

"Ừ, nhất định phải đi."

Từ Ảnh Như một bên nói chuyện cùng Tiểu Vũ, một bên nhìn Mục Tâm đang giả vờ ngủ, nén cười lại, cố chịu đựng nỗi xúc động muốn ôm ấp thân mật.

Ở bên nhau càng lâu, cô càng cảm thấy Mục Tâm đáng yêu, cứ như một em bé không chịu lớn lên vậy.

Dù bề ngoài nhìn lạnh băng khí phách làm cho người ta sợ hãi thế nào, kỳ thật nội tâm đều đơn thuần lại trẻ con như thế.

Nói chuyện phiếm vài câu, Từ Ảnh Như hỏi Tiểu Vũ: "Cuối tuần về như thăm bà nội không? Bà nội nói muốn ăn bánh hạch đào."

Duyên phận cuộc đời thật kỳ diệu.

Rõ ràng năm ấy chỉ thiếu một bước là trở thành tình lữ, vậy mà giờ lại trở thành anh em cọc chèo, có chung người nhà, trở thành người một nhà.

Có thể thấy được, vận mệnh đã quyết định rất nhiều chuyện.

Vừa nghe thấy bà nội, Tiểu Vũ đã không vui: "Bà nội toàn hãm hại em, đúng là bà lão hư hỏng."

Nếu không phải vì bà nội, sao cô có thể đột nhiên được Chính Trực "dịu dàng" đây? Quá dọa người.

"Vì sao?"

Từ Ảnh Như cười hỏi, cô rất thích hai bà nội. Không khí nhà họ Nguyễn không giống như nhà cô, hai bà đều bướng bỉnh, bà nội Nguyễn nghịch ngợm không ngớt miệng, bà nội Sở lại chuyên trị các loại không phục của bà nội Nguyễn, đôi khi nhìn hai bà lão ở bên nhau, cô sẽ thấy thật lãng mạn, nhịn không được tưởng tượng về hình ảnh bạc đầu của mình cùng Tiểu Tâm.

Tiểu Vũ hừ lạnh: "Không nói nữa, mụ phù thủy đâu rồi? Hai chúng ta hàn huyên lâu thế này, sao còn chưa thấy chị ta lải nhải?"

Còn không biết xấu hổ mà nói.

Mục Tâm sắp sửa bóp chết Tiểu Vũ.

Học tỷ rất biết đảo khách thành chủ: "Thế Chính Trực lại đâu rồi?"

Chữ "lại" vừa ra, cô liền hiểu.

Trong lòng Tiểu Vũ hiểu rõ mà cười không nói, tặc lưỡi: "Xem ra hai chị em đúng là di truyền, bà nội còn không biết xấu hổ nói với em nhà các bà không làm thụ."

Mục Tâm:...

Nguyễn Ức không biết bò dậy từ khi nào: "Tô Tiêu Vũ, cậu tự ý gọi điện thoại cho ai?"

Tiểu Vũ:...

Cùng lúc đó, Mục Tâm cũng ngồi dậy, càng sung sướng trực tiếp lấy điện thoại của Từ Ảnh Như.

Từ Ảnh Như:...

Mục Tâm cũng không nhiều lời, chỉ nói một câu với Chính Trực: "Hôm qua ranh con nói muốn dụ dỗ học tỷ làm tan vỡ tình cảm của chúng ta."

Bên kia điện thoại, Nguyễn Ức yên lặng.

Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết của đồng chí Tiểu Vũ truyền đến.

"Mình không có!"

"Chính Trực, mình không có!"

......

Mục Tâm cười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời mưa rồi.

Thời tiết thật là đẹp.

--- Hết ---

--------

20.3.2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play