An Hạ hôn mê, trong mơ cô thấy mẹ mình đang đứng trước mặt. Bà cười hiền hậu nhìn cô. An Hạ bật khóc chạy đến ôm chầm lấy bà.

" Mẹ, Hạ nhi nhớ mẹ lắm. Hạ nhi muốn được theo mẹ." Mẹ cô- Hà Địch cười biền hậu, xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng khuyên bảo.

" Con gái à, nơi mẹ sống không thuộc về con. Vả lại con còn công ty, còn cả cậu nhóc Lăng Hạo kia nữa. Mẹ có thể thấy được cậu ấy rất thương con nên con phải biết trân trọng. Còn nữa, năm đó mẹ mất không phải là do ba con làm nên con đừng sinh thù oán với ông ấy mà hãy một lần nữa gọi ông ấy là ba."

" Mẹ nói đúng, con còn công ty, còn Lăng Hạo và rất nhiều việc chưa hoàn thành nên con không thể đi theo mẹ được." Cô kiên định ôm chầm lấy bà một cái rồi chạy đi. Mở mắt ra, An Hạ cảm thấy đầu hơi đau. Dùng hết hết muốn ngồi dậy nhưng hình như có thứ gì đó nặng nặng đang đè lên tay cô thì phải. Đưa mắt xuống nhìn, cô thấy Lăng Hạo đang nằm trên tay cô mà ngủ, trên mắt còn đọng lại một chút nước. Anh khóc vì cô sao?

" Chẳng lẽ như lời mẹ nói, tên mặt lạnh này thích mình thật?" An Hạ ngây ngốc nghĩ thầm. Cảm nhận được cô động đậy, Lăng Hạo tỉnh giấc, thấy cô ngồi đó thì nhào đến kích động hỏi.

" An Hạ, cô tỉnh rồi sao? Có đau không? Có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?"

" Anh hỏi nhiều thế làm gì? Tôi vẫn còn sống chứ chưa có chết." Cô bĩu môi đáp trả lại anh. Lăng Hạo vừa nghe xong thì chau mày búng trán cô một cái.

" Cô còn ở đó mà mạnh miệng."

" Asssii, đau, cái tên mặt lạnh dở hơi này, anh muốn chết hả." Cô hung hăng ném chiếc gối vào mặt anh. Lăng Hạo bắt được một cách chuẩn xác. Đưa ánh mắt đắc ý nhìn cô thì thấy cô đang dùng hai tay ôm đầu với vẻ mặt hoảng sợ.

" Lăng Hạo, con bé bị thương như vậy rồi mà con còn dám bắt nạt nó." Anh đang chuẩn bị tiến đến xem cô bị làm sao thì bị một lực mạnh nhéo tai đến đau điếng.

" A, đau mà mẹ. Con không có bắt nạt cô ấy." Lăng Hạo nhăn nhó ôm tai. Liếc nhìn qua phía An Hạ thì thấy cô đang thè lưỡi anh. Cái con nhỏ chết tiệt này, dám trêu anh. Đợi cô xuất viện anh sẽ cho cô biết tay.

" An Hạ à con không sao chứ?" Bà Thời đi đến ngồi xuống giường ân cần hỏi han cô.

" À dạ con không sao đâu bác, con vẫn còn sống đây này, hihi." An Hạ nhí nhảnh nhe răng cười với bà. Bà Thời cười hiền hậu rồi nhéo má cô một cái.

" Con nhỏ này, đến bây giờ vẫn còn đùa được. Mà ta đã nói bao nhiêu lần rồi, con phải gọi ta là mẹ, biết chưa. À, còn nữa lúc nãy mẹ có hầm canh gà và vài món bổ máu đem đến cho con, nhớ là phải ăn hết đấy."

" Cảm ơn mẹ." An Hạ cười tươi nói với bà.

" Vậy là tốt rồi, bây giờ ba mẹ còn có việc gấp nên phải đi rồi. Con ở đây nghỉ ngơi cho tốt nhé." Bà hiền hậu xoa đầu cô

" Dạ, ba mẹ đi cẩn thận. Khi nào xuất viện con sẽ đến nhà thăm ba mẹ." An Hạ lễ phép chào ông bà Lăng. Ông bà Lăng mỉm cười với cô rồi đi ra ngoài. Lăng Hạo thấy thế liền đi đến nhéo má cô thật mạnh.

" Ai cho cô trêu tôi hả?" Lăng Hạo căm phẫn.

" Á, đau quá, thả ra mau, tên mặt lạnh." Cô la hét ầm ĩ khiến các y tá ở ngoài tò mò nhìn vào. Anh thấy có nhiều người tập trung quá nên đành thả tay ra.

" Đồ điên, sao hôm nay anh không đi làm?"

" Bệnh viện là do nhà tôi mở, tôi không đi một ngày thì có làm sao." Lăng Hạo hất cằm kiêu ngạo nói. An Hạ bật cười, trước giờ chỉ toàn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, bây giờ anh lại trẻ con thế này khiến cô thấy anh có chút đáng yêu.

" Mà này tên mặt lạnh, người anh đã bốc mùi lắm rồi đấy, mau đi tắm đi." An Hạ dùng một tay bịt mũi nói với anh. Lăng Hạo nghe thấy thế liền ngửi áo của mình thì thấy đã thật sự bốc mùi nên đành đi tắm. Vì đây là phòng vip nên có cả phòng tắm, anh đành nghe lời cô đi tắm cho hết bốc mùi. Lăng Hạo vừa đi thì Lăng Y và Thiên Nguyệt cũng đến.

" Hức...tiểu Hạ à." Lăng Y và Thiên Nguyệt vừa đến đã khóc nức nở rồi âm chầm lấy cô.

" Ôi khó thở, hai cái con nhỏ này" An Hạ chau mày khó khăn nói.

" Mình xin lỗi, tiểu Hạ, cậu có sao không? Có đau lắm không." Mắt của Thiên Nguyệt và Lăng Y đã đỏ hoe. An Hạ cảm thấy xúc động khi có hai người bạn tốt đến như vậy.

" Ôi, Nguyệt Nguyệt, Y Y, hai con nhỏ này sao lại khóc đến đỏ cả mắt rồi. Không phải mình vẫn còn sống hay sao?" An Hạ lau nước mắt cho hai cô nàng nói. Lăng Y hờn dỗi đánh cô một cái thật nhẹ tránh làm cô đau.

" Còn nói vậy nữa, mà...Lâm An Hinh đánh cậu đến mức này sao?" Lăng Y lau nước mắt xót xa nhìn cô.

" Ừ, cô ta đánh mình đấy. Đánh mình đến phụt cả máu mồm." An Hạ nháy mắt đùa giỡn.

" Mình phải trả thù cho cậu." Thiên Nguyệt kích động.

" Nguyệt Nguyệt, không được kích động. Mình không muốn trả thù bọn họ." An Hạ dùng ánh mắt kiên định nhìn cô.

" Hazzz, tiểu Hạ, mình không biết phải nói cậu tốt bụng hay là ngây ngốc nữa." Lăng Y lắc đầu ngao ngán. Cả ba người ngồi nói chuyện với nhau một hồi lâu thì Mộ Kim Đông gọi Thiên Nguyệt về để đi ăn còn Tần Mộc Phong giục Lăng Y về nhà để chăm Đậu nhỏ. Và thế là phòng cô lại trở về trạng thái yên tĩnh vốn có.

" Sao anh ta tắm lâu thế nhỉ, có khi nào té đập đầu chết trong đó rồi không. Mà thôi kệ chuyện đấy cũng có liên quan đến mình." Cô nhún vai rồi lại tiếp tục nghịch điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play