Tiếng xe ô tô Tiêu Linh rời đi, dù là cách cửa sổ vẫn nghe loáng thoáng được, cho đến khi tiếng động cơ xa dần, Cảnh Tư mới đứng dậy, đi xuống lầu.
Tiêu Linh đột nhiên bỏ về khiến cho phòng khách vốn im lặng giờ càng thêm yên tĩnh hơn, sắc mặt Cảnh Tư bình thản, chỉ nghiêng đầu hỏi chú Cảnh đã chuẩn bị cơm tối xong chưa.
"Nếu còn chưa khai tiệc, không bằng chúng ta tán gẫu chuyện khác đi?" Không khí vô cùng quỷ dị rồi, Anna còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, cố tình lên tiếng, bộ dáng thật nôn nóng. "Vừa lúc Tiêu Linh đi rồi, dù sao người cũng không ở đây, chúng ta nói một chút về chuyện riêng tư của chị ấy chắc không sao đâu."
Cái tên Tiêu Linh khiến trong lòng Cản Tư nổi lên cảm giác khác thường, nàng im lặng, chỉ chờ Anna nói tiếp.
"Cảnh Tư, tôi từng thích Tiêu Linh bao nhiêu, chị đều biết, tôi vì sao có chết cũng phải theo đuổi chị ấy, chị cũng biết." Anna dựa lưng vào ghế sô pha, chân bắt chéo lên, mắt phượng hơi híp lại, lóe ra chút gian xảo. Nói ra tâm ý của mình đối với Tiêu Linh, vậy mà nàng thật sự không chút rụt rè thẹn thùng. "Chẳng lẽ chị không tò mò sao? Nếu tôi yêu chị ấy đến vậy, vì sao lúc trước lại chủ động đưa ra đề nghị ly hôn?"
Trong lời nói của Anna có chút ý làm khó dễ, cho dù là người không hiểu tình hình, lúc trước thấy hành động của Tiêu Linh cũng có thể đoán được quan hệ của họ không bình thường, mà bây giờ Anna còn nói vậy, không chỉ không đúng lúc, mà thái độ cũng có vẻ mơ hồ không rõ.
Mọi người đều im lặng, dường như cảm giác bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Cảnh Phong nhấp trà không nói câu nào, Tô Mộc Nghiên thì ánh mắt mơ hồ lóe sáng như xem kịch vui, mà chú Cảnh và Alan thì một người im lặng còn một người lại không hiểu gì cả.
Cảnh Tư không đếm xỉa đến sự đối chọi gay gắt trong lời nói của Anna, nàng chỉ thản nhiên từ chối. "Tôi không có hứng thú."
Có tin đồn gì đáng để nghe chứ?
Về đáp án này, căn bản không cần người khác đến nhắc nhở nàng, so với người khác nàng càng hiểu rõ hơn. Vì nguyên nhân đã rõ, cho nên nàng mới cảm thấy đau lòng, cảm thấy khó chịu, cảm thấy thẹn thùng xưa nay chưa từng có.
Trong bữa cơm tối, vì chuyện xảy ra lúc nãy, nên mọi người vẫn không nói gì chỉ vùi đầu ăn cơm, không khí lạnh lẽo vô cùng. Alan có vẻ không chịu nổi bầu không khí đầy áp lực này, quay đầu nhìn Cảnh Tư với ánh mắt nghi hoặc, nhưng rốt cuộc vẫn không nhận được ánh mắt đáp lại hay là nửa câu giải thích của Cảnh Tư.
Dùng cơm xong, Cảnh Phong lập tức đưa Tô Mộc Nghiên rời khỏi nơi thị phi này, trở về phòng ngủ. Chú Cảnh căn dặn người làm dọn dẹp bàn ăn, sau đó mọi người đều rời khỏi phòng khách, chỉ còn lại Cảnh Tư, Anna và Alan ngồi ở sô pha, mặc cho tiếng ồn của mấy chương trình quảng cáo vang lên trong TV, không ai chủ động lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Alan tiên sinh?" Không biết im lặng bao lâu, Anna lên tiếng trước tiên, là nói với Alan đang ngồi cạnh Cảnh Tư: "Có chút chuyện, tôi muốn nói riêng với Cảnh Tư, không biết anh có thể..."
Anna hướng ra phía cửa nghiêng đầu một chút, Alan lập tức hiểu ý ngay, trước tiên anh ta liếc nhìn Cảnh Tư một cái, thấy nàng không biểu hiện thái độ gì, liền tự gật đầu trả lời: "Được, tôi sẽ không quấy rầy hay người trò chuyện." Nói xong, Alan đứng dậy rời khỏi phòng khách, đi về phía vườn hoa.
Alan đi vào vườn hoa, bóng dáng khuất trong màn đêm, lúc này Cảnh Tư mới gấp lại cuốn tạp chí trong tay, đầu nàng tựa lên lưng ghế sô pha, nhắm mắt mệt mỏi, tay nhu nhu huyệt thái dương, sau đó mới chuyển ánh mắt lên người Anna. "Tôi biết cô muốn nói về chuyện gì." Cảnh Tư nhẹ nhàng thở một hơi, nói: "Trong trí nhớ của tôi, đây là lần thứ hai cô nói về cô ấy với tôi, lần đầu tiên, đã là hơn mười năm trước."
Lời của Cảnh Tư làm Anna giật mình, nàng bình tĩnh lại, gật đầu phụ họa: "Ừ, lúc đó tôi nói với chị tôi muốn làm quen Tiêu Linh, hy vọng chị đứng giữa giới thiệu tôi với chị ấy."
"Cô vẫn còn yêu cô ấy sao?"
Nếu nói câu hồi nãy Cảnh Tư chỉ làm Anna kinh ngạc, thì câu này càng khiến nàng càng thêm sửng sốt. Nàng quen biết Cảnh Tư mười mấy năm, Cảnh Tư chưa từng chủ động nói về vấn đề này với nàng, về quá khứ, về Tiêu Linh, càng sâu hơn nữa là về đề tài tình yêu này.
Tuy câu hỏi của Cảnh Tư làm Anna sửng sốt, nhưng nàng vẫn thẳng thắn gật đầu.
Anna không hề giấu diếm khiến đáy mắt Cảnh Tư chợt lóe lên một chút hâm mộ, đầu ngón tay nàng khẽ vuốt ve bìa cuốn tạp chí, ánh mắt thất thần nhìn về phía xa xăm, giọng nói vang lên nhẹ nhàng: "Cũng đúng. Người phụ nữ như vậy, thật sự rất dễ khiến người ta nghiện, nhưng không thể nào quên được." Câu này chẳng giống một lời nhận xét, mà như một câu cảm thán tràn đầy cảm xúc. Cảnh Tư dời ánh mắt ra bên ngoài cửa sổ, anh mắt vẫn vân đạm phong khinh (bình thản), không để lộ ra sự buồn bã.
"Nếu trong mắt cô, cô ấy đã tồn tại như vậy, thì vì sao lúc cô lại..."
"Vì sao rời khỏi chị ấy, nghe lời ba mình chọn lựa ở bên người đàn ông khác?" Anna còn chưa nói xong, Canh Tư đã rất bình tĩnh nói hết giùm nàng. Nàng thu lại ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng trên người Anna, nỗi buồn trong mắt tan đi, chỉ còn lại sự vẻ đẹp bình thản và tĩnh mịch. "Bởi vì tôi không cho cô ấy được. Cô ấy cần tình yêu, một tình yêu trung trinh nóng bỏng, một tình yêu toàn tâm toàn ý nhưng tôi không thể cho cô ấy được. Trong lòng tôi, cô ấy vĩnh viễn không thể quan trọng hơn Cảnh gia, mà sự thiên vị này của tôi, đối với cô ấy mà nói thì chính là tổn thương và không công bằng."
Anna ca thán, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Cho nên lúc đó chị đã đồng ý lời thỉnh cầu của tôi, rõ ràng chị biết việc đó sẽ có nghĩa gì đối với chị, mà chị vẫn giới thiệu tôi với Tiêu Linh?"
Cảnh Tư ngầm thừa nhận, nói: "Tôi chỉ hy vọng cô ấy hạnh phúc." Nếu nàng không cho Tiêu Linh được tình yêu mà cô ấy cần, vậy thì nàng chỉ có thể chọn để người khác cho cô ấy tình yêu đó.
Hơn nữa, nếu nói tiếc nuối, thì ban đầu ngay lúc nàng buông bỏ Tiêu Linh hoặc ít hoặc nhiều nàng sẽ cảm thấy nàng phải nuốt hết cảm xúc hối tiếc này, nhưng dần dà, thấy bên cạnh Tiêu Linh luôn có đầy đủ người yêu thương. Nghĩ đến có nhiều người yêu Tiêu Linh như vậy, nàng còn phải nuối tiếc gì nữa đây?
Anna chưa bao giờ nghe Cảnh Tư nói về Tiêu Linh nhiều như thế. Đối với những chuyện về Tiêu Linh, Cảnh Tư vẫn ngậm miệng không nhắc đến, cho dù là người khác nhắc đến tên Tiêu Linh, nàng vẫn sẽ lạnh lùng, không tránh né cũng không nói cùng, thái độ lạnh nhạt như đối với một người xa lạ.
"Chị có biết không? Những thứ tôi có thể cho chị ấy mà chị nói đến, thể xác và tinh thần của tôi đều chỉ thuộc về chị ấy, chị ấy cần tình yêu tôi đều cho được toàn bộ, nhưng chỉ vỏn vẹn một điều đó là chị ấy không yêu tôi, chúng tôi ở bên nhau ba năm ngắn ngủi rốt cuộc cũng chỉ có thể lấy chia tay để kết thúc. Nhưng rõ ràng chị không cho được chị ấy điều gì cả, những gì chị ấy cần ở chị đều chỉ là vô ích, nhưng đơn giản chỉ vì chị ấy yêu chị, cho nên chị ấy có thể lặng lẽ đứng phía sau bảo vệ chị mười năm, yêu chị mười năm, không một lời oán hận." Ánh mắt Anna phiếm hồng, nàng hít mũi một cái, nhìn vẻ mặt Cảnh Tư đang rơi vào trầm tư, nói: "Trong lòng chị ấy, rốt cuộc cái gì quan trọng hơn, cũng đã có thể nghiệm chứng được từ trên người chúng ta. Đạo lý này, chị còn chưa hiểu sao?"
Một Cảnh Tư luôn tĩnh tâm bởi vì câu nói này của Anna mà tim đập không thôi, nàng kiềm chế cảm xúc con tim đang đập loạn lên lên của mình, hơi nghiêng mặt xoay đi, im lặng không nói.
"Nhớ rất lâu trước đây, tôi từng hỏi Tiêu Linh, hỏi chị ấy làm nhiều thứ cho chị như vậy, đổi lại kết quả như vậy, chị ấy có hận chị không? Hoặc là, chị ấy có từng hối hận không?" Anna vừa nói, vừa gỡ kính mát vắt trên áo đeo lên, đứng dậy đi ra cửa. "Chị ấy chỉ trả lời tôi một câu." Anna đã đứng bên cạnh cửa, nàng quay đầu cười nhạt nhìn về phía Cảnh Tư, lộ ra vài phần cô đơn. "Chị ấy nói, bởi vì hiểu chị, nên không cách nào hận chị, mà bởi vì hiểu chị đang dối lòng, nên chị ấy không cam tâm buông tay."
Sau khi Anna đi rồi, phòng khách im ắng, cả căn phòng to như vậy chỉ còn lại mọt người, đêm tối yên tĩnh, luôn sẽ có cảm giác cô đơn tịch mịch.
Mặc cho màn đêm tĩnh lặng xuyên qua cơ thể, Cảnh Tư vẫn ngồi im, không nhuc nhích. Cho đến khi Alan ở bên ngoài vườn hoa nhìn thấy Anna rời khỏi thì mới trở vào nhà, nàng mới giật mình hoàn hồn, từ từ đứng dậy lên lầu.
Trên đường trở về phòng, Cảnh Tư liếc mắt liền thấy phòng ngủ Cảnh Phong ở bên cạnh chỉ khép cửa, ánh đèn từ bên trong phòng hắt ra, tỏa ra ánh vàng óng ánh. Trong phòng truyền ra tiếng cười nói khàn khàn, dù Cảnh Tư không có ý định nghe, nhưng trong đêm tối yên tĩnh, thì vẫn có thể nghe rõ bên tai.
"Cảnh Phong, chúng ta đã có hơn nửa tháng không gặp nhau rồi? Âm thanh gợi cảm của Tô Mộc Nghiên truyền vào tai Cảnh Tư, giọng điệu nũng nịu như đôi tay quấy phá, bắt lấy màng tai người khác, co lại khiến tâm người nhột run lên. "Nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ cô không nhớ tôi sao?"
Giọng điệu tán tỉnh càng thêm yêu kiều, Cảnh Tư đứng tại chỗ, vừa xoay người mở cửa phòng, chợt nghe giọng Cảnh Phòng càng thêm trầm thấp vang lên: "Tôi nhớ em bao nhiêu, em có thể lập tức tự cảm nhận được thôi."
Đóng cửa, đem cảnh xuân sắc khép lại bên ngoài cửa, Cảnh Tư ngồi trên ghế dài, nhớ lại lúc Tiêu Linh từng nhắc đến Tô Mộc Nghiên, công khai tỏ vẻ rất thích nàng, thậm chí không tiếc lời nhận xét nàng không chỉ là một mỹ nhân trời sinh, tính tình cũng đủ cương đủ độc, tích cách dám yêu dám hận càng làm cho Tiêu Linh vui vẻ.
Đến khi lần đầu tiên Cảnh Tư gặp Tô Mộc Nghiên, cũng ít nhiều có thể hiểu được, hơn nữa Tô Mộc Nghiên như vậy, theo phương diện nào đó mà nói, lại có thể khiến Cảnh Tư nhìn thấy vài phần bóng dáng Tiêu Linh thời trẻ. Xinh đẹp, quyến rũ, lại thêm lãng mạn.
Có lẽ, đây chính là nguyên nhân vì sao lần đầu tiên Cảnh Tư gặp Tô Mộc Nghiên thì đã không thích nàng. Không chỉ vì trên người nàng có thể nhìn thấy được bóng hình của Tiêu Linh, càng bởi vì Tô Mộc Nghiên dám yêu dám hận, mà Cảnh Tư thì lại không dám yêu cũng chẳng dám hận.
Nay Cảnh Phong cùng Tô Mộc Nghiên, tuy rằng Cảnh Tư chưa từng mở miệng đánh giá câu nào, nhưng không không đại biểu cho việc lòng nàng không quan sát. Cảnh Phong cùng Tô Mộc Nghiên đã trải qua cọ sát, khổ tẫn cam lai, có đôi khi Cảnh Tư sẽ cảm thấy hâm mộ, mà hơn nữa là, nàng sẽ không kiềm được suy nghĩ, nếu lúc trước Cảnh Phong không kiên trì và can đảm, hoặc lúc trước Tô Mộc Nghiên vì hoài nghi mà buông tay Cảnh Phong, như vậy cảnh tượng hiện tại của hai người sẽ không phải là hạnh phúc, mà là một hình ảnh khác.
Cảnh Phong và Tô Mộc Nghiên là như thế này, vậy nàng và Tiêu Linh thì sao?
Bất giác nhớ lại cảm giác rối rắm với Tiêu Linh như vậy, Cảnh Tư nhắm mắt lại, khuôn mặt đón ánh trăng, tỏa ra ánh sáng mềm mại thản nhiên, khiến cho gương mặt luôn lạnh lùng nhìn qua cũng trở nên ấm áp hơn.
Nghe tiếng gõ cửa của Alan, Cảnh Tư chỉ cúi đầu lên tiếng. Alan đi vào, ngồi xổm xuống để ngang người với Cảnh Tư, anh ta vươn tay đỡ lấy bả vai Cảnh Tư, nhẹ giọng hỏi: "Nếu đã về đến, có phải ngày mai chúng ta cần đi gặp các vị trưởng bối trong nhà em, sẵn tiện nói chuyện của chúng ta với họ?"
Cảnh Tư lạnh lùng nhắm mắt lại, nghe Alan nói xong, nàng mới mở mắt, nghiêng đầu nhìn lại Alan, nói: "Tôi rời công ty đã lâu, gần đây chắc là sẽ rất bận." Cảnh Tư nói xong, đứng dậy tránh khỏi tay Alan đang đỡ lấy vai nàng, mệt mỏi nói: "Về chuyện của chúng ta, chờ một thời gian đi."
----
Chương này và chương sau có thể nói là 2 chương giải đáp thắc mắc, vì sao CT không thích TMN, vì sao CT bỏ TL?!!!
Không liên quan, nhưng vừa ngồi edit vừa nghe bài hát Trời Sáng rồi của Hàn Hồng, nội dung không liên quan nhưng thật sự quá buồn để kéo lại cảm xúc :((