Alan, 35 tuổi, là con trai trưởng của xí nghiệp An thị danh tiếng lẫy lừng, hằng năm luôn ở tại tổng công ty bên nước ngoài, được chỉ định là người thừa kế tập đoàn An thị, năng lực xuất sắc, phẩm hạnh ưu tú, dáng người cao ráo ngoại hình điển trai, bất kể là phần cứng hay phần mềm đều có thể nói là hoàn mỹ.

Cảnh Tư cúi đầu lật xem tư liệu liên quan đến đại công tử Alan của tập đoàn An thị, vừa lật xem, nàng vừa nhấp một ngụm cà phê, sau đó nghiêng đầu nhìn bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ quán cà phê, yên lặng xuất thần.

Trước khi khởi hành đi du lịch một ngày, Cảnh Tư có hẹn các trưởng bối trong gia tộc dùng bữa, nội dung gặp mặt cũng không ngoại lệ, đầu tiên là ân cần thăm hỏi việc nhà, sau đó tự nhiên nói đến chuyện hôn nhân, hối thúc Cảnh Tư nên cân nhắc một chút đến chung thân đại sự của mình, chuẩn bị thành gia.

Trong gia tộc, ở tuổi nàng, hoặc các chị em nhỏ tuổi hơn nàng cũng đã nghe theo sắp xếp của cha mẹ mà lấy chồng sinh con, còn nàng vẫn cô đơn chiếc bóng, không phải là không tìm ra người thích hợp, mà căn bản là nàng không hề nghĩ đến chuyện này. Ban đầu là bởi vì công việc bận rộn ở Cảnh thị, nàng không thể phân tâm suy nghĩ đến chuyện của mình, nay Cảnh thị đã có Cảnh Phong chia sẻ, các trưởng bối trong nhà càng thêm thúc giục nàng thường xuyên, nàng cũng không còn lý do để lấy lệ cho qua.

Có lẽ, đã đến lúc nên suy nghĩ một chút.

Cảnh Tư dời ánh mắt trở về, đầu ngón tay vuốt ve trang giấy, âm thầm suy nghĩ.

Di động trên tay vẫn im lặng lúc này đột nhiên vang lên, Cảnh Tư trầm ngâm nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, nàng vẫn không động đậy, cũng không vội bắt máy.

Mặc kệ là bối cảnh hay thân phận, Alan là một đối tượng kết hôn lý tưởng không thể nghi ngờ, huống chi trong khoảng thời gian này, dù Cảnh Tư có lạnh lùng thế nào, Alan vẫn cố chấp mãnh liệt theo đuổi nàng, đôi khi cố chấp đến nỗi Cảnh Tư không khỏi kinh ngạc.

Nghĩ, Cảnh Tư lạnh nhạt cầm di động trong tay, lần đầu tiên tiếp điện thoại của Alan.

Xem cuộc điện thoại đó như một cơ hội, hai người cứ vậy không lạnh không nóng nói đến chuyện yêu đương. Cảnh Tư nhận lời cầu hôn của Alan là chuyện nửa năm sau, nửa năm này Alan đối xử với Cảnh Tư đủ săn sóc đủ dịu dàng, dường như khiến nàng không tìm được chút thiếu sót nào. Nhìn Alan quỳ một gối dâng nhẫn, Cảnh Tư chỉ đứng im lặng, không lo sợ, không vui vẻ, ngay từ đầu họ đã xem hôn nhân là điều kiện tiên quyết để kết giao, thế cho nên nàng không tìm được lý do gì để từ chối.

Hờ hững gật đầu đáp ứng trong nháy mắt, Cảnh Tư nhìn chằm chằm Alan vui mừng đứng dậy ôm chặt nàng, tâm trạng vui vẻ dường như có thể qua cái ôm thật chuẩn xác mà thấy được. Cảnh Tư vẫn im lặng, đột nhiên nàng nhớ đến lời nói của Tiêu Linh ở sân bay hôm đó, nhớ tới việc nàng vẫn còn chưa cho Tiêu Linh câu trả lời.

Tim đột nhiên chua xót, như bị thứ gì đó từ từ nghiền nát, thật đau.

Kết hôn dù sao xem như là một đại sự, huống chi Cảnh Tư thân là trưởng nữ tập đoàn Cảnh thị. Nếu đã nhận lời cầu hôn của Alan, vậy thì tất nhiên cũng đã đến lúc Cảnh Tư nên trở về Cảnh gia, đem chuyện này giáp mặt nói với các trưởng bối, sẵn tiện đưa Alan về chính thức ra mắt các trưởng bối trong nhà.

Tin tức Cảnh Tư về nước, chỉ nói cho một mình Cảnh Phong và chú Cảnh biết. Trước ngày về một ngày, Cảnh Tư bất ngờ nhận được điện thoại của Anna, nghe nói nàng vừa kết thúc buổi trình diễn thời trang ở Paris đang chuẩn bị về nước, nói muốn cùng Cảnh Tư nói chuyện. Cảnh Tư nghe vậy suy tư một lát, hẹn gặp nàng ở Cảnh gia.

Vốn chỉ là hẹn Anna, nhưng khiến Cảnh Tư không ngờ đến chính là, khi về đến Cảnh gia, mở cửa ra người đầu tiên nàng thấy không phải là chú Cảnh đứng sau cánh cửa, mà là Tiêu Linh tự mình mở cửa cho nàng.

Thấy gương mặt mang nụ cười của Tiêu Linh, tâm Cảnh Tư hơi căng thẳng, nàng dời bước một chút, cả người che Alan đang đứng phía sau, bước một bước đứng ở trước cánh cửa đang mở.

"Sao cô lại tới đây?" Cảnh Tư nhíu mày, hòng dùng giọng điệu lạnh như băng để che giấu tâm tư rối loạn của mình.

Tuy Cảnh Tư không phải cố ý che giấu chuyện nàng và Alan đính hôn, nhưng nàng hiển nhiên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đối mặt Tiêu Linh, nay bất ngờ không kịp phòng bị mà gặp mặt, trực tiếp làm cho kế hoạch của Cảnh Tư rối tinh rối mù.

"Làm sao?" thu hết ánh mắt bối rối kinh ngạc của Cảnh Tư vào đáy mắt, Tiêu Linh cười quyến rũ, lóe lên một chút đắc ý. "Nửa năm không gặp, hoan nghênh tôi vậy đó sao?"

Cảnh Tư không để ý tới Tiêu Linh chế nhạo, nàng chỉ nghiêng đầu nhìn bên trong phòng khách, Anna đang ngồi trên ghế sô pha đơn, Cảnh Phong và Tô Mộc Nghiên ngồi trên sô pha dài, hiển nhiên đã chờ nàng cả buổi rồi. Từng lời chào hỏi theo phép, nàng mới bất động thanh sắc hít sâu một hơi, nói: "Trước khi dùng cơm tối, tôi muốn giới thiệu với mọi người một người." Nàng nói xong, lùi một chút, để cho Alan vẫn đứng sau lưng nàng xuất hiện trước mặt mọi người. "Đây là Alan, chúng tôi đã đính hôn ở nước ngoài."

Phòng khách vốn đang náo nhiệt đột nhiên im bặt. Lòng bàn tay Cảnh Tư hơi ẩm ướt, nàng cố ý không nhìn Tiêu Linh đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng có chút mất tự nhiên.

Ánh mắt Tiêu Linh sắc bén như một con dao nhỏ, cho dù Cảnh Tư không nhìn tới, cũng vẫn có thể cảm giác được cái nhìn chằm chằm chói mắt kia.

"Xem ra tôi phải chúc mừng cô." Phòng khách yên tĩnh, không khí đột nhiên lạnh muốn đóng băng. Trong bầu không khí đó, Tiêu Linh là người đầu tiên đánh vỡ sự im lặng, cô tiến lên, trong giọng nói có tiếng cười, lời nói ra nghe loáng thoáng chế nhạo, tiếc là giọng điệu không có chút độ ấm nào.

Cảnh Tư bất động, nàng chỉ im lặng nhìn gương mặt luôn quyến rũ mê người của Tiêu Linh, đoán không ra ý tứ trong lời nói lúc này của cô. Im lặng một hồi, Cảnh Tư mới từ từ nâng cánh tay lên, cầm bàn tay Tiêu Linh, nắm lấy một bàn tay lạnh lẽo. "Cảm..."

Nàng còn chưa kịp nói xong, Tiêu Linh kéo mạnh một cái, cả người Cảnh Tư không vững, bước chân lảo đảo ngã vào ngực Tiêu Linh. Còn bàn tay đang bị Cảnh Tư nắm lập tức truyền đến cảm giác đau đớn, nàng đứng vững lại, vừa định giãy khỏi vòng tay Tiêu Linh, liền cảm giác được hơi thở Tiêu Linh sát bên tai nàng, âm thanh từ từ vang lên.

"Đây là câu trả lời cô cho tôi sao?" Cảnh Tư dừng lại, đột nhiên không còn cảm nhận được đau đớn trong lòng bàn tay, nàng giật mình đứng đó, miệng hơi trương lên, nghe giọng cười mỉa mai của Tiêu Linh vang lên bên tai, lộ ra tiếng khàn khàn nhỏ đến khó có thể nghe thấy.

Tim Cảnh Tư không thể khống chế được đau đớn khi nghe câu nói này của Tiêu Linh, nàng không nói lời nào, cũng quên cả nhúc nhích, cho đến khi Tiêu Linh đột nhiên kéo nàng chạy lên lầu, nàng như mới sực tỉnh từ trong giấc mộng. Muốn giãy khỏi sự kiềm chế của Tiêu Linh, nhưng lại phát hiện Tiêu Linh dùng sức giữ cổ tay nàng lớn đến thế, khiến nàng muốn giãy cũng giãy không ra.

Bá đạo, cường hãn. Như ác mộng quấn lấy nàng mười năm, mặc dù nàng đã cố gắng thoát khỏi sự quấy rối đó, nhưng vẫn chỉ là phí công.

Tiêu Linh một đường kéo Cảnh Tư lên lầu, cho đến khi vào trong phòng ngủ của Cảnh Tư, cô mới buông tay ra.

"Cô muốn làm gì?" Lạnh mắt nhìn Tiêu Linh đóng cửa phòng, Cảnh Tư mới trầm giọng chất vấn cô.

"Câu này tôi nên hỏi cô." Tiêu Linh buồn bực vươn tay hất mái tóc đang rũ xuống má cô, nhíu mày nói: "Cảnh Tư, cô có biết cô đang làm cái gì không?"

Cảnh Tư xoay đầu, lộ ra nửa gương mặt vô cùng lạnh lùng. "Tôi biết cũng được, không biết cũng vậy, tất cả đều không liên quan đến cô."

"Không liên quan đến tôi?" Tiêu Linh từ bên cạnh cửa đi lại gần Cảnh Tư, cô lặp lại nghiền ngẫm lời nói của Cảnh Tư, đột nhiên nổi giận cười lớn lên. "Tôi nâng niu cô trong lòng bàn tay mình cưng chiều nhiều năm như vậy, không phải để nhìn cô bị một gã đàn ông cô không yêu chà đạp."

Cảnh Tư quay phắt mắt lại, dừng trên người Tiêu Linh, giống như lời tố cáo không tiếng động. "Cô có tư cách gì nói đến chuyện này? Cô dừng quên, ban đầu người chà đạp tôi, rõ ràng chính là cô!"

Trí nhớ đột nhiên quay về mười một năm trước, vào đêm tiệc sinh nhật đó, Tiêu Linh hôn nàng, Tiêu Linh chạm vào nàng, Tiêu Linh dốc sức chiếm lấy nàng. Giống như dùng hành động tuyên cáo khắp thiên hạ, cô muốn đem người con gái trong lòng chiếm làm của riêng, từ hôm nay trở đi, cả tâm hồn và thể xác Cảnh Tư, đều chỉ có thể thuộc về một mình cô.

Cảnh Tư nhẫn tâm lên án, đâm vào tim Tiêu Linh còn đau đớn thấu xương hơn cả giáng vài bạt tai. Tiêu Linh đau đến nhíu mày, vẻ mặt phức tạp nhìn Cảnh Tư, cuồi cùng cả người lùi về sau mấy bước, dựa vào cửa, không lên tiếng.

"Hơn nữa, cô muốn cái gì ở tôi? Thân thể của tôi, hay là tim của tôi?" Cảnh Tư từ từ đi về phía Tiêu Linh, nàng đứng trước mặt Tiêu Linh, đột nhiên khom người, hai tay nhẹ cởi nút quần da màu đen của Tiêu Linh, sau nàng ngẩng đầu, nhìn Tiêu Linh bằng ánh mắt thâm thúy mà gay go. "Tôi từng nghe người ta nói qua một câu đố, cô đoán thử xem chữ gì khi tách ra thì rất thoải mái, khi hợp lại thì sẽ đau."

Tiêu Linh từ nhỏ đã lăn lộn nhiều nơi hơn Cảnh Tư, những câu đố nghe không lọt tai hoặc khó hiểu cũng nhiều đếm không xuể, cho nên khi Cảnh Tư kêu cô đoán chữ tự nhiên cô cũng hiểu được. Hợp lại thì đau, tách ra thoải mái, đó là chữ 'cắn', cô đoán được đáp án, lại không đoán được ý Cảnh Tư muốn nói.

Tiêu Linh nhíu mày, cô nhìn Cảnh Tư cởi nút quần mình, sau đó từ từ kéo dây khóa. Động tác Cảnh Tư cũng không thành thạo, thậm chí có chút trúc trắc và cứng ngắt, nàng căn bản không phải kiểu người làm ra những hành động như vậy. Tiêu Linh vẫn im lặng không hề ngăn cản mà nhìn nàng, cho đến khi tay Cảnh Tư xoa lên vòng eo mình, Tiêu Linh mới vươn tay nâng cằm nàng lên, cắt ngang động tác của nàng.

"Nhiều năm trôi qua, cho dù lúc trước cô phản bội tôi ở bên gã đàn ông khác, trong lòng tôi tuy rất đau, nhưng lại chưa bao giờ hận cô." Hơi thở của Tiêu Linh phả lên mặt Cảnh Tư, khoảng cách giữa hai người gần như vậy, gần đến nỗi dường như trong lòng Tiêu Linh bất đắc dĩ cùng bi thương, Cảnh Tư cũng có thể nghe thấy được. "Nhưng lúc này đây, cô khiến tôi quá thất vọng."

Hy vọng cho tới bây giờ đều xuất hiện cùng với thất vọng, nếu chưa từng ôm hy vọng, thì tự nhiên sẽ không cảm thấy tuyệt vọng. Tiêu Linh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, nhìn vào ánh mắt Cảnh Tư, đôi tay đang chạm vào của Cảnh Tư, hay là con tim bị Cảnh Tư đâm đến nhói.

Cánh cửa bị đóng lại lần nữa, âm thanh đâm thẳng vào tai, bóng hình Tiêu Linh bị chặn bên ngoài cửa, Cảnh Tư vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cho đến khi tiếng bước chân đi xa dần, nàng mới từ từ ngồi sụp xuống bên giường. Cơn gió đêm hè nóng rực thổi vào từ cửa sổ, đánh lên thân thể của nàng, vậy mà nàng vẫn thấy lạnh.
Cảnh Tư, cô khiến tôi quá thất vọng.

Ánh mắt đau rát, Cảnh Tư từ từ nhắm mắt lại, lời nói của Tiêu Linh như giấc mộng quay quanh đầu nàng, đột nhiên trong giờ phút này nàng rất muốn khóc, nhưng nước mắt lại cố tình không đủ để rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play