Ngôn Hề cũng không quá chắc chắn tại sao cuộc nói chuyện giữa nàng và An Chi lại lâm vào cục diện bế tắc. Mà từ nhỏ An Chi đã không thường muốn tiết lộ những ý tưởng trong nội tâm của mình, cho dù có khó khăn hơn nữa, cũng chỉ trốn một mình lén lút khóc. Chỉ đến khi nàng rất kiên nhẫn mà hỏi đến, An Chi mới có thể cẩn thận từng li từng tí mà tiết lộ một chút, thật sự là làm cho người ta đau lòng.
Ngôn Hề vốn cho rằng bây giờ cô bé đã đến giai đoạn trưởng thành, nàng vốn rất lo lắng cô bé không có bằng hữu cùng tuổi, cho nên khi Dương Mông Mông xuất hiện nàng thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa cũng biết các nàng ở chung rất tốt. Thời kỳ này thường không thích người lớn can thiệp quá nhiều đúng không? Chỉ là từ lời nói vừa rồi của cô bé thì hình như...
Ngôn Hề vừa mềm lòng lại vừa buồn cười.
Xem ra đứa nhỏ vẫn là thích kề cận nàng.
"Học kỳ mới thế nào?"
Các nàng ở phòng ăn, ngồi đối diện nhau, uống nước chanh mật ong tự làm tươi mát, Ngôn Hề hỏi nàng.
An Chi cắn ống hút: "Xem như không tệ, cuối tuần tới có cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh."
"Ân? Muốn tham gia sao?"
An Chi gật đầu, muốn. Giải nhất được năm trăm đồng, nàng muốn số tiền kia, nàng có chuyện cần dùng.
Ngôn Hề khen ngợi mà nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt có sự vui vẻ không thể che giấu được, "Còn tức giận không?"
An Chi cứng đờ lắc đầu.
Ngôn Hề suy nghĩ một chút rồi nói ra: "Không phải ta can thiệp chuyện ngươi kết giao bằng hữu..."
An Chi nhìn nàng nói: "Ta không muốn kết giao bằng hữu với Trần Ngụy, là hắn đi theo ta."
Lúc này Ngôn Hề mới lộ ra vài phần nghiêm nghị: "Vậy ta nói cho chủ nhiệm lớp của các ngươi? Hoặc là ta tìm gia trưởng của hắn nói chuyện một chút?"
An Chi im lặng, nửa ngày mới nói: "Vậy thì không cần..."
Ngôn Hề yên lặng trầm tư: Có lẽ Đào Đào cũng thích nam sinh này, chẳng qua là bây giờ nàng còn chưa ý thức được mà thôi?
Trong quan niệm của Ngôn Hề, yêu đương không có sớm hay muộn, đến thời kỳ trưởng thành đối với người khác phái nảy sinh tình cảm mơ mơ hồ hồ là chuyện rất bình thường. Cứng rắn ngăn chặn ngược lại sẽ có kết quả hoàn toàn trái ngược. Ngôn Hề hy vọng An Chi có thể thoải mái hoạt bát mà phát triển.
Nghĩ như vậy, nàng mỉm cười nói: "Kỳ thật ngươi có thêm nhiều bẳng hữu cung tốt, nam sinh dù sao cũng không giống với nữ sinh, sẽ có những góc nhìn khác nhau, nếu như có thể chơi cùng..."
"Không thể chơi cùng, ta không muốn làm bạn gái của hắn!" An Chi cứng rắn nói.
Ngôn Hề khựng lại, sững sốt hai giây, bật cười.
An Chi tức giận: "Người lớn nhà khác đều không cho phép nam sinh nữ sinh đi lại quá gần, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi...Nguyên lai ngươi là loại người lớn này!!!"
Ngôn Hề bị bộ dáng này của nàng là cho buồn cười, vẫy vẫy tay: "Không có không có, ta không phải loại người lớn này...Haha! Ta chỉ là muốn để ngươi làm quen thêm nhiều bằng hữu mà thôi..."
An Chi phồng mặt lên nhìn nàng.
Ngôn Hề chớp mắt một chút: "Cho nên Trần Ngụy này là đang theo đuổi ngươi sao?"
An Chi biết rõ lúc này Ngôn Hề đang trêu ghẹo nàng, nàng không quá thích ứng với loại đối thoại này, nhưng mà bộ dạng Ngôn Hề nhìn nàng cười lại rất xinh đẹp.
"..."
Ngôn Hề đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh nàng, "Vừa rồi ta có nói với hắn mấy câu, nhìn qua không phải là một học sinh xấu...Ngươi cảm thấy người này thế nào?"
An Chi không thích các nàng thảo luận đề tài này. Cũng không thích Ngôn Hề có hứng thú với đề tài này.
"Hắn ngốc, thành tích không tốt..."
"..." Ngôn Hề thiếu chút nữa lại cười lên tiếng, nghe giọng điệu ghét bỏ của nàng, gần giống như đúc khi nàng nói ghét bỏ nhà trẻ đơn giản, ghét bỏ các học sinh ngây thơ.
"Nhưng mà Dương Mông Mông cảm thấy hắn lớn lên đẹp trai a, còn là thành viên đội bóng rổ, thật tốt, ngươi không cảm thấy sao?"
An Chi: "Ta không cảm thấy."
Ngôn Hề hòan toàn là dùng thái muốn lý giải tâm lý của nàng mà hỏi: "Vậy hình tượng Đào Đào thích có phài là người có thành tích tốt hay không? Loại hình tượng học bá sao?"
An Chi: "..."
Ngôn Hề nhìn gương mặt An Chi đều vo thành một nắm, rõ ràng đang kháng cự cái đề tài này. Nàng nhấc tay từ bỏ: "Được được được, ta không hỏi nữa, không bát quái nữa."
An Chi cúi đầu, ngôn ngữ cơ thể vẫn là biểu hiện ra mất hứng. Ngôn Hề suy nghĩ một chút, sờ sờ bờ vai của nàng: "Được rồi, nếu ngươi không thích di di hỏi những thứ này, về sau ta sẽ không hỏi nữa có được không?"
"Kỳ thật...Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt để đối mặt với chuyện Đào Đào nhà chúng ta bị người khác theo đuổi, nhưng mà...Ngươi đáng yêu như thế, ta nghĩ, ta phải chuẩn bị tâm lý sớm một chút mới được."
Nàng tới gần cô bé, nói chuyện. Đây không phải là khoảng cách gần nhất của các nàng. An Chi nghe thấy được mùi thơm quen thuộc bên người nàng. Nhiều năm như vậy, sữa tắm và nước hoa của Ngôn Hề cũng không có thay đổi, đều là mùi hương hoa sơn chi. An Chi cũng dùng, nhưng mà tựa hồ cùng một mùi hương như nhau nhưng dùng trên hai cơ thể khác nhau lại có sự khác biệt, lặng yên thẩm thấu vào tế bào da, hòa lẫn vào chút mồ hôi, làm cho loại mùi thơm phổ biến này cũng trở thành đặc biệt.
Người kia nói nàng đáng yêu.
Biết rất rõ đây là người lớn tán thưởng trẻ em.
Còn có cái gì mà chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt với chuyện có người theo đuổi.
Tâm tình của An Chi lại một lần nữa từ trong xanh chuyển sang nhiều mây. Nàng cúi đầu cắn cắn ống hút, uống nước chanh.
Đôi mắt Ngôn Hề không dễ nhận thấy mà cong cong lên: "Đúng rồi, tháng này ta tạm thời không bận công việc, có thể tan ca sớm, ta đón ngươi tan học được không?"
An Chi ngẩng đầu lên thật mạnh: "Thật sao?"
"Thật. Buổi sáng hẳn là cũng có thể đưa ngươi đi học, ngươi không cần tự mình đi xe đạp."
"A! Ân! Ân!" An Chi gật đầu, dáng tươi cười rộng mở.
Trong lòng Ngôn Hề có chút thổn thức.
Quý trọng giờ phút này a, Ngôn Hề, nàng bây giờ còn kề cận ngươi, vừa mới bước vào thời kỳ trưởng thành, còn chưa quá phản nghịch. Còn cần ngươi.
Dừng lại trên nét mặt tươi cười bắt đầu vui vẻ của nàng, Ngôn Hề cũng vui vẻ mà nhếch khóe môi lên. Nhịn không được, đưa tay tới véo khuôn mặt của nàng.
Láng mịn non nớt, đàn hồi, cảm giác thật tuyệt.
Nói thật, tuy rằng cao hơn không ít, bây giờ là một tiểu thiếu nữ, vẻ đáng yêu cũng không có giảm bớt a.
Mau chóng thích ứng sự chuyển biến này a. Ngôn Hề.
Ngôn Hề thân là người lớn trong nội tâm tự nói với mình lần thứ N. Đứng dậy, chuẩn bị kết thúc cuộc đối thoại ngày hôm nay.
"Di di, tâm trạng thích một người là như thế nào?"
Ngôn Hề buồn cười nhìn nàng: "Không phải ngươi nói không thích Trần Ngụy sao, ngươi không biết cái gì gọi là thích sao?"
"Ta biết ta không thích hắn, chỉ là ta không biết như thế nào mới gọi là thích?" Bộ dạng An Chi buồn rầu tựa như đang đối mặt với một đề bài nàng giải không ra.
Ngôn Hề một lần nữa ngồi xuống, nói: "Vậy biểu hiện của không thích là thế nào?"
"Không mong đợi nhìn thấy hắn, không thích nói chuyện với hắn, có chút phiền..." An Chi trẻ con mà quệt miệng.
Trần Ngụy đồng học đáng thương. Trong lòng Ngôn Hề yên lặng đồng cảm với hắn. "Vậy trái lại chính là thích nha." Nàng cười nói.
"Nhưng mà, nhưng mà..." An Chi hoang mang nghĩ muốn biểu đạt, "Ta cùng Dương Mông Mông cũng sẽ như vậy...Chúng ta thường xuyên cùng một chỗ nói chuyện phiếm, luôn cùng một chỗ a..."
"Đó không giống như vậy...Các ngươi chỉ là tình bạn mà thôi. Nếu như là sự yêu thích của tình yêu, còn cần thêm một chút những thứ khác nữa..."
An Chi nghiêng đầu nhìn Ngôn Hề, lúc nói lời này hình như nàng đã chạm đến một phần ký ức của mình, ánh mắt Ngôn Hề đã nhìn qua nơi khác, khoảng cách giữa hai người vốn là gần, An Chi tựa hồ có thể cảm giác được lúc này suy nghĩ của Ngôn Hề đang dao động.
"Là thứ gì?" An Chi truy vấn.
Ngôn Hề thu hồi ánh mắt lại, trong nháy mắt đó tựa hồ cũng đang kéo mình ra khỏi ký ức kia. Nàng cười cười: "Đây là thứ phải do chính ngươi phát hiện nha."
"Ân? Nói cho ta biết đi!"
Ngôn Hề nhẹ nhàng véo khuôn mặt của nàng: "Không thể spoil cho ngươi biết được."
"Bây giờ ngươi biết mình không thích cái gì là tốt rồi, chờ ngươi lớn hơn chút nữa sẽ hiểu rõ thôi."
An Chi để tùy nàng véo khuôn mặt, bất mãn lầm bầm nói: "Mỗi lần đều nói chờ ta lớn lên liền hiểu được, vạn nhất, ta không thể hiểu rõ thì sao!"
Ngôn Hề lắc đầu cười nói: "Sẽ không, có thể con người sẽ không hiểu tình yêu là gì, nhưng mà tuyệt đối sẽ biết mình thích hay không thích một người, bởi vì...Đó là khu vực không thể nói dối."
Ngữ điệu của Ngôn Hề nhàn nhạt, đã có chút ý tứ trong đó An Chi nghe không hiểu. An Chi nhìn đôi môi không cần thoa son vẫn là hồng nhuận mềm mại của nàng, hơi rũ xuống hàng mi dày cong vút.
Ma xui quỷ khiến An Chi lại hỏi: "Vậy di di, ngươi có người trong lòng sao?"
Chung quanh rất yên tĩnh, Ngôn Hề giật mình.
Sau đó nàng mới nói: "Có..."
An Chi mở to mắt, nhịp đập trái tim không rõ ràng mà nhanh hơn.
Ngôn Hề nhẹ nhàng nói: "Từng có."
Dường như nàng không muốn nói chuyện nhiều, An Chi nhếch miệng, không xác định mình có thể tiếp tục hỏi nữa hay không. Nhưng mà nàng thật sự rất ngạc nhiên.
Ngôn Hề nhíu nhíu mày: "Ngươi còn muốn hỏi cái gì?"
An Chi có chút xấu hổ, vô thức khuấy khuấy ly nước đã uống hết chỉ còn lại vài cục đá.
"Di di thích dạng người gì vậy..." Nàng nhỏ giọng hỏi, cúi đầu. Nhịp đập trái tim vẫn không có chậm lại, cảm thấy mình chưa bao giờ lo lắng như vậy, sự lo lắng làm cho người ta khó hiểu.
Nàng cho rằng Ngôn Hề không có trả lời.
"Ta thích người chân thành mà dịu dàng."
Ngôn Hề thật sự không quen thảo luận những đề tài này với An Chi, hơn nữa còn phải nói đến thế giới tình cảm trong nội tâm của nàng. Chỉ là nàng luôn không thể cự tuyệt được An Chi, cho nên suy tư trong chốc lát, liền cho cô bé một đáp án như vậy.
Nàng xác thực thích người chân thành mà dịu dàng, nhưng giữa hồng trần hung hãn bất an, những linh hồn như vậy đã ít lại càng thêm ít. Tựa hồ tình yêu cuồng nhiệt của tuổi trẻ đã qua đi, rốt cuộc không thể gặp được người có thể làm cho nàng dừng chân.
Sau khi Ngôn Hề lên lầu, An Chi rửa ly trong phòng bếp. Dòng nước trong suốt trượt lên ngón tay, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngọn đèn quanh tiễu khu mờ ảo.
Trái tim mang hy vọng được lớn lên thật khó để áp chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play