Từ phòng khách lầu hai, Ngôn Dĩ Đông nhìn hai người đang ôm nhau dưới sân nhỏ, cảm khái: Trẻ tuổi a, người trẻ tuổi a...
Tiêu Vũ Đồng đến gần liếc mắt nhìn một cái: "Không sao chứ?"
Ngôn Dĩ Đông gật gật đầu: "Sẽ không có chuyện gì," Hắn nói tiếp: "Không nghĩ tới lão nhị là người có đối tượng sớm nhất trong ba người bọn họ, ta còn tưởng rằng hắn sẽ cô độc sống hết quãng đời còn lại."
Tiêu Vũ Đồng cười cười: "Được rồi, ngươi đi tắm rửa cho Tuấn Tuấn, ta đi xem hai đứa nhỏ kia, có phải lại chơi máy tính rồi hay không."
"Thời tiết lạnh như vậy, không cần tắm rửa a, tuyết cũng rơi rồi." Ngôn Dĩ Đông sờ sờ cái mũi.
Tiêu Vũ Đồng liếc hắn một cái: "Hôm qua đã không tắm rồi, là muốn có mùi sao? Ngươi cũng vậy, cùng nhi tử tắm rửa đi, thật sự là, lớn nhỏ đều để ta phải quan tâm, có một khuê nữ thì tốt rồi..."
"Ai, ta đi liền đi liền." Giống như là sợ nàng lải nhải, Ngôn Dĩ Đông vội vàng đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi nhi tử.
Tiêu Vũ Đồng nhìn theo bóng lưng của hắn, âm thầm cười cười.
Đại Bàn đi tới: "Mẹ? Mẹ tìm ra đôi Adidas của con chưa?"
Tiểu Bàn cười hì hì hỏi: "Mẹ? Vớ của con tìm được chưa."
Tiêu Vũ Đồng phát giận, "Không biết không biết, tự mình tìm đi! Lão nương cũng bởi vì các ngươi nên mới biến thành thiếu phụ có chồng luống tuổi!"
"Mẹ, mẹ không có già, rất đẹp! Chính là hình như mãn kinh..."
"Đến thời kỳ mãn kinh rồi!"
"Xú tiểu tử!..."
"Xú tiểu tử cũng là do mẹ sinh ra!"
Bên ngoài ồn ao, Ngôn Dĩ Đông ở trong phòng tắm nghĩ ngơi thoải mái mà ngâm nước nóng, Tuấn Tuấn ngồi ở trên đùi hắn chơi con vịt vàng.
"Phù..." Ngôn Dĩ Đông vừa xoa bọt xà bông trên đầu Tuấn Tuấn vừa nói: "Những lúc này a, tuyệt đối không cần đi ra ngoài, không cần ý kiến ý cò, đây là sân nhà của mẹ con...Hiểu không?"
Tuấn Tuấn tò mò mở cái miệng nhỏ nhắn ra, bi ba bi bô nói, "Mẹ...a..."
"Suỵt!" Ngôn Dĩ Đông làm thành hình dáng suỵt với đứa bé, nén cười.
Ngôn Dĩ Nam vừa lái xe vừa tranh thủ nhìn thoáng qua điện thoại, tin nhắn hắn gởi trên WeChat còn chưa có hồi âm.
Hắn vô tình cười cười. Sờ lên ly giấy, vẫn còn nóng.
Vào đêm đông như vậy, uống một ly nước nóng hẳn là sẽ rất dễ chịu đi? Có thể nàng sẽ cười với hắn a, gương mặt bất cẩu ngôn tiếu kia khi cười lên sẽ trông như thế nào a?
Ngôn Dĩ Nam rất chờ mong.
"Di di, tuyết rơi..." An Chi chỉ chỉ bông tuyết bay phất phới ngoài cửa sổ xe. Nàng vươn tay ra đón lấy một bông tuyết, một hai giây sau chất lỏng lành lạnh từ lòng bàn tay nàng thấm vào cơ thể.
An Chi nâng lên khuôn mặt tươi cười, nàng thò đầu ra ngoài nhìn lên, dưới màn trời màu xanh đậm, từng bông tuyết nho nhỏ yên tĩnh mà bay xuống, bao trùm lấy cả thành phố.
Ngôn Hề chậm rãi lái xe, quay qua nhìn nàng.
An Chi vẫn luôn rất thích tuyết, từ khi nàng còn nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy liền thích, hàng năm đều chờ đợi tuyết rơi.
Nàng lái xe trên con đường dọc bờ sông, từ trong xe nhìn ra ngoài, những bông tuyết vô tận vô hạn điểm xuyết cả nền trời xanh tối, chậm rãi bay xuống mặt sông, giống như hình ảnh trong phim hoạt hình Shinkai Makoto.
Ngôn Hề liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian còn sớm.
"Muốn xuống xe xem một chút không?"
"Ân!"
Dừng xe xong, Ngôn Hề cùng An Chi dạo bước bên bờ sông, không quá lạnh, An Chi ngửa mặt để cho những bông tuyết phủ lên gương mặt nàng, má lúm đồng tiền vui vẻ vẫn luôn nở rộ trên khuôn mặt.
Ngôn Hề mỉm cười.
"Một chút nữa chúng ta mới về nhà." An Chi quay đầu nói với nàng, lọn tóc bên tai bay phất phới, đôi má đông lạnh hồng hồng, đôi mắt long lành đều là ý cười vui vẻ.
"Ân," Ngôn Hề gật đầu, đi đến bên cạnh nàng, cùng đứng song song với nàng, nhìn cảnh đẹp đến như vậy.
"Liễu a di cùng nhị cữu cữu sẽ kết hôn sao?" An Chi hỏi, "Giống như đại cữu cữu cùng Tiêu a di vậy?"
"Ân...Y Y và nhị ca thì ta không biết, nhưng bọn họ vẫn đang trong giao đoạn là người yêu, lập gia đình là chuyện tương đối phức tạp."
"Phức tạp? Không phải yêu nhau là đủ rồi sao?" An Chi nghi vấn.
"Yêu nhau là điều kiện tiên quyết, chỉ là lập gia đình còn cần hai người phải nhất trí trên nhiều khía cạnh khác nữa, hai người muốn, cần, trên linh hồn, xác thịt...Khụ." Ngôn Hề nói đến đây liền dừng lại, nàng cười che giấu nói, "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
An Chi giật mình dừng một chút, chột dạ quay mặt đi không nhìn nàng.
Ngôn Hề cười: "Tò mò sao?"
An Chi khẽ cắn môi dưới, nhìn về phía nàng, "Ngươi...Sau này cũng sẽ như vậy sao?"
Ngôn Hề nghe vậy liền sững sờ, bỗng nhiên nàng không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào. Nàng cẩn thận từ ngữ, "Đương nhiên ta cũng hy vọng có thể như vậy...Chỉ là trước mắt, ta, ta còn chưa..."
"Nói cách khác, sau này ngươi cũng sẽ kết hôn sẽ có đứa bé?" An Chi thẳng tắp mà cắt ngang nàng, Ngôn Hề cảm thấy loại ánh mắt này quá mức thâm sâu cùng chăm chú, thật giống như cô bé nhất định phải biết rõ đáp án, có một sự tò mò cháy bỏng.
Ngôn Hề có chút hoang mang, này không giống như An Chi, An Chi mà nàng cảm giác được là dịu dàng nhu thuận hướng nội, rất ít khi để cho nàng cảm thấy có tâm tình gấp háp như vậy.
Suy nghĩ của Ngôn Hề chuyển biến cấp tốc, sau đó nàng cảm nhận được An Chi có thể có chút tâm tình sợ hãi. Ngôn Hề theo bản năng mà muốn trấn an, "Đào Đào..."
Chỉ là thời gian nàng trầm mặc vừa rồi khiến cho An Chi cảm thấy đây là đáp án khẳng định, cô bé ảm đạm mà cúi thấp đầu, rầu rĩ nói: "Về nhà thôi."
Ngôn Hề vừa định nói chuyện, An Chi đã xoay người cúi thấp đầu đi trở về trong xe, trong mắt Ngôn Hề, giống như một bộ dáng rất chán nản, Ngôn Hề phiền muộn mà vuốt tóc một cái.
Ngôn Hề tiếp tục lái xe, nhưng mà bầu không khí trong xe đã có chút ít quỷ dị.
Ngôn Hề đang nghĩ nên làm thế nào để điều chỉnh bầu không khí một chút, đầu An Chi dựa trên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn về phía trước, bờ môi cong lên.
Nàng đang không vui sao? Đang giận lẩy sao? Đang tức giận sao?
Ngôn Hề âm thầm thở dài, quả nhiên đến rồi, trước kia nàng luôn giữ kín mọi cảm xúc trong lòng, thời kỳ trưởng thành liền sẽ càng như vậy sao?
"Đào..."
Lúc này chuông điện thoại di động của An Chi vang lên.
An Chi nghe máy, "Alo? Tiểu Bàn?"
Ngôn Hề nhướng lông mày lên.
"Không phải ngươi nên đến trường sao? A, ngày mai a, ngươi gọi điện thoại làm gì? Không được, vấn đề của ngươi đều quá ngu ngốc, còn nữa không phải ngươi đến trường thì không được dùng điện thoại sao..."
Ngữ khí lấy lòng của Tiểu Bàn đều từ trong điện thoại truyền ra ngoài: "Vẫn được dùng, mỗi ngày được dùng một giờ, còn có An Chi, có thể đừng gọi ta là Tiểu Bàn hay không a, gọi ta là tiểu Ký, Ký ca ca..."
An Chi nhíu mày lại, "Ngươi còn nhỏ tuổi hơn ta, tại sao ta phải gọi ngươi là Ký ca ca..." Không chỉ mình An Chi cảm thấy có chút chán ghét, Ngôn Hề cũng nhíu mày nhìn qua, tựa hồ cũng có chút chán ghét.
Ngôn Hề bình tĩnh, An Chi có chút tức giận nói: "Không được, ngươi không được gọi ta là Đào Đào..."
Ngôn Hề không nén tức giận được nữa, nàng nhỏ giọng nói: "Đưa điện thoại cho ta." An Chi đưa điện thoại đến bên tai nàng, Ngôn Hề lạnh giọng xuống nói, "Ngôn Tiểu Bàn, nếu ngươi lại gọi điện thoại cho Đào Đào, ta cam đoan ba năm cao trung của ngươi sẽ trôi qua trong trường nội trú! Cũng không có loại một tháng được về một lần như thế này đâu!"
"Tiểu cô!!!"
"Ngươi cũng không thể gọi nàng là Đào Đào, ngươi có nghe không?"
"A? Tiểu cô! Tại sao chỉ có mình ngươi..."
Ngôn Hề không muốn nói chuyện với hắn nữa, nói với An Chi: "Cúp điện thoại." An Chi lăng lăng nhìn nàng, theo bản năng mà nghe theo lời nàng, cúp điện thoại.
Nhất thời yên tĩnh.
Ngôn Hề đột nhiên hỏi: "Ngươi thích Tiểu Bàn sao?"
"A?" An Chi không có kịp phản ứng.
"Ân, Tâm di và đại tẩu đều phát hiện, nói Tiểu Bàn có thể đang thích ngươi." Ngôn Hề nói lời này, chỉ là ánh mắt của nàng nhìn về phía trước.
An Chi vừa định nói "Đương nhiên không thích." Nhưng vừa định nói ra tiếng, một ý niệm khác xuất hiện trong đầu: Nếu như nàng nói là thích Tiểu Bàn Ngôn Hề sẽ có phản ứng như thế nào? Hay là giả vờ nói rằng nàng thích Tiểu Bàn ...
Chỉ là ý nghĩ "Thích Tiểu Bàn" này thật là quỷ dị. Chính nàng đều chịu không nổi, ánh mắt của nàng và Ngôn Hề chạm vào nhau, nàng còn chưa kịp nhận rõ tâm tình trong ánh mắt Ngôn Hề là gì, đã nói ra lời nói thật: "Không có, ta không có thích hắn."
Ngôn Hề nhướng mày.
"Không phải là loại yêu thích đó." An Chi nói.
Ngôn Hề "Ân" một tiếng tiếp tục lái xe.
Trái tim An Chi đập rộn lên, luôn cảm thấy bên trong tiếng "Ân" kia có chút gì khác nữa, hoặc là không có?
"...Vậy là tốt rồi, Đào Đào, trong nhà không ai có thể tiếp nhận chuyện Tiểu Bàn thích ngươi, Đại Bàn đã có bạn gái, huynh đệ bọn họ luôn cạnh tranh nhau, Tiểu Bàn rất tinh mắt, nhưng duy nhất ngươi là không được..."
An Chi ngừng thở mà lắng nghe.
Tại sao duy nhất nàng là không được, tại sao, tại sao, tại sao vậy.
"Ngươi đã sớm là người nhà họ Ngôn rồi...Đào Đào. Cho nên không thể." Âm điệu cùng giọng nói của Ngôn Hề đều rất kiên nhẫn, dịu dàng. Nhưng mà trái tim An Chi lại giống như mục tiêu lơ lửng giữa không trung bị một mũi tên bắn trúng, bị bắn thủng, rơi xuống.
An Chi lặng tiếng mà cúi đầu xuống.
Thiếu chút nữa đã đem hai chữ kia nói ra. Lý do Ngôn Hề cảm thấy không thể, không chỉ có như vậy, nhưng nàng đã bóp chết một khả năng khác rồi.
Ngôn Hề không biết có câu nào nàng nói chưa rõ ràng hay không, hoặc là nói sai rồi. An Chi quả thực giống như mất hồn lạc phách, hoàn toàn mất đi sinh khí.
Ngôn Hề trở nên đau đầu, cuộc trò chuyện đi vào hố đen.
Bầu không khí trong xe lại lần nữa trở nên quỷ di.
Về đến nhà, từ trong xe đi ra, khóa chặt cửa, đến phòng bếp uống nước, trước khi lên lầu hai.
Cuối cùng Ngôn Hề nhẫn nhịn không được sự trầm mặc này, nàng mở miệng: "Đào Đào, làm sao vậy? Là ta nói sai rồi, hay kỳ thật ngươi...thích Tiểu Bàn sao?"
An Chi cúi thấp đầu không nói lời nào. Vẻ mặt là không muốn trò chuyện với nàng.
Một quyền của Ngôn Hề đánh hụt, tâm sinh buồn bực, cảm thấy đầu là càng đau đớn, hơn nữa lại bị vây càng sâu trong cái hố đen đó.
"Đào Đào?..."
"Ta không thích Tiểu Bàn, ta căn bản không có thích nam sinh, ta chính là thích nữ sinh!" An Chi ngẩng đầu lên, hai vai run nhè nhẹ, ngay cả lời nói đều đang run rẩy.
"Cái gì?..." Ngôn Hề ngẩn ngơ nói. Giống như bị đánh một gậy vào người, lại giống như nàng đang ở trong cái động đen đó đột nhiên người ta giống một hồi chuông lớn, thuận tiện đánh vang vài cái, làm cho bên tai nàng có từng đợt nổ tung.
Nàng tựa hồ không nghe thấy An Chi đang nói cái gì, cho nên nàng theo bản năng mà hỏi lại một câu như để xác định: "Cái gì?"
An Chi cắn làn môi đến mức trắng bệch, nàng khẩn trương đến mức nói không nên lời, nàng há hốc miệng, trái tim nhảy lên tới cổ họng rồi.
"Ngươi đã nghe thấy rồi, chính là, chính là như vậy." An Chi cực kỳ nhanh mà liếc nhìn nàng một cái, không dám tiếp tục nhìn biểu tình của nàng, đông đông đông mà chạy về phòng.
Để lại Ngôn Hề khiếp sợ đứng tại chỗ, thật lâu, cả buổi, nàng mới cảm thấy mình cần ngồi xuống để hảo hảo tiêu hóa sự thật này một chút. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play