Nghĩ đến việc người lớn tuổi, trẻ em cũng cần đi ngủ sớm một chút, cho nên chưa tới 0 giờ liền ăn sủi cảo rồi. Mười giờ, mọi người ăn sủi cảo xong, Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi liền trở về phòng nghỉ ngơi trước. Vợ chồng Ngôn lão đại cũng dẫn cặp song sinh về phòng, Ngôn Dĩ Tây lặng yên trở về phòng. Ngôn Dĩ Nam ăn vội mấy miếng sủi cảo cuối cùng liền ra ngoài cùng bạn, đối với hắn mà nói, ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu, trong thành phố mới là nơi sôi động.
Ngôn Hề mở điện thoại ra, nhận được rất nhiều tin nhắn chúc tết của đồng nghiệp bằng hữu, nàng trả lời một ít.
Bỗng nhiên, một cái tên quen thuộc nhảy vào trong tầm mắt.
"Năm mới vui vẻ, may mắn. Nhớ ngươi."
Cao Ký Minh.
Có thể là đã một lúc rồi còn chưa thấy nàng hồi âm, bên kia gọi điện thoại tới.
Ngôn Hề nhìn cái tên trên màn hình, cuối cùng vẫn không có nghe máy. Nhìn thấy có Tâm di ở cùng An Chi, nàng đi xuống dưới lầu.
Không khí lạnh như băng bên ngoài thoáng cái thấm khoang mũi, Ngôn Hề thở ra một hơi khí nóng. Mười mấy năm trước Bội thành liền cấm đốt pháo dây cùng pháo hoa, nhưng vào dịp tết âm lịch những khu vực không phải trong nội thành, vẫn cho phép đốt.
Hơn 10 giờ, ánh lửa mỹ lệ bập bùng nở rộ trên đỉnh đầu nàng, Ngôn Hề cũng không để ý đến, nàng chỉ muốn đi ra ngoài dạo một chút.
Trong khoảng thời gian Cao Ký Minh xuất ngoại cũng không hề từ bỏ chuyện liên lạc với nàng, hắn thậm chí tìm mọi phương thức để có thể liên lạc với nàng.
Hắn nói: "Tại sao ngươi không thể lại cho chúng ta một cơ hội? Tại sao ngươi phải nhẫn tâm như vậy, tại sao ngươi cứ như vậy mà không tin tưởng ta, làm sao ngươi biết chúng ta không thể khác với những người khác?"
Có lẽ là nàng quá hà khắc rồi? Có lẽ nàng không yêu hắn nhiều như nàng nghĩ.
Lồng ngực Ngôn Hề hơi căng lên, bỗng nhiên có chút xúc động muốn hút thuốc. Nàng nhếch môi, dạo bước vòng quanh sân nhỏ, ôm vai, nhíu chặt chân mày.
Nàng không thể bỏ lại tất cả mà cùng hắn xuất ngoại. Nhưng dù cho đã quyết định, vẫn sẽ mờ màng và do dự.
Sau khi đoạn tuyệt, cũng không thể chối bỏ những gì đã có.
Ngôn Hề run lên trong chốc lát, gió lạnh quất vào mặt, cảnh đêm sáng lạn dưới ánh pháo hoa, tâm trạng tồi tệ.
Nàng khoanh tay, co rúm lại. Trở về, phát hiện bóng người nhỏ bé của An Chi đang bám lấy cánh cửa, lẳng lặng nhìn nàng.
Cô bé mặc chiếc áo lông hồng nhạt nàng mới mua cho, gương mặt tròn tròn, đôi mắt hồn nhiên mà ngậy thơ nhìn nàng. Không biết đã đứng ở sau lưng cùng nàng bao lâu rồi.
Ngôn Hề bỗng nhiên đã hiểu, vì sao trong mắt một số người trẻ em là sinh vật có thể chửa lành mọi vết thương.
"Tạo sao ngươi không mặc áo khoác?"
An Chi được Ngôn Hề ôm vào trong lồng ngực, ngồi ở cạnh cửa ra vào.
An Chi được nàng ôm thật chặt, ngồi ở trên đầu gối của nàng, giống như được nàng coi như công cụ sưởi ấm. Hơn nữa An Chi nhạy cảm mà cảm nhận được Ngôn Hề hình như có chút không vui, tại sao lại không vui? Lễ mừng năm mới không phải đều phải thật vui vẻ sao?
"Ân..." Ngôn Hề vùi đầu vào đằng sau cái mũ của An Chi, phát ra một chút giọng mũi. Cũng không trả lời vấn đề của nàng.
An Chi không có cách nào để xoay người, thậm chí cảm thấy có chút không thở nổi. Khoảng chừng mấy giây, Ngôn Hề mới buông nàng ra một chút, miễn cưỡng nói: "Đào Đào, hát một bài cho di di nghe đi."
Gương mặt An Chi cứng đờ.
"Không muốn..." Nàng nhỏ giọng nói.
Ngôn Hề trêu nàng: "Cũng không có người khác, chỉ có di di ở đây thôi."
An Chi phồng mặt lên, không phải nói không cần gọi nàng là di di sao! Bây giờ lại tự mình gọi rồi.
"Đến, ngoan nha, hát một bài..." Ngôn Hề với vào cái mũ gãi gãi lỗ tai của cô bé.
Tay của nàng rất lạnh.
An Chi nhịn xuống không có né tránh đụng chạm của nàng. Nàng nhăn nhăn nhó nhó nói: "Vậy ngươi không được cười ta..."
Ngôn Hề cười nhẹ nói: "Được, không cười."
Một lát sau, An Chi gom hết dũng khí to lớn mới bắt đầu hát: "Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, chúc phúc mọi người, chúc mừng năm mới..."
Thanh âm của nàng nhu mềm, hát một lần lại chuyển thành tiếng Anh: "We are singing, we are dancing, Happy New Year to you all."
Đây là một bài hát thiếu nhi đơn giản, được giọng hát non nớt của An Chi chữa lành, hát xong, cái lúm đồng tiền bên má phải của nàng vì ngượng ngùng mà nhẹ nhàng run run.
Ngôn Hề mỉm cười nghe nàng hát xong, khen ngợi mà sờ đầu của nàng. Sau đó còn nói: "Ta nghe nói ở nhà trẻ cũng có dạy nhảy múa nữa..."
An Chi lắc đầu như trống bỏi: "Không nhảy không nhảy ..."
Ngôn Hề cười to lên.
"Năm mới ngươi có điều ước gì không, Đào Đào?"
"Có a," Tiểu An Chi chỉ nhớ kỹ một chuyện: "Muốn cao lớn! Phải rất cao rất cao..."
"Hảo hảo hảo, " Ngôn Hề bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nói với nàng: "Đúng rồi, ta đã làm xong thủ tục rồi, trường tiểu học bên kia có những lão sư rất có kinh nghiệm, trường học không tệ, ngươi có thể trực tiếp học năm nhất rồi."
"Bất quá, An Chi ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút, công việc của ta khá bận rộn, có thể không có cách nào mỗi ngày đều đón ngươi tan học, để ngươi một mình về nhà ta sẽ lo lắng, vậy nên muốn nhờ một a di đón ngươi tan học, còn có nấu cơm. Buổi tối khi ta tan tầm cũng tương đối bận, a di sẽ ở cùng ngươi."
Ngôn Hề dừng một chút, "Hoặc là ta để a di đưa ngươi về bên này, ta tan tầm sẽ đến đón ngươi về? Ân? Ngươi cảm thấy thế nào?" Nàng thoáng lay lay An Chi.
Đại ca cùng tam ca của nàng đều hỏi qua sắp xếp của nàng, Ngôn Hề nói muốn hỏi ý kiến của An Chi một chút. Bọn họ cười ha ha, hỏi trẻ em làm cái gì, nàng làm sao hiểu được, ngươi cứ quyết định là được rồi.
Nhưng mà Ngôn Hề cảm thấy nàng nhất định phải biết rõ suy nghĩ của An Chi, có lẽ cô bé còn chưa quá hiểu, nhưng mà ít nhất nàng phải hỏi một chút, nàng muốn cho An Chi cảm thấy có cảm giác tham dự trong đó.
An Chi thật sự chăm chú suy nghĩ một chút, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhắn nói với nàng: "Không cần trở về đây, ta có thể ở nhà một mình."
Ngôn Hề kiên trì nói: "Vậy không được, nhất định phải có a di trông ngươi, ngươi không thể ở nhà một mình."
An Chi có chút cong miệng lên, "Ta sẽ ngoan."
Ngôn Hề mỉm cười: "Ta biết."
Nơi chân trời xa được pháo hoa bắn sáng liên tiếp, sáng lạn cùng yên lặng luân chuyển.
Ánh mắt Ngôn Hề mềm mại: "Ta biết Đào Đào sẽ ngoan, nhưng mà có người ở nhà cùng ngươi ta sẽ an tâm hơn. Còn có..." Thần sắc của nàng mang theo chút lúng túng, nhìn qua có chút trẻ con: "Ta sẽ không nấu cơm...Cũng không thể luôn để cho ngươi ăn thức ăn ở bên ngoài."
An Chi cúi đầu suy nghĩ một chút, mới gật đầu.
Ngôn Hề vuốt ve khuôn mặt của nàng một cái, tiếp tục nói: "Đôi khi ta còn phải tăng ca, nếu ngươi ở nhà một mình, ai..."
Thanh âm của nàng có chút hạ thấp xuống: "Không biết như vậy có được không đây...Nếu ngươi thấy không thích không vui, bất kỳ lúc nào chúng ta cũng có thể chuyển về, Ân? Như vậy có được không?"
Trong khoảnh khắc này cái đầu nhỏ nhắn của An Chi dường như đông cứng lại, nhưng nhanh chóng vận động.
Nàng ý thức được Ngôn Hề đang nói chuyện với nàng, không phải mệnh lệnh, mà là đang hỏi ý kiến của nàng.
Nàng thật sự rất quan tâm đến mình.
Tại sao vậy chứ?
Tại sao phải đối tốt với mình như vậy?
An Chi lăng lăng nhìn qua nàng, không biết tại sao bỗng nhiên lại muốn khóc.
"Làm sao vậy? Ân?" Ngôn Hề thấy biểu lộ của nàng có chút không đúng.
An Chi cúi đầu xuống.
"Không thích dời ra ngoài sao? Hay là làm sao? Đào Đào?" Ngôn Hề đi sờ lên khuôn mặt nàng.
An Chi bỗng nhiên xoay bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ nàng. Ngôn Hề ngẩn người. Đứa nhỏ này da mặt mỏng, có khi muốn làm nũng chỉ biết níu lấy y phục của nàng mà nhìn nhìn, hoặc là nhưng lúc mình ôm cô bé nếu cô bé đỏ mặt liền vùi vào lòng nàng. Hầu như không dám chủ động ôm nàng.
Trái tim Ngôn Hề liền mềm ra.
"Làm sao vậy?"
"Mọi chuyện đều nghe lời ngươi." An Chi tế thanh tế khí (ăn nói nhỏ nhẹ).
Ngôn Hề cười: "Được rồi."
"Nếu như đến lúc đó không thích, liền nói cho ta biết, biết không?" Ngôn Hề nhẹ nhàng nói.
"Ân." Cái đầu nhỏ chôn cần cổ ở nàng động đậy.
Tâm tình Ngôn Hề thoải mái một chút, cuối cùng coi như đã quyết định xong.
Phía chân trời truyền đến hai tiếng nổ mạnh đùng đùng chíu chíu, hấp dẫn lực chú ý của hai người bọn họ. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh pháo hoa rực rỡ cả một vùng trời, làm cho người ta kinh ngạc.
Ngôn Hề thu tầm mắt lại nhìn ánh mắt chăm chú vui vẻ của An Chi, nàng cười: "Muốn bắn pháo hoa không?"
Ánh mắt An Chi sáng lên, "Có thể sao?"
Ngôn Hề nói: "Mấy năm này Thái gia gia không cho chúng ta bắn pháo hoa, bởi vì buổi tối giấc ngủ của Thái nãi nãi không tốt lắm, nhưng mà..." Ngôn Hề ghé sát vào nàng lặng lẽ nói: "Trong gara còn mấy cái pháo hoa, chúng ta đi xa một chút bắn đi."
Ngôn Hề trở về phòng mặc vào một chiếc áo khoác dày, lôi kéo An Chi chạy ra ngoài sân.
Ngôn Hề để An Chi đốt, An Chi thật không dám. Ngôn Hề khích lệ nàng, sau khi đốt xong nhanh chóng kéo nàng chạy ra mấy mét, An Chi cười khanh khách.
Ngòi nổ đốt xong, đùng đùng hai tiếng, An Chi ngẩng đầu nhìn thấy có hai điểm sao sáng nhanh chóng bắn lên không trung. Lỗ tai của nàng được hai bàn tay nhu nhuận che lấy. Trong đêm đen như mực nước, ánh pháo hoa kia đặc biệt to lớn mà sáng ngời, hai người bọn họ liền giống như bị bao phủ lấy. An Chi "A...Oa" một tiếng, ánh mắt nhấp nháy. Cô bé ở trong lòng Ngôn Hề ngẩng đầu lên nhìn nàng:
"Năm mới nguyện vọng của ngươi là cái gì?"
Thần sắc Ngôn Hề thoáng kinh ngạc, tiếp theo cười nói: "Ân...Hy vọng Đào Đào cao lớn? Đây có tính là nguyện vọng không?"
An Chi ngại ngùng mà mím môi một chút, cũng cười.
Ngôn Hề cúi đầu chạm chạm vào khuôn mặt của nàng, bỗng nhiên nói: "Đào Đào, sau này...Chúng ta sẽ ở cùng nhau qua rất nhiều rất nhiều năm."
An Chi của rất nhiềunăm sau, một An Chi cuối cùng cũng có được chiều cao tương đương với Ngôn Hề, vẫn nhớ những lời này của Ngôn Hề, nhớ rõ nămnàng sáu tuổi, Ngôn Hề đồngý với nàng, sẽ ở cùng một chỗ với nàng,người kia cho nàng một giađình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play