*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"A... A Thanh..." Nhịp tim của Hạ Tri Điểu thật lâu sau vẫn chưa hồi phục lại như cũ.

Mí mắt Tùy Chí Thanh nặng nề đến nỗi không mở lên được, cảm giác giống như có ai đó đang gọi tên mình, bản thân muốn trả lời nhưng lại không có cách nào làm được.

Cảm giác được Tùy Chí Thanh dựa trên người mình ngủ say, Hạ Tri Điểu mấp máy môi, đem quần áo trên người Tùy Chí Thanh cởi ra để sang một bên. Sau đó đỡ Tùy Chí Thanh nằm xuống giường, đi lấy nước nóng lau sơ mặt Tùy Chí Thanh.

Hơn mười phút sau, Hạ Tri Điểu mới làm xong hết mọi việc, đi đến cửa phòng liền dừng lại hồi lâu. Cuối cùng giống như là quyết định xong một chuyện trọng đại, Hạ Tri Điểu cẩn thận bước đến nằm xuống bên cạnh Tùy Chí Thanh, lấy chăn đắp lên cho cả hai người.

Hai người nằm chung một chỗ, nhiệt độ rất nhanh liền tăng lên. Bất tri bất giác khiến cho lòng bàn tay của Hạ Tri Điểu đổ mồ hôi.

Ngày hôm sau.

Lúc Tùy Chí Thanh tỉnh lại, nhìn đồng hồ, đã chín giờ sáng. Cũng may ánh nắng bên ngoài có màn cửa che chắn nên dịu hơn rất nhiều, nếu không chắc là rất chói mắt.

Buổi tối ngày hôm qua hình như mình đã nằm mơ thấy rất nhiều chuyện vô cùng kỳ lạ, hơn nữa trong mơ dường như mình đã gặp Hạ Tri Điểu. Khoảng cách giữa hai người lúc đó rất gần rất gần, bản thân mình thậm chí còn có thấy được rõ ràng màu mắt của Hạ Tri Điểu.

Màu nâu nhạt giống như màu hổ phách, hết sức xinh đẹp.

Mình chắc là điên rồi. Tùy Chí Thanh cười cười một cái.

Chẳng qua là khi Tùy Chí Thanh định chống người ngồi dậy thì tay phải lại truyền đến một cảm giác đau nhức. Kinh ngạc một chút, Tùy Chí Thanh không dám dùng sức, giơ tay lên trước mắt liền nhìn thấy một miếng băng gạc màu trắng.

Trong lúc nhất thời, ký ức vào buổi tối ngày hôm qua bắt đầu từ từ phục hồi. Tùy Chí Thanh nhớ rõ lúc đó có người gõ cửa, sau đó có người khiêng cái gì đi đến đụng vào mình. Nói tóm lại tất cả đều vô cùng đáng sợ.

Thì ra không phải là nằm mơ, tất cả đều thật sự phát sinh?!

Nghĩ đến đây, Tùy Chí Thanh liền từ trên giường ngồi dậy. Chỉ thấy trên kệ áo bên cạnh treo áo khoác của mình. Ngoài ra không có bất kỳ cái gì khác.

Lát sau, Tùy Chí Thanh mở cửa đi vào phòng khách.

Ở căn phòng khác cửa thì đóng chặt, Tùy Chí Thanh đi qua đưa tay trái lên gõ gõ, không có người trả lời. Nhưng trên bàn trà có đặt một bình nước khoáng, trong thùng rác bên cạnh có đựng một chút giấy, trên đó còn có vết máu.

Tùy Chí Thanh thấy thế, lại cúi đầu nhìn nhìn tay mình. Cho nên tất cả đều không phải là mơ. Vậy cái kia... kia mình... Hạ Tri Điểu...

Thế nhưng ở trong phòng, ngoại trừ mình thì không có người thứ hai. Những thứ mà tối hôm qua mình đã mua đặt trên bàn trà cũng không biết đã đi đâu.

Đúng lúc này, nhóm Q Group 'Hôm nay cậu còn sống không' liền bắt đầu chuyển động.

"Dương Thành tại sao lại lạnh như vậy?" Anh Muội gửi đến một biểu tượng mắt trợn trắng.

Vì vậy Tùy Chí Thanh một tay đánh chữ: "Em đến Dương Thành rồi?"

Anh Muội rất nhanh trả lời lại: "Đúng vậy a. Mà... chị còn sống sao?"

"Cái gì?" Tùy Chí Thanh kinh ngạc một chút, kết hợp với câu nói kia, lại nhìn tay mình, suy nghĩ một chút cái gọi là 'Mơ' kia, đột nhiên chết lặng.

"Chị nha! Mấy ngày nay đã lượn đi nơi nào? Đều @ không được, nhắn tin điện thoại cũng không trả lời, mọi người tối hôm qua còn nói nếu chị còn không chịu xuất hiện thì lập tức đi báo cảnh sát." Anh Muội tiếp tục hỏi.

Tùy Chí Thanh sau khi đọc xong, thở ra một hơi: "Yên tâm đi, chị không sao."

"Không có việc gì thì tốt, hôm trước em đến Dương Thành, cách chỗ chị rất gần, chỉ cần đi qua hai trạm tàu điện ngầm. Chị có muốn đi ra ngoài ăn điểm tâm hay không?" Anh Muội hỏi.

"Được." Tùy Chí Thanh xem xét, lại nhìn tay phải của mình. "Nhưng mà tối hôm qua chị uống rượu không biết đã làm gì mà để tay phải bị thương, không tiện lắm."

Vừa nhắn tin xong, một giây sau Anh Muội liền hỏi: "Có nghiêm trọng không? Nếu như vậy để em mua điểm tâm đến cho chị. Chị muốn ăn cái gì?"

Cẩn thận suy nghĩ một lát, Tùy Chí Thanh trả lời: "Vậy được, mua cái gì thì tùy em quyết định."

"Được, vậy chị đợi em một lát, em thay giày xong thì đi liền." Anh Muội vừa nhắn xong thì lập tức thoát ra.

Kỳ thật cuộc sống như thế này cũng không tệ. Là một họa sĩ nổi tiếng trên mạng, tiền kiếm được so người bình thường cũng rất khá. Tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng mặc kệ là thế giới thật hay thế giới ảo, đều có được vài người bạn tốt.

Bận bịu thì có thể nói chuyện qua mạng, rảnh rỗi thì có thể hẹn nhau ra ngoài uống trà, ăn một bữa cơm, dạo quanh phố xá đông đúc bằng xe điện, như vậy cũng rất tốt.

Lúc đầu bốn người ở bốn nơi khác nhau, thế nhưng ba tháng trước Ngân Hân chuyển đến Dương Thành, sau đó Anh Muội cũng đến, thời gian sau này của Tùy Chí Thanh chắc là sẽ trôi qua càng ngày càng náo nhiệt.

Chẳng qua là chuyện tối hôm qua đến cùng... Là do mình say nên đem bạn cùng phòng mới đến trở thành Hạ Tri Điểu hay Hạ Tri Điểu thật sự đã đến, hoặc là do giữa hiện thực và mơ lẫn lộn với nhau tạo thành một màn kịch như vậy?

Lúc này Hạ Tri Điểu ở bên ngoài đi lòng vòng xung quanh, sau đó mua một bữa sáng ở một cửa hàng mà rất lâu trước kia mình và Tùy Chí Thanh thường cùng nhau ăn sáng, rồi xoay người chuẩn bị trở về.

Không biết Tùy Chí Thanh đã tỉnh chưa, không biết cậu ấy có nhớ đến chuyện tối hôm qua hay không, cũng không biết một lát nữa khi cậu ấy nhìn thấy mình sẽ phản ứng như thế nào.

Đối diện với mấy cái không biết, trong lòng Hạ Tri Điểu vô cùng lo lắng không yên.

Đến chỗ ở, leo lên mấy tầng lầu, Hạ Tri Điểu đem túi đồ vừa mua đặt trên khủy tay, lấy hai tay đã hơi đông cứng hà hơi một chút, lại xoa xoa tay, sau đó lục tìm chìa khóa trong túi, cắm vào trong ở khóa xoay một vòng.

'Răng rắc' một tiếng, khóa cửa mở ra, Hạ Tri Điểu liền cúi người mang theo đồ chuẩn bị đi vào.

Nhưng mà vừa vào nhà, Hạ Tri Điểu liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng ai đó nói chuyện.

"Woa! Như thế nào chị lại bị thảm như vậy?" Trong phòng khách, Anh Muội giúp Tùy Chí Thanh mở băng gạc ra, sờ sờ cằm mình hỏi: "Vậy công việc của chị sắp tới làm sao bây giờ đây?"

"Cái này..." Tùy Chí Thanh thở dài, không có nói tiếp. Nàng cảm thấy bản thân mình nên đi thắp nén hương cầu khấn. Còn có ai giống như mình vậy, gặp vận rủi liên tục?

"Chị không phải là uống say rồi tự hại mình chứ?" Ánh mắt của Anh Muội lại từ mu bàn tay của Tùy Chí Thanh chuyển về trên mặt.

"Chị giống như người sẽ tự mình hại mình sao?"Tùy Chí Thanh cười hỏi.

"Không giống." Anh Muội suy nghĩ một chút, lại hỏi. "Nếu vậy là ai đã giúp chị thu dọn tàn cuộc?"

Nghe đến đây, Tùy Chí Thanh suy nghĩ một chút: "Chín mươi chín phần trăm là bạn cùng phòng. Đợi lát nữa chị gọi điện cho chủ nhà hỏi một chút, bất quá chị cảm thấy bạn cùng phòng hiện tại chắc là đang đi làm."

Sau đó hai người còn muốn tiếp tục nói chuyện nhưng nghe được tiếng cửa mở, liền cùng nhau nhìn về phía bên kia.

Nắm chặt chìa khoá trong tay, Hạ Tri Điểu mặc bộ y phục màu hồ đào xách theo túi đồ đứng ở đó, cả người giống như bị đóng băng.

Lúc Tùy Chí Thanh nhìn thấy Hạ Tri Điểu, cũng ngây ngẩn cả người.

Nếu vậy, buổi tối hôm qua chính xác không phải là nằm mơ, cũng không phải là mình đem người khác trở thành Hạ Tri Điểu. Hạ Tri Điểu... Quả nhiên là đang ở nơi này.

Anh Muội không chú ý đến không khí kỳ lạ giữa hai người, chỉ nhìn về phía Hạ Tri Điểu vẫy tay cười cười: "Xin chào, chị chính là người cùng phòng mới của A Thanh?"

"Ân, xin chào." Hạ Tri Điểu ngạc nhiên, gật gật đầu, ánh mắt nhìn thấy bữa sáng đang đặt trên bàn trà, liền vô thức đem cái túi mình mới mua lặng lẽ giấu ở phía sau.

"Em tên Đinh Ngữ Văn, là bạn của A Thanh." Anh Muội nói xong liền đứng dậy, vươn tay đưa về phía Hạ Tri Điểu.

Hạ Tri Điểu không nói thêm gì, chẳng qua là cũng vươn tay về phía Anh Muội, dịu dàng cười nói: "Nhìn em thật là xinh đẹp."

Anh Muội nghe xong, cười trả lời: "Tướng mạo của em cũng chỉ là bình thường thôi. Phải giống như chị mới gọi là xinh đẹp. Chị vừa đi mua bữa sáng về à?"

"Ừ..." Hạ Tri Điểu ngạc nhiên một chút, gật đầu. Vẫn là bị nhìn thấy.

"Vậy chúng ta cùng nhau ăn đi, như vậy mới náo nhiệt một chút." Anh Muội vừa nói chuyện vừa sắp xếp lại bàn trà.

Hạ Tri Điểu lại ngạc nhiên lần nữa, sau đó thì ngồi xuống.

Chỉ thấy trên bàn trà đã có một hộp sủi cảo, một hộp bánh bao hấp, một hộp bánh quẩy và hai ly sữa đậu nành.

"Đúng rồi, em nên xưng hô với chị như thế nào đây?" Một lát sau, Anh Muội lại quay đầu nhìn về phía Hạ Tri Điểu.

Tùy Chí Thanh thì vẫn nhìn chằm chằm bàn trà như cũ, sau đó lại nhìn tay của mình.

"Hạ Tri Điểu. Hạ là mùa hè, Tri là tri thức, Điểu là chim, là..." Hạ Tri Điểu.

"A ~" Lúc này, Anh Muội lại gắp lên một cái sủi cảo, nhìn về phía Tùy Chí Thanh. "Nào, mọi người chúng ta cùng nhau ăn, em hai cái, chị hai cái, chị Tri Điểu hai cái!"

Tùy Chí Thanh sau khi lấy lại tinh thần, nhìn về phía Anh Muội: "Chị không muốn ăn."

Nghe được câu này, Hạ Tri Điểu liền có cảm giác hình như là đang cố ý nói —— bởi vì nhìn thấy mình, cho nên mới không thấy ngon miệng.

"Chỉ có con nít mới đang ăn cơm thì quấy phá! Chị là con nít hay là người lớn. Chị nói đi!" Anh Muội gắp lấy cái sủi cảo trừng mắt với Tùy Chí Thanh, giống như là đang làm nũng.

Tùy Chí Thanh nghe xong, không còn cách nào khác, đành dùng tay trái cầm đũa lên, chuẩn bị gắp một cái sủi cảo, chỉ là không được thuận tay cho lắm.

Hạ Tri Điểu ngồi ở một bên, nghe hai người nói chuyện, cầm lấy cái bánh bao nhẹ nhàng cắn một cái, từ tốn nhai nuốt, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Đã từng có lúc mình và Tùy Chí Thanh cũng có thể đùa giỡn không chút kiêng kỵ như vậy. Thế nhưng bây giờ bản thân mình lại giống như một người ngoài, chỉ có thể nhìn hai người họ làm những chuyện thân mật như vậy.

Thật hâm mộ. Thậm chí còn có... đố kỵ.

"Ai nha, chị đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, em đút cho chị ăn là được rồi! Nào lại đây, há miệng ra!" Anh Muội nhìn thấy Tùy Chí Thanh dùng tay trái cầm đũa rất khó khăn nên hướng Tùy Chí Thanh vẫy vẫy tay, thân thể cũng hướng về phía trước một chút, một tay gắp sủi cáo, một tay hứng bên dưới sủi cảo, muốn đút cho Tùy Chí Thanh.

Tùy Chí Thanh thấy Anh Muội muốn đút đồ ăn cho mình, liền cắn một miếng sủi cảo.

"Ăn có ngon hay không?" Anh Muội đút xong, vừa cười hỏi.

Lúc này không đợi Tùy Chí Thanh trả lời, Hạ Tri Điểu lại đột nhiên để xuống cái bánh bao mà mình vừa cắn, đứng dậy.

"Ai? Chị Tri Điểu, chị không ăn sao?" Anh Muội ngạc nhiên, quay đầu nhìn Hạ Tri Điểu.

"Không ăn, hai người từ từ ăn đi. Chị muốn đi về phòng sắp xếp lại đồ đạc." Tay Hạ Tri Điểu nắm chặt rồi lại buông ra, không có nhìn Tùy Chí Thanh lấy một lần, liền trở về phòng ngủ của mình.

- ------------------------------

Ngày 14-01-2019

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play