*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tùy Chí Thanh gật gật đầu, buông Hạ Tri Điểu ra, lảo đảo lui về sau một bước.

Nhìn thấy Tùy Chí Thanh vấp phải cánh cửa ngã về phía sau, trong chớp mắt, Hạ Tri Điểu vội vàng vươn tay, ôm lấy Tùy Chí Thanh.

"Không có thì tốt..." Tùy Chí Thanh nhắm hai mắt lại, nói.

Là mơ sao? Thật thật hư hư, hư hư thật thật, bản thân mình không thể phân biệt rõ.

Cả người Hạ Tri Điểu run lên, nghiêng đầu qua một bên.

Không biết là bởi vì vết thương hay là bởi vì uống quá nhiều, Tùy Chí Thanh cảm giác chóng mặt rồi lập tức ngất đi.

Lúc này Hạ Tri Điểu nghiêng đầu nhìn thấy tay của Tùy Chí Thanh bị thương, trong nháy mắt liền lấy tay che miệng mình.

Chỉ thấy ở giữa ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải của Tùy Chí Thanh có một vết thương khoảng chừng ba, bốn centimet hướng về phía cổ tay, máu tươi như mạng nhện ở dưới lớp da, nhìn rất là dọa người.

"Cậu chờ mình một chút, mình lập tức dẫn cậu đi bệnh viện, nhất định phải đi khám." Hạ Tri Điểu khẩn trương đến cả người đều run lên.

Đưa Tùy Chí Thanh đến ghế sôpha, đỡ cậu ấy ngồi xuống, Hạ Tri Điểu lại đem hành lý kéo vào trong phòng, đóng cửa lại.

Sau đó Hạ Tri Điểu mở hành lý, lấy ra ngổn ngang một đống lớn đồ vật.

"Mình, mình... Cầm máu... Cầm máu cho cậu, cậu phải cố chịu đựng, cố chịu một chút..." Hạ Tri Điểu cầm những vật kia, lời nói rời rạc.

Tùy Chí Thanh nằm ngửa trên ghế sôpha, chỉ cảm thấy ánh đèn trên đỉnh đầu có chút chói mắt.

Cúi đầu xuống, nhìn thấy Hạ Tri Điểu ở bên cạnh không ngừng bận rộn, cổ họng Tùy Chí Thanh chuyển động, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy giống như có ai đó đang bóp chặt cổ họng mình.

Nửa giờ sau.

Đến bệnh viện, tiến hành làm sạch vết thương, khâu lại rồi chích ngừa uốn ván. Lại nghe bác sĩ nói vết thương mặc dù dài nhưng không sâu lắm, hơn nữa chỗ sâu nhất cũng rất ngắn, bình thường chỉ cần chú ý một chút, vết thương sẽ không có trở ngại gì. Lúc này tâm trạng của Hạ Tri Điểu đang treo trên cao mới hạ xuống.

Trên đường về, mọi thứ bên ngoài lướt qua, hỗn loạn một mảnh.

Hạ Tri Điểu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu, lại quay đầu nhìn Tùy Chí Thanh ngồi ở bên cạnh.

Chỉ thấy Tùy Chí Thanh đang bắt chéo chân, đầu tựa bên cửa sổ, giống như là đang ngủ thiếp đi.

Thời gian chia xa quá lâu, ở trên người Tùy Chí Thanh tản ra một loại cảm giác đối với mình vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Thời đi học Tùy Chí Thanh có tiếng là học sinh ba giỏi.

Người chủ trì nghi thức kéo cờ luôn luôn là cậu ấy, chủ trì liên hoan tết nguyên đán cũng là cậu ấy. Ngoài ra thành tích luôn luôn hết sức ưu tú, các loại giải thưởng thì không cần phải nói, thể thao cũng là một người tài giỏi, cho dù là bóng rổ, bóng chuyền, cầu lông... cậu ấy đều chơi rất xuất sắc.

Người như vậy, dùng thập hạng toàn năng để hình dung cũng không quá đáng.

Người ghen tị với cậu ấy cũng có rất nhiều nhưng cậu ấy đều không thèm để ý, xem như những người đó hoàn toàn không tồn tại.

Nhưng vì Hạ Tri Điểu, năm lớp mười, lần đầu tiên Tùy Chí Thanh đánh nhau với người khác. Nguyên nhân là vì bạn nam kia nói Hạ Tri Điểu có dáng vẻ gái làng chơi còn làm ra vẻ trong sáng, đồng thời còn nói rất nhiều điều tương tự như 'Càng giả vờ ngây thơ thì trên giường càng xx'... những lời nói đầy thô tục.

Cho nên ngày đó Tùy Chí Thanh đem người kia đánh cho gãy một cái răng.

Chuyện này làm nổi lên một sóng gió nhỏ trong trường học, Tùy Chí Thanh cũng bị lão sư khiển trách một trận, nói là cho dù như thế nào cũng không được dùng bạo lực.

Sau khi tan học vào buổi chiều ngày hôm đó, trên đường về Hạ Tri Điểu hỏi Tùy Chí Thanh: "Cậu không sợ đánh nhau như vậy sẽ xảy ra chuyện sao?"

Lúc ấy Tùy Chí Thanh khoanh cánh tay nói: "Nếu cậu ta còn dám nói về cậu như vậy, mình liền đánh cho răng cậu ta rụng hết."

Hạ Tri Điểu sau khi nghe xong, vội vàng chạy đến trước mặt Tùy Chí Thanh, cau mày nói: "Nhưng mà như vậy không đáng. Sau này bọn họ nói gì về mình, cậu cũng đừng quan tâm."

"Khó mà làm được." Nhưng mà Tùy Chí Thanh lại lắc đầu.

"Thật là..." Hạ Tri Điểu buồn rầu nhìn Tùy Chí Thanh.

Sau đó Tùy Chí Thanh vươn tay ra, ở trên đầu Hạ Tri Điểu vò vò giống như nhào nặn quả cầu: "Cũng là vì nói về cậu nên mình mới đánh, nếu là nói người khác, ai muốn quản?"

Lúc ấy cơ thể Hạ Tri Điểu lui lại, ngước mắt nhìn Tùy Chí Thanh, chỉ thấy lông mày cong cong, ánh mắt sáng ngời, trong tim khẽ động, làm bộ ghét bỏ trợn mắt nhìn Tùy Chí Thanh một cái, sau đó lập tức chạy đi.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ dần thay đổi, từ mơ hồ trở nên rõ ràng, không để ý là đã đến nơi, lúc này Hạ Tri Điểu mới hồi phục lại tinh thần.

Quay trở lại chỗ ở, Hạ Tri Điểu hao tốn rất nhiều sức lực mới đưa được Tùy Chí Thanh vào trong nhà, bật đèn lên, liền mang Tùy Chí Thanh quay về phòng ngủ của cậu ấy.

Hạ Tri Điểu chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra khí lực của mình lại có thể lớn như vậy.

Đem Tùy Chí Thanh để xuống giường, Hạ Tri Điểu dừng lại, sau đó lại duỗi tay ra, nắm lấy cổ áo Tùy Chí Thanh chuẩn bị cởi áo khoác cậu ấy ra.

Thử một chút, Tùy Chí Thanh nằm ngang, mình không thể cởi được.

Vì vậy Hạ Tri Điểu cởi áo khoác cùng giày rồi leo lên giường, đem nửa người trên của Tùy Chí Thanh nâng lên ôm ở trong ngực mình, chuẩn bị đổi cách khác cởi áo của cậu ấy.

Đúng lúc này, lông mi dài của Tùy Chí Thanh khẽ nhúc nhích, sau đó mở hai mắt ra.

Hạ Tri Điểu kinh ngạc, đột nhiên quên mất bản thân mình muốn làm cái gì.

"Vì sao cậu lại ở chỗ này?" Sau đó Tùy Chí Thanh đưa tay phải ra, nắm lấy cằm, tới gần hỏi.

Hạ Tri Điểu ở khoảng cách gần nhìn Tùy Chí Thanh, tay không khỏi nắm chặt ga giường, khẽ hé môi nhưng không nói được một chữ.

"Vì sao..." Tùy Chí Thanh tiến đến càng ngày càng gần.

Người con gái ở trước mắt mặc một bộ đồ len màu nâu, cổ áo có vẻ hơi rộng, xương quai xanh mềm mại ở phía dưới cổ, làn da trắng nõn nhưng trên cổ lúc này lại mơ hồ trở nên đỏ ửng.

"Mình cũng không biết..." Hạ Tri Điểu cảm giác toàn thân mình đều đang phát nhiệt.

Suy nghĩ của Hạ Tri Điểu dần rời rạc, không cách nào tập trung được, cơ thể giống như trở nên mềm nhũn.

Cuối cùng Tùy Chí Thanh đem đầu nhẹ nhàng để trên vai Hạ Tri Điểu, hô hấp nhẹ nhàng, cơ thể Hạ Tri Điểu rất là mềm mại, lại ấm áp vô cùng, ôm vào trong ngực, khiến cho người khác có một loại cảm giác yên tâm.

Bộ dạng này của Tùy Chí Thanh chắc là đã uống rượu... Hạ Tri Điểu ngồi ở đó, hoàn toàn không dám cử động.

Chẳng qua là một lát sau, trong lòng Hạ Tri Điểu giống như là đang đánh trống, thử đưa tay xoa lưng Tùy Chí Thanh.

Sau đó Hạ Tri Điểu hỏi: "Nếu như cậu không thích mình, vậy thì... tại sao lại muốn bảo vệ mình?"

"Bỏ đi, cậu... cậu coi như là mình chưa hỏi..." Trái tim Hạ Tri Điểu tràn đầy bất an, vội vàng lắc đầu một cái.

"Hử...?" Tùy Chí Thanh vén vài sợi tóc đang rũ xuống ra sau tai Hạ Tri Điểu, nghiêng đầu, ở bên vành tai trắng trẻo xinh xắn của Hạ Tri Điểu thì thầm: "Cái gì..."

Cảm nhận được hơi ấm cùng mùi hương trên cơ thể của Tùy Chí Thanh, Hạ Tri Điểu không khỏi nắm chặt lấy y phục sau lưng Tùy Chí Thanh thêm một chút.

- ----------------------

Ngày 06-01-2019

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play