Kì nghỉ hè sau khi chúng tôi tốt nghiệp sơ trung, Lộc Lộc mất tích. A Hiểu và tôi hỏi Sầm Sầm. Khi đó, cậu ấy chuẩn bị mở một cửa hàng gần trường, cửa hàng ấy đang trong giai đoạn sửa chữa. Sầm Sầm hất cầm lên, A Hiểu và tôi nhìn theo hướng đó vừa lúc thấy người thợ giơ lên cây sơn màu đỏ, cậu ấy che miệng cười. "Chà, hai cậu nói xem, tại sao màu sơn có thể đỏ như vậy chứ."
Lúc A Hiểu và tôi còn đang suy nghĩ có nên "đại nghĩa diệt thân" hay không thì Lộc Lộc xuất hiện, cậu ấy chẳng những cao, gầy lại còn trắng, phong cách ăn mặc cũng không giống trước. Nếu tôi phải diễn tả thì đây chính là Ban Thảo 2.0. Thành tích học tập của Ban Thảo quá tệ, cô ta không đủ điều kiện học cao trung, vì vậy cô ta chuyển sang học hệ đại học năm năm. Còn bốn người chúng tôi được chuyển sang trường cao trung trọng điểm, trường này và trường sơ trung của chúng tôi là một thể. Chỉ có điều Sầm Sầm học lớp tốt nhất, Lộc Lộc và A Hiểu theo sát phía sau, chỉ có tôi học lớp bình thường, tôi học ở lớp thực nghiệm cũng chỉ ở mức trung bình. Cao nhị Sầm Sầm phải sang bên kia Thái Bình Dương, trước khi đi cậu ấy hẹn gặp A Hiểu, A Hiểu kéo theo tôi. Tôi khó xử bị kẹp giữa hai người. Sầm Sầm tỏ tình một lần nữa, A Hiểu không đáp lại, tiếp đó Sầm Sầm đánh gãy chân A Hiểu. Mặc dù tôi rất muốn giúp A Hiểu nhưng lúc đó dáng vẻ Sầm Sầm quá đáng sợ, y như cậu ấy đã ăn nấm siêu cấp của Mario, rau chân vịt của Thủy thủ Popeye, tiên đan của Thái Thượng Lão Quân. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi ngồi xe cấp cứu 120, A Hiểu máu me đầy mặt nhìn tôi. "Cậu hứa với mình..."
"Mình hứa với cậu, tuyệt đối mình không hận Sầm Sầm, cũng sẽ không có suy nghĩ trả thù."
Hơi thở A Hiểu mỏng manh, cậu ấy kéo tay tôi. "Đừng để người khác biết Lục Sầm đánh mình."
"Mình biết rồi, cậu muốn bảo vệ cậu ấy."
"...Không phải." A Hiểu khép lại hai mắt, một người con trai thân cao mét tám chảy xuống hai hàng lệ. "Mình đánh không lại cậu ấy."
A Hiểu là gay, hơn nữa còn là 1, cậu ấy có hai mối tình. Mối tình đầu là yêu qua mạng, đối phương học cao trung, sau đó cha mẹ tên đó cắt mạng, đoạn tình cảm đó cũng tạm thời không bệnh mà chết. Tại sao gọi là tạm thời chết? Bởi vì khi bọn tôi học đại học, mối tình đầu của A Hiểu tìm đến, lúc đó cậu ấy đã có mối tình thứ hai, một học trưởng xinh đẹp. Nhắc đến chuyện này, dĩ nhiên A Hiểu rất chột dạ, suốt một thời gian dài cậu ấy không thể đưa ra lựa chọn, chỉ có thể "ba người". Cuối cùng, học trưởng kia buông tay, A Hiểu áy náy trong lòng, dù như thế nào cũng không dám nói đến chuyện yêu đương nữa. Chuyện của cậu ấy bị người nhà phát hiện, bọn họ và người nhà tôi rất giống nhau, tức giận vô cùng, thời gian gần đây thái độ của họ mới chuyển biến tốt, họ còn thuyết phục cậu ấy về nhà kết hôn. Dường như họ nghĩ rằng nối dõi tông đường là một chuyện, đồng tính luyến ái là một chuyện, hai chuyện này không có mâu thuẫn với nhau.
Sầm Sầm là một cô gái mạnh mẽ, người theo đuổi cậu ấy ngày càng nhiều, một số người rất có tiếng tăm, cậu ấy có đáp lại hay không thì không ai biết được. Lúc học đại học, Lộc Lộc đã từng có một cô bạn gái, cậu ấy đã ra mắt gia đình người yêu, cũng như dắt người yêu về ra mắt gia đình. Nhưng đến lúc định hướng nghề nghiệp, hai người nảy sinh mâu thuẫn, cô gái kia đề nghị chia tay. Có một lần, tôi đi công tác ở Bắc Kinh, tình cờ tôi gặp mối tình đầu của cậu ấy, cô gái kia đã kết hôn, hôm đó cô ấy và chồng ra ngoài mua vật dụng cho trẻ sơ sinh. Tôi kể lại cho Lộc Lộc nghe, cậu ấy bình tĩnh trả lời mình biết rồi. Quá kỳ quái! Con người Lộc Lộc bình thường dù chỉ có chút xíu suy sụp cậu ấy cũng sẽ kêu trời kêu đất, thế mà mối tình đầu kết hôn lại bình thản như vậy. Đúng là dây thần kinh thương cảm không giống người thường mà.
"Cậu vào nhà với mình." Tôi nói với Lộc Lộc đang ngồi dưới đất, không biết cậu ấy đã ngồi đó bao lâu. Cậu ấy thẩn thờ theo tôi vào nhà, cậu ấy đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, vẻ mặt vẫn đưa đám như cũ.
"Mình nấu mì cho cậu ăn."
"Mình không ăn mì, mì dở lắm." Lộc Lộc nhíu mày, giọt nước mắt lăn dài rơi xuống đất.
Tôi rút khăn giấy đưa cậu ấy, cậu ấy cầm khăn giấy chùi chùi nước mắt. "Còn nữa không?"
Tôi đưa cả hộp khăn giấy, cậu ấy ôm lấy, nét mặt đầy vẻ uất ức, tự mình rút miếng khăn giấy chùi nước mũi. "Mẹ kiếp, cô ta chẳng những đẹp trai còn có một cô bạn gái rất xinh đẹp."
"Cậu cũng rất đẹp trai."
Lục Lộc Bỉ ngưng khóc nhìn tôi. "Có thật không?"
"...Thật."
"Vậy cậu có muốn làm bạn gái của mình không?"
"Hai chuyện này khác nhau."
"Oa..." Lục Lộc Bỉ khóc thành tiếng. "Triệu Hoàn, cậu không làm bạn gái của mình, mình còn sống để làm gì."
"Cậu đói bụng không?"
Lục Lộc Bỉ nghẹn ngào nói: "Đói... Mình không muốn ăn mì."
"Cậu lau nước mắt đi, chúng mình ra ngoài ăn."
Ngay hôm đó, tôi nhận được tin nhắn WeChat của Vưu Đắc, em ấy gửi icon xấu hổ. "Bạn chị có người yêu chưa?"
Bạn của tôi? Tôi nhìn sang Lục Lộc Bỉ, dầu mỡ dính khắp mặt, tay cậu ấy cầm đùi dê ăn một cách thỏa mãn. Tôi lập tức sáng tỏ, gửi WeChat của Lục Lộc Bỉ sang, dường như ngày hôm đó khi Vưu Đắc ôm Đạo Đạo, đúng là cô ấy nhìn Lục Lộc Bỉ rất nhiều lần. "Chưa."
"Chị ấy thích mẫu người như thế nào?" Vưu Đắc hỏi như vậy, tôi càng thêm chắc chắn, cứ như vậy... phải lòng ư? Tôi tỉ mỉ suy nghĩ, mẫu người Lục Lộc Bỉ thích? Ây... còn không phải kiểu người giống như Ban Thảo sao? Mà ngoại hình của Vưu Đắc và Ban Thảo cũng không khác biệt lắm.
"Chị không biết, em hỏi thử xem." Nếu tôi có thể se kết tơ hồng cho Vưu Đắc với Lục Lộc Bỉ. Vưu Đắc có được niềm vui, vậy chẳng phải tôi và chủ nhà có thể... có hi vọng? Chậc, quả nhiên có một câu rất chuẩn xác, bạn bè là để đem đi "bán".
"Tiểu Hoàn, cậu làm gì cầm đùi dê cười khúc khích vậy?" Lục Lộc Bỉ vừa nhai vừa lầm bầm.
"Cậu ăn nhiều một chút." Tôi đặt đùi dê vào trong chén của Lục Lộc Bỉ, thân thiết chớp mắt. "Tốt cho cơ thể."
"Cậu đừng tử tế nhìn mình, mình sợ."
"Cái này gọi là thân thương."
Lục Lộc Bỉ nuốt xuống thịt dê, nghiêm túc nhìn tôi. "Tiểu Hoàn, cậu xem khóe mắt cậu xuất hiện nếp nhăn rồi này. Tuy là nói vợ như cám bã không bước đến phòng khách nhưng cậu cũng không thể quá tùy tiện, phụ nữ đã thua thiệt lắm rồi."
... Phải "Bán" Lục Lộc Bỉ ra ngoài ngay lập tức, không thể chậm một giây nào.
Ngay hôm sau, Lục Lộc Bỉ bị Sầm Sầm cho người nhà đến bắt về. Cùng lúc đó, cậu ấy ở trên WeChat oanh tạc tôi. "Bạn của chủ nhà cậu chắc chắn là bị bệnh mèo, cô ta chạy đến phi trường chặn chuyến bay của mình. Tiểu Hoàn nè, mình không có ở cùng, cậu nhất định phải cẩn thận với chủ nhà của cậu, người ta có câu vật họp theo loài, người chia theo bầy đó..."
Aiii... tình yêu luôn đến bất ngờ.
Mấy ngày "bình an vô sự" trôi qua, thời tiết khô nóng, tôi ngồi ăn món đậu đỏ ướp đá tự làm, xem bộ phim hàn nhàm chán, phim hàn nào cũng như phim nấy, tôi cũng không quá chú tâm xem, do chỉ có một mình tôi nên tôi muốn có âm thanh, nghe chút tiếng ồn.
"Ding dong." Chuông cửa vang, tôi nhìn qua mắt mèo, nuốt luôn khối đá trong miệng mình. Ối... Lạnh quá..
Ngoài cửa là chủ nhà đã lâu không gặp.
------------------------
*Vật họp theo loài, người chia theo bầy (物以类聚,人以群分): đây là câu thành ngữ Trung Quốc nói về bản tính muôn loài đó là sự đoàn tụ theo từng nhóm, từng loại. Đồng nghĩa với câu Ngư tầm ngưu, mã tầm mã; thường mang nghĩa không tốt, ám chỉ kẻ xấu tụ họp với nhau.
*Số 1 ( 1 号): đây một trong những cách phân chia vai trò đối với người đồng tính ở Trung Quốc. Trong đó, 1 là công, 0 là thụ, ngoài ra còn có 0.5(1/0) là vừa có thể công vừa có thể thụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play