Giám đốc bị tiền che mờ mắt cho nên ông ấy bán hạng mục tôi theo đuổi hơn nửa năm cho công ty đối thủ. Chỉ có trời mới biết, từ nửa năm trước, tôi đã bắt đầu đi sớm về tối vì hạng mục này, mỗi ngày tôi đều tăng ca đến khuya, đến nổi ông bác gác cổng nghĩ rằng tôi làm "cái nghề kia", những việc mà một cô gái như tôi phải chịu đựng biết than khóc với ai đây. Giám đốc tổ chức buổi bàn giao hình thức, tôi tận mắt nhìn đứa con ruột thịt bị mang đi, công ty kia còn ngạo mạn nói vốn đầu tư hạng mục này rất lớn, chúng tôi nên tự lượng sức xem ba năm sau có làm nổi hay không. Ngay lúc đó, nhóm đồng nghiệp không kịp ngăn cản tôi, tôi làm ra chuyện khiến tiền thưởng cuối năm của mình đi tong. Tôi không đi liên hoan với đồng nghiệp, lê thân thể mệt mỏi trở về nhà.
Đến dưới lầu khu nhà thuê, tôi đúng lúc gặp gia đình bốn người ở cách vách đi xuống, ánh mắt bọn họ nhìn tôi hơi khó hiểu. Vừa đặt chân lên bậc thang, tôi chợt hiểu ngay tại sao, dường như hôm nay là ngày hẹn cuối cùng với chủ nhà.
Tôi sống ở tầng năm. Tôi bước đến tầng bốn vừa vặn có một cái nồi lăn đến bên chân, tôi ngồi xổm xuống cầm lên. Hay lắm! Đây là nồi của tôi. Chắc là bà chủ nhà nóng tính lại quăng đồ của tôi ra ngoài rồi. Ban đầu tôi dự định lần này tôi có tiền thưởng là có thể đóng tiền thuê nhà, ai mà ngờ tôi chọc giận sếp. Tôi phải giải thích với bà chủ nhà đang trong thời kỳ mãn kinh như thế nào đây, lần này chắc chắn là tôi không có tiền đóng cho bà ấy rồi. Tôi cầm cái nồi bước qua đống đồ đạc lộn xộn nằm ngổn ngang trong nhà, tôi vừa khéo trông thấy vẻ mặt nịnh bợ của bà chủ. Bà ấy đang dắt một đôi tình nhân đi xem phòng, trông có vẻ bọn họ là sinh viên.
"Cô thiếu tôi hơn ba tháng tiền nhà, lần này cô có nói cỡ nào tôi cũng không cho cô thuê nữa."
Các cặp sinh viên đến đây thuê phòng không ít, đa số họ đều thuộc dạng "*bất đương gia bất tri sài mễ quý"*, dĩ nhiên bà chủ sẽ không bỏ qua cơ hội moi tiền.
* Bất đương gia bất tri sài mễ quý (不当家不知柴米贵): câu tục ngữ đầy đủ là (不当家不知柴米贵- 不养儿不知父母恩). Không làm chủ sẽ không biết quý củi gạo, không làm cha mẹ sẽ không biết công ơn của cha mẹ. Ở đây ngụ ý không làm ra tiền sẽ không biết quý trọng đồng tiền.
Mấy ngày này, tôi luôn tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi tìm nhà. Lúc đầu tôi thuê chỗ này chỉ vì nó gần công ty, hiện tại tôi cảm thấy mình cũng không thể ở lại công ty bao lâu nữa.
Bà chủ liếc mắt thấy vẻ mặt sầu thảm của tôi: "Tiểu Triệu này, dì nói cho con nghe. Hôm qua lúc đóng tiền nhà, Tiểu Hoàng lại hỏi về con nữa đó, nó chắc chắn là để ý con rồi. Mặc dù, thằng nhóc đấy không giỏi giang lắm nhưng mỗi lần đóng tiền nhà đều rất đúng hạn, chứng tỏ nó có thể tin cậy, dì còn nghe nói nó sắp được công ty thăng chức nữa".
Bà chủ nhà cho rằng tiêu chuẩn của tôi quá cao cho nên bà ấy luôn nhìn tôi với ánh mắt "thật không thể hiểu nổi". Chủ nhà là người địa phương, còn Tiểu Hoàng lầu dưới và tôi là người nơi khác đến, bà ấy nghĩ rằng những người nơi khác nên sống cùng nhau. Tôi không đáp, im lặng thu xếp hành lý, nơi này thật sự không thể ở lại nữa rồi. Tôi gọi điện thoại cho đồng nghiệp, tuy rằng bình thường quan hệ của bọn tôi khá thân thiết nhưng để tôi mở miệng xin ở nhờ vài ngày thì thật sự quá xấu hổ. Chị ấy khó xử, liên tục xin lỗi tôi vì hiện tại chị ấy đang sống cùng bạn trai.
Dù sao bà chủ nhà vẫn nể tình vài năm tình nghĩa khách trọ của tôi, bà ấy không có [I]cạn tàu ráo máng*[/I]. Nếu không tìm được nhà, tôi có thể đặt tạm hành lý ở tầng hầm vài ngày.
*Cạn tàu ráo máng(赶尽杀绝): máng là đồ đựng thức ăn cho gia súc, tàu là máng đựng thức ăn trong chuồng ngựa. Câu thành ngữ ám chỉ hành vi đối xử với nhau một cách nhẫn tâm, tàn tệ, mất hết cả tình người.
Thời tiết khá lạnh, tôi mặc áo khoác, kéo theo rương hành lý nhỏ bước ra ngoài. Điện thoại di động chỉ còn bốn mươi phần trăm pin, tôi lướt tìm thông tin căn hộ cho thuê trên web, lướt đến thông tin liên lạc của cha mẹ, tôi không biết hai người họ có đổi số điện thoại hay không, cả số bàn nữa. Chỉ một giây thoáng qua, tôi muốn gửi tin nhắn ngay cho mẹ: Con muốn về nhà.
Ba chữ Muốn Về Nhà chậm rãi tan biến.
Trước đó, mối tình đầu và tôi công khai khiến cha mẹ tôi tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ với tôi. Sau đó, bọn tôi vui sướng chạy đến thành phố lớn, cả hai bọn tôi còn thề thốt rằng sẽ cùng nhau xây dựng bầu trời riêng.
Khi đó, tôi thề không phải cô ta thì không cưới. Không bao lâu sau, cha mẹ đã biết tôi bị bỏ rơi. Tuy rằng, tôi không muốn thừa nhận nhưng quả thật cô bé kia và cô ta rất xứng đôi. Cô bé đó trẻ tuổi, chưa kể đến dáng dấp cũng xinh đẹp hơn tôi. Cái ý niệm rằng tình cảm giữa hai người bọn họ là trong sáng đã hoàn toàn sụp đổ khi cô bé đó quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi thành toàn cho bọn họ.
May mắn là công ty có người còn tăng ca. Tôi đi được vài bước thì bị đồng nghiệp gọi lại:
"Phòng em liên hoan, sao em không đi chung?"
"Em thấy không có gì đáng chúc mừng."
Đồng nghiệp này làm ở phòng kinh doanh, anh ấy thường xuyên tăng ca giống tôi. Anh ấy nhún vai:
"Dù sao cũng là tiền của sếp, em nên ăn uống một chút, bằng không em rất có lỗi với bản thân nửa năm qua."
Tôi không đáp, anh nhìn xuống rương hành lý của tôi liền hiểu:
"Đến kỳ đóng tiền nhà rồi hả?"
Tôi gật đầu.
"Lúc sáng, em không nên cãi nhau với giám đốc."
Tôi không trả lời, mở cánh cửa phòng làm việc ra.
"Hình như chủ nhà của anh có căn hộ muốn cho thuê, để anh hỏi giúp em."
Tôi gật đầu, sau đó đóng cửa kính lại, thở dài một hơi. Vì hạng mục này tôi bận rộn hơn nửa năm, tôi chưa từng có thời gian rảnh rỗi như tối hôm nay, vừa hay tôi có thể tìm phòng. Đến nửa đêm, đồng nghiệp gõ cửa, trên tay anh ấy toàn là bánh mì và cà phê, những thứ này lấy từ phòng nghỉ của công ty. Anh ấy đưa cho tôi:
"Em vẫn đang tìm nhà à?"
Tôi cảm ơn, sau đó gật đầu.
"Chủ nhà của anh nói là còn trống một căn. Căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách. Có điều mấy ngày tới, cô ấy không có ở nhà, em chờ được không?"
"Được. Cám ơn anh!"
Người ngoài nhìn vào, chắc họ sẽ nghĩ đồng nghiệp này thích tôi, nhưng thật ra không phải vậy. Anh ấy biết chuyện mối tình đầu của tôi vì có một khoảng thời gian, cô ta đến đưa đón tôi tan làm mỗi ngày. Đối với việc đó, dù ngoài miệng tôi nói thật phiền phức nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Có một đoạn thời gian sau khi chia tay, tôi vẫn ngu ngốc nghĩ rằng cô ta đang đứng dưới lầu, tựa như chỉ cần cô ta đứng dưới lầu chờ, tôi sẽ chạy vụt xuống. Thật là ngu xuẩn. Cũng may, giai đoạn đó cô ta bận quấn quýt bên người tình mới cho nên không đến tìm tôi. Nếu không, có lẽ tôi sẽ không kiềm lòng được mà tha thứ cho cô ta.
Chỉ qua một ngày, cô ta đã biết chuyện tôi bị chủ nhà đuổi đi. Cô ta luôn cảm thấy có lỗi với tôi, quả nhiên, cô ta nhờ đồng nghiệp nói bóng gió rằng cô ta sẽ bồi thường cho tôi. Đúng vậy, đấy là cô ta nợ tôi nhưng tôi không muốn cho cô ta trả, tôi muốn cô ta nhớ kỹ tôi.
Tiểu Giản là trợ lý giám đốc cũng là đồng hương của tôi, chị ấy nói tốt cho tôi trước mặt giám đốc, ông ấy mới nương tay chỉ trừ một nửa tiền thưởng. Với số tiền này, việc thuê nhà không còn là vấn đề nữa, tôi đi xem vài căn hộ cho thuê được quảng cáo, vậy mà ngay cả hợp đồng cũng chưa bàn tới. Cho đến khi đồng nghiệp Tiểu Nguyên bên phòng kinh doanh nhắc, tôi mới sực nhớ đến căn hộ anh ấy đề cập đến hai ngày trước.
Tan làm, Tiểu Nguyên và tôi cùng đến khu anh ấy thuê, chủ nhà anh ấy hẹn gặp bọn tôi trước cửa tiểu khu. Tình hình giao thông khá xấu, ùn tắc khiến bọn tôi trễ hai mươi phút so với giờ hẹn. Vừa lên xe buýt, Tiểu Nguyên gọi ngay cho chủ nhà để giải thích, tuy tôi không nghe rõ nhưng tôi cảm giác đối phương là người dễ nói chuyện. Bọn tôi đi được vài bước thì có một người đứng trước cửa tiệm trà đối diện đường vẫy tay với chúng tôi, Tiểu Nguyên nói đó là chủ nhà của anh ấy.
Trước đó anh ấy có kể cho tôi nghe, chủ nhà là một cô gái trẻ, người địa phương, hoàn cảnh gia đình rất tốt.
"Vậy cô ấy làm nghề gì?" Tôi hỏi Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên suy nghĩ một chút: "Hình như là... biên tập viên chuyên đề."
Biên tập viên chuyên đề? Nghề nghiệp này nghe vào tai liên tưởng ngay đến một tiểu thư nhà giàu được gia đình nuông chiều.
"Viết về đề tài gì?"
"À...hình như là thể loại tình cảm."
"Vậy nhất định là chị ta học khoa Tiếng Trung rồi?"
"Hình như không phải, anh nghe một dì trong tiểu khu nói là học chuyên ngành Công nghệ kỹ thuật đó."
Cho nên trong suy nghĩ của tôi hình dung ra một cô gái khoa Kĩ thuật chân không bước ra khỏi cửa, khuôn mặt chữ điền buồn thảm. Vốn dĩ tôi có ấn tượng rất xấu với con gái ngành Kỹ thuật.
Tôi không thể ngờ chủ nhà của Tiểu Nguyên là một cô gái xinh đẹp, thậm chí nói chị ấy học ngành nghệ thuật còn đáng tin hơn, nhìn chẳng giống học công nghệ kỹ thuật chút nào. Chị ấy rất biết cách ăn mặc, áo sơmi lụa màu trắng viền tơ, váy dài gấp nếp màu lam đậm, cổ tay đeo một chiếc lắc da màu trắng sữa. Tôi bị chiếc lắc tay đó thu hút ngay lập tức, nó được làm vô cùng tinh xảo.
Đối phương tuy không nói nhiều nhưng giọng nói rất ôn hòa. Chắc hẳn sau này tôi có xin nợ tiền nhà, chị ấy cũng sẽ không chửi tôi đâu, điểm này nhất định khác biệt. Chị ấy đưa hợp đồng cho tôi xem, hỏi tôi mấy câu đơn giản thì chấp nhận. Bởi vì tôi được Tiểu Nguyên giới thiệu nên buổi nói chuyện khá suôn sẻ. Chủ nhà tên là Hạ Hựu Thanh, chị ấy dẫn tôi đi xem căn hộ, bài trí rất tốt, hai phòng ngủ, một phòng khách, một thư phòng với thật nhiều sách được sắp xếp ngăn nắp. Trong hợp đồng có điều khoản, sách có thể xem nhưng không thể mang ra ngoài, càng không thể làm hư hỏng. Phòng ngủ ở phía ngoài đã có đặt một chiếc giường lớn.
Giá cả hoàn toàn hợp lý nhưng có yêu cầu thuê theo năm, tôi cắn răng gom góp tiền thưởng và tiền ứng lương để thuê một năm. Đến lúc dọn nhà vì để tiết kiệm, tôi khiêng theo bao lớn bao nhỏ đi xe buýt. Sau khi tôi trả hết ba tháng tiền nhà còn nợ, quả nhiên bà chủ nhà mặt mày hớn hở. Lúc bà ấy nghe tôi nói thuê chỗ khác, bà ấy còn làm ra vẻ tiếc nuối nói thật ra bà ấy có thể cho tôi thuê tầng hầm. Thật chất, người không thể sống trong tầng hầm đó, lần trước có người công nhân vùng lân cận ham giá rẻ nên thuê, kết quả không biết người đó bị con côn trùng gì cắn lên cơn sốt phải nằm viện truyền nước biển mấy ngày.
Chủ nhà mới ở cách vách dù biết tôi dọn đến nhưng chị ấy cũng không có xuất hiện, chỉ lẳng lặng đặt chìa khóa bên trong chậu "sen đá". Cuối cùng thì tôi cũng sắp xếp ổn thỏa. Sau khi tắm rửa xong, tôi ngã nhào xuống giường lớn, ngước mắt nhìn trần nhà. Đây chỉ là một cái trần nhà bình thường nhưng nó khiến cả người tôi vô cùng an tâm, căn phòng này có mùi hương rất dễ chịu, trên ban công còn sót lại chút hương liệu, trước đó chủ nhà nói chúng là do khách thuê trước để lại, nếu tôi không thích có thể bỏ đi.
Mọi việc sẽ không tồi tệ như trước kia nữa, bắt đầu từ ngày mai sẽ là một ngày mới, tôi nhắm mắt lại ngủ.
Nếu không kẹt xe, giao thông nơi này khá thuận tiện, thỉnh thoảng tôi đi làm cùng Tiểu Nguyên. Năm nay, tôi đã 25 tuổi, nhà không, xe không, tiền gửi ngân hàng lại càng không. Trước kia tôi cho rằng tuổi trẻ phải sống cùng mối tình đầu, bây giờ nhìn lại, hầu hết bạn cùng lứa tôi không ít thì nhiều đều bị người nhà hối thúc lập gia đình, đồng nghiệp khi nhắc đến chuyện cưới xin sẽ phiền não không thôi, có người còn hỏi cha mẹ tôi có nôn nóng không, lại có người biết tôi ba năm chưa từng trở về nhà, tùy tiện nói rằng nhất định là tôi bỏ nhà theo trai.
Kể từ khi giám đốc bán hạng mục cho công ty đối thủ, tôi hoàn toàn hết niềm tin đối với cái gọi là Chủ Nghĩa Tư Bản. Suy đi nghĩ lại chuyện vừa qua, tôi quyết định phấn đấu để trở thành tư sản.
Mối tình đầu cùng cô người yêu nhỏ đã sớm vượt qua giai đoạn như keo như sơn, huống chi không có tôi ở giữa "phá rối " khiến tình cảm của cả hai càng thêm sâu sắc. Hai người bọn họ còn cùng nhau chống "kẻ thù" thừa cơ hội phá hoại. Vì vậy, chớp mắt bọn họ đã ở bên nhau được một năm, bên nhau không xa rời. Buồn cười chính là hai người họ còn ước hẹn trên *là kiếp sau bọn họ sẽ gặp lại nhau, yêu nhau một lần nữa.*
-------------------------

*Tieba: là trang cá nhân dạng blog của baidu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play