Dương Tiểu Lâu từ bé là một người làm mưa làm gió, chằng qua nàng có hai nương mà thôi, lúc đó có nghi ngờ, vì sao nhà mình khác với nhà khác, hai nương không phải là người nói nhiều, ngay cả hài tử cũng như thế, mặc dù có nghi hoặc nhưng chỉ để trong lòng thôi, thời gian trôi qua, ngược lại không cảm thấy có hai nương không có gì không ổn, nên không để ý người khác nói gì, đây cũng là giống tính tình Lâu Ngữ Tuyết.
Nàng rất ngưỡng mộ hai nương của mình, tìm được lẫn nhau tốt như vậy, trong mắt chỉ có lẫn nhau, thậm chí không có mình.
Mỗi lúc ăn cơm, Lâu Ngữ Tuyết bận bịu gắp thức ăn cho Dương Nhược Thanh, lột tôm, ngẫu nhiên nhân tiện mới gắp cho con gái. Dương Nhược Thanh cũng như vậy, so với nữ nhi, tựa hồ càng cưng chiều Lâu Ngữ Tuyết hơn, lúc ra cửa tuy trong tay ôm tiểu Lâu, nhưng gắt gao nắm tay Lâu Ngữ Tuyết, nghiêng đầu cùng nàng nói chuyện, ngược lại lạnh nhạt nữ nhi.
Nói trở về, Dương Tiểu Lâu tựa hồ giống Dương Nhược Thanh, lãnh đạm không làm nũng, chẳng qua nàng nghĩ hai nương đều như vậy, thật ra không biết lúc không có ai, Lâu Ngữ Tuyết luôn quấn Dương Nhược Thanh làm nũng, nào có cơ hội cho nàng.
Dương Tiểu Lâu có nương làm phu tử, dĩ nhiên là đọc đủ loại sách, nhưng Lâu gia có tài sàn lớn phải kế thừa, tự nhiên từ nhỏ học một ít sách làm ăn, từ nhỏ không có ở không, thật vất vả chừa ra thời gian, cùng mẫu thân đánh cờ, cùng nương đánh đàn, thật giống như tranh hai nương cưng chiều,phu thê Dương gia xem tiểu Lâu so với hai nương còn bận bịu hơn.
Một ngày này, Dương Tiểu Lâu từ trong cửa hàng kiểm tra xong đi ra, đi dạo trên phố một chút, thấy một tiểu cô nương chạy tới, cô nương nhỏ hơn nàng nhỏ hơn nàng mấy tuổi, trên mặt lộ vẻ tươi cười, bộ dáng hoạt bát, nhưng cả người lộ ra cao quý, làm nàng không tùy tiện đuổi. Cô nương kia không chào hỏi, đi thẳng vào vấn đề nói
"Vị cô nương này, ta cùng ca ca đang dạo chơi vài lần ở trên con đường này gặp cô nương, ca ca của ta ái mộ đã lâu, nhưng da mặt mỏng, không dám tiến lên làm quen, hắn ở nơi đó" Vừa nói vừa chỉ một tiệm trà phía trước.
Quán trà ở trước mặt hai người, đó là Đường Châu Quân và Đường Châu Yểu, Đường Châu Quân công tử văn nhã, mắt sáng răng trắng, trên tay cầm quạt xếp nhẹ nhàng quạt, một tay khác chắp tay sau lưng, đang nhìn Dương Tiểu Lâu, ôn hòa cười. Dương Tiểu Lâu nhìn lướt qua vị tài giỏi đẹp trai này, hai mắt dừng lại ở trên người Đường Châu Yểu.
Đường Châu Yểu mặc váy dài, im lặng đứng bên cạnh, mặc dù không khí phách như Đường Châu Quân, không như Đường Châu Tô hoạt bát sống động, tựa như cách mấy chục bước cũng ngửi thấy trên người nàng có hương vị sách, giống như trên người mẫu thân vậy, giống như mùi vị trong thư phòng, thật giống như nữ tử từ trong sách đi ra.
Nghe lời mẫu thân dạy bảo, Dương Tiểu Lâu không nhăn nhó, đi tới, Đường Châu Tô còn tưởng chuyện này ca ca nhà mình thành công, ai ngờ Dương Tiểu Lâu đứng trước Nhị tỷ chắp tay.
"Tiểu nữ Dương Tiểu Lâu" Đường Châu Yểu vội vàng đáp lễ.
"Mấy vị lần đầu đến Tấn kinh?" Dương Tiểu Lâu nhìn qua, không giống người nước mình, nhìn y phục trang sức, phong thái cử chỉ, lại nghe họ Đường, liền đoán là Đường quốc hoàng thất.
"Không sai, huynh muội chúng ta ba người là người Đường quốc, đối với nước Tấn nữ hoàng thật sự khâm phục, liền tới dạo chơi một phen, lần này tới nước Tấn đã hai tháng, nhưng đến kinh mới có mấy ngày" Đường Châu Quân tuy biết cô nương không hướng về phía mình, nhưng hào phóng trả lời, không mất phong độ thế tử.
"Đường quốc đất rộng vật nhiều, hai nước xưa nay thân thiết, ta đi qua mấy lần, bất quá vì chuyện buôn bán, vẫn chưa dạo chơi, không bằng như vậy, ở Tấn kinh chính ta làm chủ, chiếu cố tốt các ngươi, mang các ngươi đi chung quanh một chút, đợi ngày khác ta đi Đường quốc, để cho Đường Nhị tiểu thư mang ta dạo chơi, như thế nào?"
Thời điểm này, Dương Tiểu Lâu nói sáng kiến, Đường gia Tam huynh muội lòng biết rõ, sớm biết nữ hoàng nước Tấn đang nắm quyền, dân tình khai hóa, có nữ tử cùng nhau lập gia đình, quả nhiên không tầm thường, nhưng không có ý khinh thường.
Đường Châu Yểu cũng muốn đáp ứng, nhưng lại băn khoăn ca ca của mình, dù sao cũng là người trong lòng ca ca, nàng cũng không phải thích người nhăn nhó, không thể làm gì khác hơn là nói
"Ta nếu đáp ứng ngay, thực sự vội vàng, không bằng Dương cô nương trước dẫn chúng ta dạo chơi một ngày, ta nếu nhìn thấy chân thành, dĩ nhiên là đáp ứng"
"Đương nhiên" Dương Tiểu Lâu sảng khoái đáp ứng, dẫn mấy người rỗi rãnh đi dạo. Đến chạng vạng tối, mời ba người huynh muội vào ở Lâu phủ, Đường Châu Tô cảm thấy đi theo Dương Tiểu Lâu chơi thật tốt, không nói hai lời đáp ứng, không đợi hai người khách sáo một phen.
Dương Tiểu Lâu tuy là nữ thương nhân, nhưng theo Dương Nhược Thanh, là một người hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, tuy vì Đường Châu Yểu mới chiêu đãi ba người, lúc chung một chỗ, không biểu hiện ra, cũng không chỉ lo Đường Châu Yểu mà bỏ quên hai người khác, một ngày trôi qua, không phân biệt bên nặng bên nhẹ, nên ba người thích đi theo nàng chơi.
"Đợi nghỉ ngơi xong, ta dẫn các ngươi đi phố hoa một lần, trang trí không tệ, có hương vị khác" An bài xong phòng, Dương Tiểu Lâu nói kế hoạch kế tiếp, Đường Châu Tô vội vàng trở về phòng chuẩn bị, Đường Châu Quân cũng trở về phòng, mấy người vốn đứng ở trước phòng Đường Châu Yểu, nhưng không thấy Dương Tiểu Lâu rời đi, liền mở miệng hỏi.
"Tiểu Lâu còn có chuyện sao?"
"Thật ra không có gì, chỉ muốn nói một câu với tiểu Yểu thôi, có thể đáp ứng ta tới Đường quốc dạo chơi?"
"Tiểu Lâu là nhà thương nhân, quyết định mua bán lỗ vốn như vậy? Ngươi chiếu cố ba chúng ta, mà ta chỉ có một mình chiếu cố ngươi"
"Ngươi nói ta không làm lỗ vốn mua bán, chuyện kinh doanh là trước thua thiệt mới có lợi, nếu lần này ta thua thiệt một ít, có thể sau này lời được một mình ngươi chiếu cố ta, cũng là đúng"
"Đúng như lời ngươi nói, mua bán này thực ra là ta thua thiệt, ngươi không làm làm ăn lỗ vốn, ta như thế nào làm đây?"
"A, làm ăn này, ta được lợi, ngươi không tính thua thiệt, mặc kệ tính thế nào, ngươi không thua thiệt là được, đây là sòng phẳng "
"Nếu ta không để ý, lại mất lòng, chẳng phải là thua thiệt"
"Ngươi không phải người thường, có thể đi vào lòng ngươi, chẳng phải bình thường? Như thế nào thua thiệt"
"Ngươi đây là khen ta hay là khen mình?"
"Nếu giờ phút này ngươi trong lòng không có ta, dĩ nhiên là khen ngươi, nếu là có ta, dĩ nhiên cũng là khen mình"
"Nếu cả đời này trong lòng ta không có ngươi, vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Người yêu cuồng dại, không phải vĩnh viễn chờ đợi, chằng qua chúng ta mới quen biết một ngày ta nếu bây giờ ra hứa hẹn, nhất định ngươi không tin, ta đối với ngươi động lòng, giống như ca ca của ngươi đối với ta, muốn chấm dứt liền chấm dứt, chỉ là ta không phải ca ca của ngươi, nhà ta có một Lâu Ngữ Tuyết, nên ta không muốn cùng ngươi chấm dứt như vậy. Dù ngươi nói không chịu, nghĩ đến ta cũng phải cần điên dại một lần. Nếu lúc đó làm khó ngươi, xin hãy tha thứ "
Đường Châu Yểu hết sức thưởng thức Dương Tiểu Lâu, trước kia chưa bao giờ, nàng là Quận chúa, lại có tài hơn người, cực ít có người cùng nàng nói chuyện như vậy, lại không có lớn mật đối với nói yêu, Dương Tiểu Lâu nói những lời này càng làm nàng thưởng thức, vừa nói mình là một người thận trọng, nói không chịu buông tay mình, một giọt nước không lọt, nếu không phải chân thành đối đãi thì là cao thủ tình yêu.
"Ta nghĩ, sáng sớm ngươi đoán ra thân phận chúng ta, cùng thân phận ngươi khác xa, hai ta làm như vậy quả thực quá khó khăn"
"Ngươi không làm, làm sao biết không thể? Ta nghĩ, đây không phải ý ngươi muốn nói, nếu băn khoăn, ngươi và ta đều là nữ tử nên ngươi do dự, ngươi lần này tới lần khác dùng thân phận nói chuyện, ta đoán, ngươi cảnh cáo không cho phép ta trêu chọc, lại cho rằng ta là cao thủ tình yêu lừa gạt ngươi. Ngươi yên tâm, nương ta trái tim nhỏ ngay cả cũng không bỏ được, ta dĩ nhiên cũng nghĩ vậy"
"Thế nào? Ta đoán sai rồi?" Đường Châu Yểu nghe, nhưng là hồi lâu không có trả lời Dương Tiểu Lâu không nhịn được hỏi.
"Chẳng qua là ta trước kia cũng muốn, ca ca như vậy, đưa đến vô số nữ tử yêu thích, Đường Tô cũng dính người mình thương yêu, ta không biết mình sẽ thích người thế nào, sẽ có người thế nào thích ta, ta sẽ cùng người kia làm sao sống chung. Nguyên lai, ta thật đúng là có thể nói chuyện yêu đương nghiêm túc" Đường Châu Yểu lắc đầu một cái.
"Vậy là ngươi thừa nhận mình đang cùng ta nói chuyện yêu đương?" Dương Tiểu Lâu chỉ nghe được một câu như vậy, Đường Châu Yểu liếc một cái xem thường.
***
"Ngữ Tuyết, nàng phát hiện cái gì không?" Dương Nhược Thanh mặt đầy nghiêm nghị, hơi có chút nghiêm túc, Lâu Ngữ Tuyết nhìn thấy bộ dáng nàng hơi ngẩn ra
"Nàng không thích ta?"
"Chỗ nào chỗ nào nha, ta là hỏi nàng, có phát hiện Tiểu Lâu có gì không đúng?" Dương Nhược Thanh thấy Dương Tiểu Lâu trong chuyến đi Đường quốc thời điểm cảm giác có chút kỳ hoặc, Lâu Ngữ Tuyết làm mẹ giống như không để ý chút nào, gần đây cảm thấy không thích hợp.
"Ta hai con mắt nhìn chằm chằm nàng còn ngại không đủ, làm sao quản Tiểu Lâu, không phải đã sớm nói, ta quản nàng, nàng quản Tiểu Lâu sao?" Lâu Ngữ Tuyết ngược lại đem trách nhiệm phủi đi sạch sẽ.
"Nàng nói thật dễ nghe, nàng quản ta sao? Nàng cả ngày quấn ta, ta không có thời gian quản Tiểu Lâu, lần này ngược lại tốt, sợ nữ nhi đã muốn chạy theo người khác, hai ta còn không biết chút nào"
"Nàng lời này có ý gì? Tiểu Lâu có ý trung nhân?" Lúc này mới gây chú ý Lâu Ngữ Tuyết.
"Ta cũng chỉ là suy đoán thôi, gần đây nàng thích đi Đường quốc, nghe người ta nói, lần trước chúng ta không có ở đây, nàng có mời ba người Đường quốc vào nhà ở, có lẽ là một người trong đó"
"Thật sự kỳ lạ, nàng từ nhỏ lãnh đạm, đối với chúng ta xa cách, bây giờ nhiệt tình chạy bên kia, không phải là có người thương sao!"
"Hơn nữa nàng gần đây cảm xúc thay đổi, một hồi vui vẻ, một hồi buồn, nhất định là bị dày vò"
"Không được, ta phải chì cho nàng một chút, không thể ta người dày vò cả đời, sinh nữ nhi còn như vậy" Lâu Ngữ Tuyết vừa nghe liền muốn đi ra ngoài.
"Hắc hắc, nàng nói lời này ta làm sao nghe không thoải mái, ta dày vò nàng làm sao?"
"Nàng nếu sớm yêu ta, ta làm sao bị dày vò như vậy, cho tới bây giờ cũng không yên tâm nàng".
- -- Hoàn ---
****
Tác giả vội vàng viết kết thúc truyện này nên có lẽ không mượt lắm! Nhưng dù sao vẫn là chúc mừng kết thúc đầy hạnh phúc cho cặp đôi Nhược Thanh - Ngữ Tuyết. Tung hoa ۶۶۶(๑>◡<๑)۶۶۶
P/S: Hôm nay ngày đẹp nên ta kết thúc bộ này luôn! 6-6-2016
Cảm ơn mọi người theo dõi! Thân ái (ღ˘⌣˘ღ)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT