Từ khi Lâu Ngữ Tuyết mang thai, không đi ra nước ngoài nữa, ở lại kinh đô, phần lớn thời gian sẽ đi cửa hàng dạo một chút, mệt mỏi ngồi trong thư phòng xem sổ sách, có khi đi theo Dương Nhược Thanh đến trường học vui đùa, nàng đặc biệt thích đi trường học, thích nghe nhưng học sinh kia gọi nàng là sư nương, ngay cả Trương Hạo cũng gọi nàng như vậy.
Dương Nhược Thanh để nàng tùy ý, chỉ mong hai người nàng bình an, không gây trở ngại gì là được.
Thấy Dương gia để ý như vậy, thời điểm này Dương Nhược Thanh cùng Dương Thanh Sam có địa vị, Lâu Ngữ Tuyết được yêu thương chiều chuộng, Lâu gia thấy thông gia như vậy, liền yên tâm đi nước ngoài làm ăn, muốn cho cháu ngoại sau này có tài sản lưu giữ.
Lâu Ngữ Tuyết là người thông minh, không hề ỷ vào mình hiện tại mang thai mà sai khiến Dương Nhược Thanh, đối với người của Dương gia khách khí, nhất là hướng về Dương phu nhân, khôn khéo hiểu chuyện, sâu sắc Dương phu nhân rất yêu thích. Dương Nhược Thanh tuy nói từ nhỏ hiểu chuyện, nhưng có ý nghĩ riêng, có phẩm chất, đối với bề trên đều theo phép tắc, đối đãi nương nàng không có làm nũng, Lâu Ngữ Tuyết thì khác, miệng rất ngọt, dính nàng nói mấy câu lấy lòng.
Lâu Ngữ Tuyết tuy rằng người mạnh mẽ, nhưng ở bên cạnh Dương Nhược Thanh liền yếu thế, đi theo nàng cùng bạn bè nàng cùng nhau ăn cơm, không muốn làm gián đoạn, nghe Dương Nhược Thanh nói chuyện, Dương Nhược Thanh trong ngày thường nói ít, ở chung với bạn bè cùng chí hướng, miệng lưỡi lưu loát lên làm Lâu Ngữ Tuyết cảm thấy rất thích, nàng ở một bên nghe cười, chỉ lắng nghe Dương Nhược Thanh nói.
Đợi tan tiệc, Lâu Ngữ Tuyết kéo Dương Nhược Thanh hỏi chút chuyện bọn họ mới vừa nói, không phải nói họ không tốt, chẳng qua là một mực khen Dương Nhược Thanh, tựa như đang khen mình vậy, Dương Nhược Thanh tự nhiên hưởng thụ, cảm thấy càng ngày càng không thể rời bỏ Lâu Ngữ Tuyết.
Hiếm khi có ngày nghỉ lễ, sáng sớm không có người quấy rầy hai người ngủ, Lâu Ngữ Tuyết vùi ở trong ngực Dương Nhược Thanh, tay ôm cổ Dương Nhược Thanh, mà Dương Nhược Thanh cũng ôm Lâu Ngữ Tuyết, bàn tay vừa vặn đặt trên mông Lâu Ngữ Tuyết, hai người còn ngủ say, không có ý tỉnh lại.
Một lát sau, Lâu Ngữ Tuyết uốn éo người, động một cái, Dương Nhược Thanh liền tỉnh dậy, hai người đều không mở mắt ra, chính là ôm chặt hơn. Dương Nhược Thanh hơi nghiêng đầu ở trên trán Lâu Ngữ Tuyết hôn một cái, Lâu Ngữ Tuyết đem mình nhích lại sát Dương Nhược Thanh
"Mấy tháng tới, ta lại không thể dán nàng như vậy"
"Cũng chỉ mấy tháng, đợi hài tử ra đời, nàng muốn dán như nào cũng được" Lâu Ngữ Tuyết hiện tại bụng so với ban đầu nhô ra một ít, không như lúc Dương Nhược Thanh ăn nhiều. Lâu Ngữ Tuyết mở mắt ra nhìn Dương Nhược Thanh vẫn nhắm mắt, hơi ngước đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng.
"Ta tính đại khái hết năm sẽ sinh hài tử, thời gian đó ta nghỉ phép, chúng ta đi nên Miêu Cương, đại phu trong kinh thành ta không yên tâm" Hai người quấn quít nhau một phen mới đứng dậy, Dương Nhược Thanh mặc y phục, nhớ lại chuyện hôm qua định nói.
"Không bằng chúng ta đi nước ngoài đi, ta đã lâu không gặp cha nương, bên kia đại phu cũng lợi hại như thế" Lâu Ngữ Tuyết ngồi dậy, từ phía sau lưng ôm Dương Nhược Thanh, Dương Nhược Thanh sợ nàng té, lập tức thẳng lưng, tay không tự chủ đưa về phía sau lưng che chở, Lâu Ngữ Tuyết cười khẽ không giống bộ dạng làm nương.
"Y thuật đại phu giỏi, dĩ nhiên có thể, chuyện này không thể coi thường, để ta hỏi thăm một chút" Dương Nhược Thanh cảm thấy Lâu Ngữ Tuyết đề nghị cũng không tệ.
"Nàng muốn hỏi ai, trong kinh thành này hiểu rõ nhất bên nước ngoài chính là Lâu gia ta, nàng muốn đi nơi nào hỏi thăm? " Lâu Ngữ Tuyết buồn cười nhìn Dương Nhược Thanh, nắm lỗ mũi nàng, cố ý lắc hai cái.
"Nàng đã muốn đi, tự nhiên là nói tốt, ta lại không yên tâm, nếu nàng nói thật, vậy thì ta cũng nguyện ý đi" Dương Nhược Thanh vẫn không yên lòng Lâu Ngữ Tuyết tính tình ham chơi.
"Nàng cứ không tin ta như vậy, nàng viết thư cho cha nương hỏi, cha nương chắc chắn không hại ta, sợ so với nàng quan tâm hơn" Lâu Ngữ Tuyết không thích Dương Nhược Thanh đem nàng coi thành con nít, mình sắp sinh con cho nàng, làm sao trong mắt nàng mình vẫn là con nít.
"Ta đối với nàng, dĩ nhiên là kém hơn nhạc phụ nhạc mẫu, chẳng qua sợ làm bọn họ đau lòng thôi" Dương Nhược Thanh nói, Lâu Ngữ Tuyết nghe cảm thấy không có mùi vị.
"Vậy khi hài tử ra đời, nàng dùng bộ dáng này đối với hắn( nàng) sao?"
Đó là dĩ nhiên, hài tử của mình không đau, ta đau ai?" Dương Nhược Thanh hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.
"Nương của hài tử a! Nàng xem, nương của đứa nhỏ thật mệt mỏi, ban ngày phải phục vụ hắn(nàng), đêm còn phải phục vụ nàng" Lâu Ngữ Tuyết bất bình thay cho mình, không thể để đứa bé đoạt người yêu mình đi.
"Rốt cuộc là ai phục vụ ai?" Dương Nhược Thanh đối với lời nói Lâu Ngữ Tuyết nghi hoặc.
"Chính là ta hầu hạ nàng! Mặc kệ như thế nào, nàng phải càng yêu ta, thích nhất ta" Lâu Ngữ Tuyết bị lời nói của nàng làm cho mắc cỡ đỏ mặt, ngay cả sức trả lời cũng yếu đi.
"Thích nhất nàng a?" Dương Nhược Thanh cố ý bày ra một bộ dáng khổ sở, cau mày, Lâu Ngữ Tuyết giận nghiến răng, ở trên mặt Dương Nhược Thanh cắn một cái.
"Nếu không nàng thích ai nhất?"
"Nàng ngoan ngoãn mặc y phục vào, ta liền thích nhất nàng" Tuy nói thời tiết đã trở nên ấm áp, Dương Nhược Thanh vẫn lo lắng Lâu Ngữ Tuyết sẽ bị lạnh, ai ngờ Lâu Ngữ Tuyết căn bản khinh thường căn bản khinh thường ý tốt bụng nàng
"Hừ, rõ ràng cỡi y phục mới thích nhất"
"Nàng cũng biết đừng nói chuyện không đứng đắn, mới sáng sớm, nói những thứ này, có thẹn thùng hay không " Dương Nhược Thanh mặt đỏ lên.
"Nói đến thánh nhân đều là ngụy quân tử, cái gì phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe, nói vô lễ, nếu là vô lễ, không muốn làm, mà vẫn làm, không nhìn không nói cùng bịt tai trộm chuông* có gì khác biệt? Hơn nữa, đây không phải là lễ, nếu phải tuân theo người không phải chết hết sao"
( bịt tai trộm chuông: tự lừa dối mình or dối mình không dối được người)
"Nàng nói lời này ngược lại có chút đạo lý, ta quả thực có lợi, bản thân hiểu lễ nghĩa, chuyện không đứng đắn, đúng là nên cấm" Dương Nhược Thanh là cố ý hài hước nói với Lâu Ngữ Tuyết, Lâu Ngữ Tuyết vừa nghe nàng không muốn đụng nàng, lại mặc kệ nói
"Ai nói nàng là người hiểu lễ, nàng đối với ta không đứng đắn cũng được, ta ở nơi này, nàng không cần đứng đắn, nàng muốn làm gi làm "
"Lời này nghe giống như ta ở trong nàng, ta biến thành cầm thú?" Dương Nhược Thanh cầm lên y phục Lâu Ngữ Tuyết giúp nàng mặc xong.
" Cái này không đứng đắn sao thành cầm thú? Phu tử cực kỳ cực đoan*" Lâu Ngữ Tuyết rất hưởng thụ Dương Nhược Thanh giúp nàng mặc y phục, ngoan ngoãn, mặc y phục một chút liền xong.
( Cực đoan: dùng để chỉ những người, những hành động thường chỉ chấp nhận, chỉ đi theo một hướng mà mình cho là đúng, không chấp nhận những cách nhìn nhận, những cách lý giải từ những góc độ khác.)
"Ta vốn là người cực đoan, muốn hoặc không muốn, chứ không vừa muốn có lại vừa không muốn có" Dương Nhược Thanh đáp lại Lâu Ngữ Tuyết, Lâu Ngữ Tuyết nhớ tới nàng có nói nguyên tắc nói một không muốn nói hai, lại nghĩ tới lúc trước tìm chết, xác thực là người cực đoan, người như vậy không có gì không tốt, ngược lại sẽ không đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Hôm nay không có chuyện gì, cùng ta phơi nắng đi" Lâu Ngữ Tuyết suy nghĩ muốn cả ngày có thể cùng Dương Nhược Thanh chung một chỗ, cảm giác vui vẻ.
"Nàng đã đen như vậy, còn phơi nắng làm gì, thật vất vả mới đỡ hơn một ít" Dương Nhược Thanh trêu ghẹo Lâu Ngữ Tuyết nói
"Ta nào có đen như vậy, so với người đen một chút, ta phơi nắng đối với hài tử tốt" Lâu Ngữ Tuyết có chút bất mãn, nàng chỉ thích Dương Nhược Thanh khen nàng đẹp, không thích Dương Nhược Thanh nói nàng đen.
"Còn không phải mấy tháng sau hài tử sinh ra so với nàng còn đen hơn" Dương Nhược Thanh làm bộ dáng lo lắng.
"Giống như nàng trắng như vậy, chỉ có thể làm tiểu bạch kiểm" Lâu Ngữ Tuyết quả thực không chịu nổi, giơ tay lên nheo cánh tay Dương Nhược Thanh.
"Đúng nha, ta chính là tiểu bạch kiểm, nương tử, nàng nuôi ta thật tốt nha" Dương Nhược Thanh không tức giận, còn lém lỉnh nói.
"Không bằng nàng mặc nam trang ta xem một chút, nhìn xem nàng có phải hay không tiểu bạch kiểm" Lâu Ngữ Tuyết quả thực không ngờ tới, Dương Nhược Thanh còn có mặt này, người của Dương gia da trắng, Dương Thanh Sam cũng như Dương Nhược Thanh, do là nam tử nên cứng rắn hơn, đi bên ngoài nhiều, nên bị đen, Dương Nhược Thanh là một nữ tử, nếu mặc nam trang, mười phần mười tiểu bạch kiểm nha.
Dương Nhược Thanh không ý kiến gì, mặc nam trang một lát rồi thôi, Lâu Ngữ Tuyết đoán, Dương Nhược Thanh mặc nam trang sẽ thành thư sinh thanh tú, hình dáng mặt trắng nhỏ cảm thấy trẻ hơn vài phần.
"Nhìn nàng so với ta nhỏ tuổi hơn"
"Nói đùa, ta so với nàng lớn hơn nhiều, làm sao cũng không thể so với nàng trẻ hơn" Dương Nhược Thanh mặc nam trang do Lâu Ngữ Tuyết chuẩn bị.
"Mới không phải, nàng đều ỡ nhà, ta nhưng ở ngoài bôn ba, dầm mưa dãi nắng, dĩ nhiên là nhanh già, sau này ta lão già nàng không thể chê ta" Lâu Ngữ Tuyết nói còn thật lo lắng, lúc trước nàng căn bản không lo chuyện này, thầm nghĩ nếu mình già rồi, Dương Nhược Thanh cũng già.
"Ta làm sao chê nương tử, tiểu sinh còn trông cậy vào nương tử nuôi gia đình sống qua ngày a!" Dương Nhược Thanh cùng nàng vui đùa.
"Ta nói thật" Lâu Ngữ Tuyết có chút bất mãn.
"Mau cởi ra, hình dáng tuấn tú không thể nhìn, nếu không ong bướm bay tới, ta đuổi không đi thì ta thua thiệt, sau này mặc nam trang chỉ được để ta xem, không cho ai nhìn thấy"
"Cũng là chỉ có nàng trong mắt nhìn ra Tây Thi, người khác thấy ta mặc nam trang không chừng cảm thấy kinh dị,làm sao giống như nàng nói, nàng thật quá lo lắng" Dương Nhược Thanh nói không lo ngại, cởi ra y phục, đổi lại nữ trang.
"Vẫn là nữ trang thoải mái hơn"
"Nàng muốn nam trang mặc thoải mái sao?" Lâu Ngữ Tuyết chỉ sợ nàng yêu thích mặc nam tử, nếu mặc đi trường học, trong trường học những học sinh nữ kia không phải bị mê hoặc.
"Ta không tập võ, muốn mặc làm gì, Ngược lại là ngày sau này làm mẫu thân, có thể thay dùng một chút" Dương Nhược Thanh không nghĩ sẽ mặc. Lâu Ngữ Tuyết thấy nàng như vậy, hài lòng, ở trên mặt nàng hôn mấy cái, Dương Nhược Thanh đầu óc mơ hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT