Dương Nhược Thanh dự định nghỉ ngơi hai ngày rồi quay về kinh, Lâu Ngữ Tuyết lại không chịu, nhắc tới bên núi này đẹp bên kia suối đẹp, hai người thật vất vả xóa bỏ nghi ngờ, dĩ nhiên là ở bên này vài ngày nữa.

" Trường học ta dễ nói một chút, trước nàng đã giúp ta báo nghỉ, còn cửa hàng bên kia nàng không cần đi kiểm tra sao?" Dương Nhược Thanh cảm thấy nàng ham chơi như vậy, trong lòng mặc dù nguyện ý, nhưng vẫn không nhịn được nhắc nhở, sợ nàng phá hủy tiền đồ mình.

" Ta bây giờ chỉ là đang học tập, không phải tất cả mọi chuyện đều giao cho ta. Thừa dịp lúc này còn có thể cùng nàng thời gian, ta mới không cần trở về nhìn những lão già kia " Lâu Ngữ Tuyết đã quyết tâm không muốn trở về lập tức, Dương Nhược Thanh làm bộ khuyên mấy câu cũng không nói nữa.

Thời gian ở lại chính là một tháng.

Mấy ngày này thời tiết trở nên ấm áp hơn, hai người không để ý, hôm trước lại cả đêm triền miên, Dương Nhược Thanh cuối cùng bị cảm lạnh, lười biếng nằm ở trên ghế phơi nắng, không muốn nhúc nhích. Chẳng qua, bị cảm lạnh, Lâu Ngữ Tuyết cũng không có ý định bỏ qua cho nàng, hai người cả ngày đêm ở chung một chỗ, ngay cả nói chuyện cũng là đầu đụng đầu, dĩ nhiên Lâu Ngữ Tuyết cũng dính bệnh.

Ngày đó, Dương Nhược Thanh đi thầy thuốc lấy thuốc, trở lại thấy dáng vẻ mất hết hứng thú của Lâu Ngữ Tuyết ở đằng kia, trên mặt không có biểu tình gì, ngay cả nhìn thấy nàng, cũng là lười biếng, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, buổi sáng còn tốt, chẳng lẽ cũng nhiễm bệnh? Mình mới vừa có chút chuyển biến tốt, người bên cạnh ngã xuống sao?

" Tuyết nhi làm sao vậy? " Dương Nhược Thanh thấy Lâu Ngữ Tuyết bộ dáng không thèm để ý ai, không hỏi trực tiếp, quay qua hỏi nha đầu bên cạnh.

" Tiểu thư nói nàng rất buồn ngủ, như là bị cảm lạnh, đầu có chút choáng váng "

Dương Nhược Thanh nghe xong vội vàng đi đến, hai mắt Lâu Ngữ Tuyết nhìn chằm chằm phía trước như không nhìn thấy nàng tới, Dương Nhược Thanh không mở miệng, đứng ở sau lưng Lâu Ngữ Tuyết, lấy tay sờ trán Lâu Ngữ Tuyết.

" Thật may không nóng "

"Nóng thì không nóng, chỉ là muốn ngủ một chút. Tối hôm qua cảm thấy buồn ngủ, ta ngủ thật sớm, không nghĩ sáng ra đầu có chút choáng váng, mới vừa muốn đi tìm nàng, trên người rất uể oải " Lâu Ngữ Tuyết lúc này mới xoay đầu lại, nhìn Dương Nhược Thanh đứng sau, miễn cưỡng mỉm cười.

" Buổi sáng không nghe nàng nói, thấy người dáng vẻ còn tốt. Bây giờ đầu còn choáng váng sao? " Dương Nhược Thanh không nhịn được trách cứ Lâu Ngữ Tuyết cậy mạnh.

" Bây giờ khá hơn một chút, chẳng qua là chân không có sức lực " Lâu Ngữ Tuyết nhẹ nhàng ôn nhu trả lời . Đọc truyện hay tại * TrùmTru yện. CO M *

" Nàng ôm ta ngủ một giấc là tốt rồi "

" Nhất định là ta lây nàng, giờ ta ôm ngủ chẳng phải nghiêm trọng hơn sao? " Dương Nhược Thanh cảm thấy thời khắc này Lâu Ngữ Tuyết cực kỳ ôn nhu, không giống ngày thường hoạt bát cùng nũng nịu, nhưng làm trong lòng nàng rung động.

" Dù sao bị bệnh cũng không thể đi ra ngoài chơi, nàng ôm ta, ta bệnh mấy ngày cũng không sao? " Lâu Ngữ Tuyết nhích lại gần Dương Nhược Thanh

" Ta cảm thấy lạnh "

" Trước tiên nên gọi thầy thuốc nhìn một cái, nếu người nóng lên thì không tốt " Dương Nhược Thanh sợ nàng sốt, vừa nói vừa cúi người ôm lấy Lâu Ngữ Tuyết, đem Lâu Ngữ Tuyết ôm trở về phòng, đặt lên giường, đang định đắp chăn lại cho nàng, nhưng Lâu Ngữ Tuyết chặn lại.

" Tuy nói nàng đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn phải chú ý, thời tiết này còn hơi lạnh " Lâu Ngữ Tuyết ngồi bên người Dương Nhược Thanh trên cổ áo cài nút chắc lại.

Dương Nhược Thanh cúi đầu nhìn nàng đem nút áo mình cài chắc, tựa hồ thành thói quen Lâu Ngữ Tuyết đối với mình chăm sóc, mọi người thường cảm thấy mập mờ, không được tự nhiên. Lại nghĩ tới trước đây mình ăn cơm xong, Lâu Ngữ Tuyết cũng không để ý bên người còn có người ngồi, tinh tế giúp nàng lau khóe miệng. Có mấy lần, thậm chí không dùng khăn lau, lấy tay lau qua, bộ dáng kia giống như lấy tay vuốt ve môi của mình.

Dương Nhược Thanh suy nghĩ, không khỏi có chút đỏ mặt, đưa tay đem chăn đắp kín, mới đi ra cửa tìm thấy thuốc.

" Chẳng qua là bệnh cảm lạnh, nghỉ ngơi cho tốt, ăn một ít rồi uống thuốc, tiểu thư tựa hồ đã mang thai, vẫn còn sớm nên ta không thể xác nhận được " Chính xác là bị cảm lạnh, chỉ là không ngờ thấy thuốc nói câu sau, lúc thầy thuốc đi rồi hai người còn chưa phản ứng.

Phản ứng lại đầu tiên dĩ nhiên là Lâu Ngữ Tuyết, nàng lo lắng nhất là Dương Nhược Thanh hiểu lầm mình. Tuy mình đã nói rõ ràng nàng cùng Trần Dương không quan hệ gì, nhưng hôm nay tin tức này quả thực dễ dàng làm cho người hiểu lầm.

" Nàng không nên nghĩ lung tung, ta không có cùng người khác thân mật qua. Đêm đó, đêm đó nàng cũng biết, ta là lần đầu tiên, sau này cũng là một mực ở với nàng chung một chỗ "

Lâu Ngữ Tuyết vội vàng giải thích, trong giọng nói thậm chí mang theo cầu khẩn, nàng sợ Dương Nhược Thanh trong cơn tức giận bỏ nàng, nàng sợ Dương Nhược Thanh trốn tránh, nàng sợ sau này không tìm được Dương Nhược Thanh, toàn thân nàng mặc dù vô lực, nhưng nắm thật chặt ống tay áo Dương Nhược Thanh không thả.

" Chờ lát ta gọi vu y nhìn một chút, có lẽ thầy thuốc nghĩ sai rồi " Dương Nhược Thanh cảm nhận được Lâu Ngữ Tuyết khẩn trương cùng sợ, nhưng lúc này ở trong mắt nàng khẩn trương làm nàng không xác định. Nhưng nàng cũng từ tốn nói.

Nghe Dương Nhược Thanh nói, Lâu Ngữ Tuyết không yên lòng, trong lòng mất mác. Nàng rất thích trẻ con, nàng biết Dương Nhược Thanh cũng thích, hai nàng ở cùng nhau cho tới bây giờ tránh vấn đề này. Hai người ở chung một chỗ lúc này, có trẻ con hay không, không quan trọng.

Lâu Ngữ Tuyết không phải là không có nghĩ tới, nếu nàng cùng Dương Nhược Thanh có đứa bé, đứa bé kia sẽ giống như mình nhiệt tình như vậy thích làm nũng, hay giống như Dương Nhược Thanh ngơ ngác ôn nhu như vậy, đều không đúng, mình tuy nói nhiệt tình, nhưng là chỉ đối với Dương Nhược Thanh như thế. Dương Nhược Thanh tuy nói có chút ngây ngô nhưng rất thông minh, nổi danh tài nữ! Như vậy suy nghĩ một chút, tựa hồ nàng không nghĩ ra, đứa bé của hai người sẽ có bộ dáng gì.

Mới vừa nghe thầy thuốc nói, tuy giống như Dương Nhược Thanh nói trực giác thầy thuốc nói sai, có thể trong lòng rất muốn đây là thật. Mặc dù không thể nào, không đúng trời cao như thế nào yêu thích nàng, cho nàng tất cả mong muốn.

Chẳng qua là nghe Dương Nhược Thanh nói tới lãnh đạm như vậy, thật giống như không thể nào, hai nàng không thể nào có đứa bé, hôm nay nàng khát vọng như vậy, chỉ muốn lưu lại tình yêu mình.

Bất luận Dương Nhược Thanh nói như thế nào, Lâu Ngữ Tuyết cũng không buông ra ống tay áo nàng, Dương Nhược Thanh không có phương pháp, chỉ đành phải kêu gã sai vặt vào, phân phó đi mời vu y tới.

Gã sai vặt đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại yên lặng.

Lâu Ngữ Tuyết kéo ống tay áo Dương Nhược Thanh không biết làm sao, nàng thậm chí không dám nằm xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Dương Nhược Thanh rất sợ nàng chạy trốn, nàng đã thiếu chút nữa mất đi nàng một lần, làm sao chịu nổi lần thứ hai. Yên lặng thật lâu, Lâu Ngữ Tuyết trong lòng càng khẩn trương, lại cảm thấy mình ủy khuất, lỗ mũi chua xót, liền rơi lệ.

"Đừng khóc, đối với đứa bé không tốt " Dương Nhược Thanh đầu óc hết sức hỗn loạn, nhưng không đành lòng thấy Lâu Ngữ Tuyết như vậy, đưa tay lau đi lệ mới vừa rơi xuống, Lâu Ngữ Tuyết thật nghe lời cố gắng chịu đựng, không biết là sợ nàng sinh khí, hay là thật sợ đối với con không tốt. Dương Nhược Thanh thấy bộ dáng nàng như vậy, cũng là đau lòng. Tuy biết hai cô gái không thể nào có đứa bé, nhưng không muốn bỏ lại Lâu Ngữ Tuyết lúc này một người. Nàng không biết có nên tin Lâu Ngữ Tuyết một lần hay không.

"Bất luận đứa bé làm sao có, nàng nếu cần ta, ta sẽ không buông nàng " Không tín nhiệm tự giác chọn lời uyển chuyển, làm người rộng lượng, Lâu Ngữ Tuyết căn bản không chịu nổi tín nhiệm, chỉ thấy Lâu Ngữ Tuyết giống như dùng hết khí lực nhào vào trên người Dương Nhược Thanh, há mồm ở trên bả vai Dương Nhược Thanh hung hăng cắn một cái.

" Nếu như ta có đứa bé, đứa bé chỉ có thể là của nàng, không phải của nàng, ta sẽ tự sát trước mặt nàng "

" Thật xin lỗi, nói qua tin tưởng nàng, yêu mến nàng, nhưng ta vẫn làm nàng thương tổn. Nàng nếu giận, liền đánh ta mắng ta, không nên làm thương tổn mình. Ta mới vừa quá hồ đồ "

Tựa hồ một ngụm cắn này Dương Nhược Thanh tỉnh một ít, Dương Nhược Thanh đưa tay ôm lấy Lâu Ngữ Tuyết run rẩy. Dương Nhược Thanh nghĩ thông suốt rất nhiều, mới vừa tình thế cấp bách, không kịp suy nghĩ nhiều.

Lâu Ngữ Tuyết thật giống như dùng hết khí lực, hôn mê bất tỉnh.

Đợi Lâu Ngữ Tuyết lúc tỉnh lại, bên người chỉ có một nha đầu, nàng nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Dương Nhược Thanh, chợt cảm thấy trời đất u ám, nha đầu kia nhìn ra ý của nàng vội vàng nói

" Tiểu thư, cô gia đang đi nấu thuốc cho tiểu thư "

Lâu Ngữ Tuyết vừa nghe, vội vàng xuống gường, chân trần chạy đi phòng bếp, quả thật thấy Dương Nhược Thanh ở nơi đó nghiêm túc nấu thuốc. Nghe được tiếng động, Dương Nhược Thanh xoay đầu lại, thấy Lâu Ngữ Tuyết chân trần đứng ở ngoài cửa, nóng nảy chạy tới

" Nàng làm sao chạy chân trần ra ngoài "

"Ta bây giờ khí lực không lớn như vậy " Không đợi Lâu Ngữ Tuyết nói chuyện, chặn ngang bế Lâu Ngữ Tuyết, bước nhanh đi tới phòng, cũng may phòng gần, Dương Nhược Thanh đem Lâu Ngữ Tuyết đặt trên giường, đã thở hồng hộc.

" Ta cho là không thấy nàng nữa " Lâu Ngữ Tuyết lúc này mới an tâm.

" Ta làm sao có thể không thấy chứ? Ta đi, hai mẹ con các nàng ai quản a? " Dương Nhược Thanh an ủi Lâu Ngữ Tuyết

" Ta thật sự có? " Lâu Ngữ Tuyết nhìn kỹ trong mắt Dương Nhược Thanh, không biết vui hay buồn.

" Ừ, vu y nói, ta ăn cổ kia, nếu hòa hợp máu xử tử, sẽ làm cho người có thai, chỉ là tới bây giờ không có tình huống này phát sinh qua, nên không cùng chúng ta nói " Dương Nhược Thanh trong mắt tràn đầy mừng rỡ cùng áy náy.

" Vậy nàng đi nấu thuốc đi, ta phải nghỉ ngơi " Lâu Ngữ Tuyết rốt cuộc yên tâm, cảm thấy lợi thế, bắt đầu phát uy, làm bộ không để ý, Dương Nhược Thanh không cùng nàng chấp nhặt, ngoài miệng nói xong, đứng dậy đi trong phòng bếp.

Dương Nhược Thanh bưng thuốc tới, Lâu Ngữ Tuyết là cố ý làm khó nàng, suy nghĩ cuối cùng mình có cơ hội trở mình, bất luận là ở thư viện lúc học tập, hay là đính hôn, thậm chí cùng phòng, luôn là mình nhân nhượng nàng, chăm sóc nàng, muốn đùa bỡn một lần, thiếu chút nữa mất đi nàng, hôm nay cuối cùng có thể xoay người, nhất định là phải hưởng thụ cảm giác này.

" Ta biết ta trước kia bạc đãi nàng rất nhiều, tuy là so với nàng lớn tuổi, nhưng luôn là nàng chăm sóc ta. Hôm nay, nàng muốn làm khó như vậy, cũng là hợp tình hợp lý, nhưng nàng đừng khó đứa bé, trước đem thuốc này uống, nàng nói gì, ta cũng làm "

Dương Nhược Thanh trong lòng đều rõ ràng, ban đầu chính là Lâu Ngữ Tuyết chủ động, nàng một mực trốn tránh, dù là thân mật, nàng vẫn không tin tương lai hai người, tuy nói mình đối với nàng yêu cũng không ít, có thể biểu hiện ra, dĩ nhiên làm nàng cảm thấy mệt mỏi, khi thấy nàng cũng Trần Dương đi cùng nhau, không có quá mức giật mình, chắc chắn đau lòng khó tránh khỏi, sau khi Lâu Ngữ Tuyết cảm thấy thiếu nợ mình, đối với mình dùng mọi cách lấy lòng, chiếu cố có thừa, mà mình vẫn không tin nàng, quả thực nên phạt.

Lâu Ngữ Tuyết nghe, ngoan ngoãn đem thuốc uống, nàng biết từ giờ Dương Nhược Thanh sẽ không ly khai mình, vậy sau này tất nhiên có thật nhiều thời gian, từ từ làm khó nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play