Khi Văn Kha ôm lấy Hàn Giang Khuyết, đồng thời cũng nhanh chóng đứng dậy đặt phịch cái mông ngồi xuống bên cạnh Hứa Gia Lạc, hoàn toàn ngăn cách hai Alpha này ra.
Mà xe lăn của Hàn Giang Khuyết bị Hứa Gia Lạc từ từ đẩy trượt đi như thế, vốn cũng đủ xấu hổ hơn nữa còn chưa kịp đánh trả thì đã bị Văn Kha ôm chặt vào lòng trước mặt mọi người, hết cái nọ đến cái kia khiến cho hắn ngay cả khí thế cũng hoàn toàn bị đánh bại.
Hàn Giang Khuyết cũng dứt khoát không vùng vẫy nữa, chỉ là ủ rũ cúi đầu xuống ở nơi đó ăn cơm không.
"Hứa Gia Lạc, cậu và Phó Tiểu Vũ đã tiến triển thế nào vậy? Thật ra tôi cũng tò mò lắm, trước đây cậu chưa bao giờ nói với tôi."
Đương nhiên Văn Kha biết rõ Alpha của mình ngồi ở nên đó đang lo lắng điều gì——
Kết quả là Hứa Gia Lạc xem thường hắn, Phó Tiểu Vũ còn bận bào chữa thay cho Hứa Gia Lạc, trong lòng Hàn Giang Khuyết khẳng định bứt rứt ngột ngạt lắm.
Vì thế ngay khi ngồi xuống bên cạnh Hứa Gia Lạc, anh đã lập tức trực tiếp đặt câu hỏi thay cho Alpha của mình.
Văn Kha mới nói ra những lời này thì Hứa Gia Lạc cũng trở nên thành thật hơn, anh "khụ" một tiếng, trước tiên là đứng dậy múc cho anh bạn mình một bát canh, rồi cũng múc cho Phó Tiểu Vũ một bát, xong xuôi đâu đấy mới ngồi xuống nói nhỏ: "Không phải trước đây hai người đã từng gặp chúng tôi một lần trong bệnh viện à? Lần phát tình đó quả thực là một sự cố ngoài ý muốn, sau đó chúng tôi vốn dĩ muốn khôi phục mối quan hệ đồng nghiệp bình thường nhưng chỉ mấy ngày sau thì Hàn Giang Khuyết đã xảy ra chuyện."
"Khi đó Phó Tiểu Vũ thực sự rất buồn, nhưng em ấy vẫn vì Tập đoàn IM gắng gượng chống đỡ một thời gian, cả người cũng tiều tụy đi rất nhiều. Sau đó em ấy xin nghỉ phép về quê, đúng lúc tôi cũng có việc phải ra nước ngoài nên đã tiện thể ghé quá quê em ấy gửi gắm mèo của mình nhờ Tiểu Vũ chăm sóc hộ, rồi cũng bởi vì câu chuyện liên quan đến mèo này mà thường hay liên lạc với nhau hơn."
Hứa Gia Lạc trước nay đều chưa bao giờ là người thích gặm nhấm và cường điệu nỗi đau, cho nên đoạn này cũng chỉ nói thoáng qua.
Giữa chừng Hàn Giang Khuyết im lặng ngẩng đầu lên, liếc nhìn Alpha kia một cái.
Thật ra sự ăn ý và nhờ vả ngầm giữa Alpha và Alpha với nhau rất tinh tế.
Dù cho tính tình của hắn và Hứa Gia Lạc từ cấp Ba cho đến hiện tại chưa từng hợp nhau, thậm chí còn đã từng đánh nhau không ít lần, nhưng Hàn Giang Khuyết thật sự tin rằng Hứa Gia Lạc là một người đáng tin cậy.
Những lúc hắn bất lực nhất, Hứa Gia Lạc sẽ giúp hắn san sẻ gánh nặng.
Hàn Giang Khuyết đương nhiên không khó để hình dung, những người mình yêu thương đã đau buồn như thế nào, trong những ngày tháng còn chưa biết hắn có tỉnh lại nữa hay không.
Trước giờ hắn chỉ tin rằng Hứa Gia Lạc sẽ hết lòng chăm sóc cho Văn Kha, nhưng bây giờ khi nghe thấy những lời nói ngắn gọn đơn giản của người kia, Hàn Giang Khuyết chợt nhận ra rằng không phải chỉ có Văn Kha——
Phó Tiểu Vũ thoạt nhìn kiên cường mạnh mẽ là thế cũng đã từng đau khổ, cũng đồng thời nhận được sự chăm sóc của Alpha kia.
Khi Hàn Giang Khuyết và Hứa Gia Lạc lại nhìn nhau lần nữa, mặc dù lửa giận trong đôi mắt đã giảm đi một chút, nhưng vẫn có gì đó mất tự nhiên giống như đang nói: Đó là việc anh nên làm, nhưng tôi vẫn cần phải nói lời cảm ơn.
Cùng lúc đó còn có Phó Tiểu Vũ cũng đang nhìn về phía Hứa Gia Lạc, trong đôi mắt của Omega này mang theo tia sáng, có vẻ như cậu vẫn sẽ xúc động khi nhớ lại khoảng thời gian đã qua ấy.
"Sau đó thì sao?" Hàn Giang Khuyết khẽ hỏi.
"Rồi sau đó khi tôi từ quê trở lại thành phố B, đã bắt đầu theo đuổi Hứa Gia Lạc trong suốt một tháng, mãi cho đến vài ngày trước—— chúng tôi mới chính thức ở bên nhau. Vốn dĩ tôi không định giấu diếm cậu đâu, nhưng sau khi cậu tỉnh lại thì mấy em bé cũng ra đời, thấy cậu vất vả và mệt mỏi như thế cho nên tôi mới không nói ngay."
Phó Tiểu Vũ đặt bát canh xuống mặt bàn, nói nhỏ: "Hàn Giang Khuyết, tôi thật sự rất thích Hứa Gia Lạc."
Từ đầu đến cuối cậu là người ít nói nhất trên bàn ăn, nhưng chỉ cần mở lời thì lại trở thành người nói năng mạnh mẽ nhất.
Hàn Giang Khuyết không trả lời ngay, hắn lại và mấy đũa cơm, cuối cùng mới loàng thoáng "ừ" một tiếng.
Bầu không khí trong bữa tối dần dần hòa hoãn lại, Hàn Giang Khuyết và Phó Tiểu Vũ đều là những người ít nói trong khi Hứa Gia Lạc và Văn Kha lại là những người tinh ý, sau khi nhìn thấy câu chuyện tình yêu này được cho qua rồi thì không có ai nhắc lại nữa, thay vào đó là bắt đầu trò chuyện về hai em bé Hàn Giang Tuyết và Văn Niệm.
Hàn Giang Khuyết và Văn Kha không dám uống rượu, nhưng hai người còn lại dù sao cũng không phải lái xe nên đã uống không ít, sau khi cơm no rượu say xong nhóm bốn người bọn họ không biết từ lúc nào đã chia thành hai phe, bắt đầu lặng lẽ nói chuyện với nhau.
Văn Kha muốn ra ngoài hóng gió, nên đã đi ra ngoài ban công cùng với Hứa Gia Lạc.
Trong khi Hàn Giang Khuyết đang ngồi trên xe lăn không thể di chuyển dễ dàng, nên đã ngồi lại bên bàn ăn cùng với Phó Tiểu Vũ.
Cậu đã uống khá nhiều, lúc này một tay đang đỡ lấy trán, một tay thì bám vào xe lăn của Hàn Giang Khuyết, lúc mới đầu còn khá là biết điều nhưng sau đó đoán chừng là say thật, cậu giống như trẻ con chơi đồ chơi, nghịch ngợm đẩy tới đẩy lui chiếc xe lăn cỡ lớn cùng với Alpha cao to đang ngồi trên đó——
Hàn Giang Khuyết nhất thời nói không nên lời, thậm chí còn lờ mờ cảm thấy người bạn thân này của mình vừa rồi đã thấy Hứa Gia Lạc đẩy xe lăn của hắn, nói không chừng là còn cảm thấy chơi rất vui nên lúc này mới tự mình nghịch như thế này.
"Tiểu Vũ."
Hắn bị đẩy qua đẩy lại nhưng thực ra cũng không tức lắm, chỉ là có hơi ngạc nhiên về sự nghịch ngợm hiện tại của Phó Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ!"
Hắn nói nặng hơn một chút.
"Ơi?" Phó Tiểu Vũ cuối cùng cũng không đẩy chiếc xe lăn nữa.
"Hứa Gia Lạc, anh ta..." Khi Hàn Giang Khuyết nhắc đến cái tên này, lại không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nhưng rồi cuối cùng vẫn hỏi nhỏ: "Anh ta đối xử với cậu có tốt không?"
Cái miệng của hắn vụng về đến nỗi bao nhiêu lời lẽ như thế, đến cuối cùng chỉ có thể biến thành một câu hỏi đơn giản bộc trực.
"Tốt."
"Được rồi." Hàn Giang Khuyết buồn bực đáp lại, nhưng qua một lúc lại không nhịn được nói: "Cậu, sao cậu không để anh ta theo đuổi mình, lại còn cả kim cương nữa... sao không để anh ta tặng."
Bản thân Hàn Giang Khuyết cũng khó phân biệt được câu nói này của mình là nghi vấn, hay là đang lên án, hoặc cũng có thể là cả hai, nhưng dù có thế nào, thoáng nghe qua ít nhiều gì cũng thấy có vẻ hơi vô nghĩa.
Phó Tiểu Vũ bật cười một tiếng, rồi bỗng ngước đôi mắt mèo mơ màng của mình lên nhìn vào Hàn Giang Khuyết, giống như cảm thấy những lời hắn nói nghe rất vui.
"Hàn Giang Khuyết, cậu đang giả vờ ngốc đấy à? Theo đuổi người ta thì làm sao? Chẳng phải trước đây tôi cũng đã từng theo đuổi cậu đó thôi."
Cậu cười cười rồi lại tự rót cho mình một ly rượu, sau khi uống cạn mới ngẩng đầu lên thì thầm nói: "Tôi thích theo đuổi người khác—— bởi theo đuổi người khác sẽ có quyền nắm thế chủ động hơn nữa cũng rất khích thích. Lúc trước theo đuổi cậu cơ bản là vì tính thiết lập mục tiêu sai, nhưng lần này thì khác tôi biết Hứa Gia Lạc chính là con mồi mà tôi muốn. Tôi đã luôn rất vui vẻ trong quá trình theo đuổi anh ấy."
Hàn Giang Khuyết ngẩn ra một lúc, hắn nhất thời không biết có phải đầu óc mình càng tệ hại hơn so với hồi trước hay không, thế nhưng lúc nay tâm tư của hắn quả thật có phần rối rắm.
Phó Tiểu Vũ trước đây luôn là một đường thẳng, giữa hai điểm không có chút cong cong lượn quanh ngoắt nghéo và dao động nào cả;
Nhưng Omega đang ngồi trước mặt hắn lúc này, sẽ nghịch ngợm đẩy xe lăn, sẽ mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn hắn, sẽ tự tin nói với hắn rằng "Hứa Gia Lạc là con mồi của tôi", cậu mới mẻ đến mức khiến Hàn Giang Khuyết có chút ngây người.
...
Cùng lúc đó, Văn Kha và Hứa Gia Lạc đang đứng bám vào lan can trên ban công nhìn ra bên ngoài.
Cả hai đều không vội vàng nói chuyện mà cùng nhau ngắm cảnh đêm của thành phố H.
Đêm hè oi ả, chỉ có vài cơn gió thoảng qua. Bốn bề vắng lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng ve kêu.
Mấy phút này, đối với Văn Kha mà nói gần như là một kiểu yên lặng trong tâm hồn.
"Hứa Gia Lạc, thật ra lúc trước tôi cũng đã loáng thoáng đoán ra."
Văn Kha mở lời: "Mỗi lần hai người đều đi cùng nhau đến thăm tôi và Hàn Giang Khuyết, lúc nói chuyện cái kiểu nhìn nhau ngầm ăn ý ấy, tôi có thể nhìn ra được. Nhưng tôi đoán là hai người không muốn nói cho tôi quá sớm, dù sao thì trạng thái của tôi hồi ấy... cũng không được tốt lắm."
"Vậy lúc đó cậu đã nghĩ gì?" Hứa Gia Lạc lười biếng dựa vào lan can, hỏi một câu.
"Thực ra nếu chuyện này xảy ra trước khi Hàn Giang Khuyết gặp tai nạn, ít nhiều gì tôi cũng sẽ khuyên nhủ hai người."
Văn Kha nói đến đây cũng không nhịn được cười một cái, ánh mắt của anh có chút hài hước: "Hứa Gia Lạc, xin lỗi nha, nói là khuyên nhủ hai người nhưng thật ra ý của tôi là sẽ khuyên ngăn Phó Tiểu Vũ thôi."
"..." Hứa Gia Lạc híp mắt lại: "Ồ? Văn Kha? Làm bạn với nhau nhiều năm như vậy rồi, ý cậu là tôi không xứng với người ta đó hả?"
"Lời thì là như thế. Phó Tiểu Vũ ít tuổi hơn so với chúng ta, cậu ấy còn là người tài giỏi trong tầng lớp thượng lưu, tuổi còn trẻ đã có tài sản mấy triệu, hơn thế nữa còn chưa từng có một mối tình nào—— nói một cách thô thiển một tý thì Hàn Giang Khuyết cảm thấy cậu ấy đến với cậu là có phần thiệt thòi hơn, tôi cũng không phải hoàn toàn không hiểu."
"Đệt, đừng có nói trắng ra như thế, hai chúng ta đều là những thanh niên còn trẻ đã ly hôn đó." Hứa Gia Lạc cười cười mắng một tiếng: "Thế sau đó sao cậu lại không khuyên nữa?"
"Sau khi Hàn Giang Khuyết xảy ra chuyện, tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian ở bên cậu ấy. Lúc ở bên cậu ấy, tôi nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ... nhìn những sợi dây leo, những mảng rêu bám, ánh nắng và cả mưa Xuân, có một thoáng chốc tôi đột nhiên cảm thấy rằng đời người thực sự chỉ là cuộc tu hành của một con người."
Văn Kha hít vào một hơi thật dài rồi nhẹ nhàng nói tiếp: "Đó là con đường của cậu ấy, từng cơn gió phải trải qua, từng giọt mưa phải ướt đẫm đã định trước chỉ thuộc về bản thân cậu ấy——"
Hứa Gia Lạc không đáp lại ngay.
Văn Kha ở bên cạnh anh đang nhìn vào màn đêm mênh mông bằng ánh mắt lãnh đạm.
Đây là một Omega đã kiên cường vững chắc vượt qua mọi sóng gió trong cuộc đời.
"Cận Sở đã biết chưa? Chuyện cậu hẹn hò với Phó Tiểu Vũ ấy." Văn Kha đột nhiên hỏi: "Khoảng thời gian trước tôi đã từng nghe thấy cậu bảo, cậu ta với tay bạn trai huấn luyện viên trượt tuyết kia chia tay rồi mà."
"Cậu ấy biết rồi."
"Rồi sao?"
"Chẳng nói gì." Hứa Gia Lạc khẽ nói: "Mấy hôm trước cậu ấy đột ngột chạy đến thành phố B, tôi đã nói hết ra rồi thế là cậu ấy bèn quay về Mỹ, mấy ngày nay cũng không thường xuyên nói chuyện lắm."
"Vậy còn Nam Dật thì sao? Cũng biết rồi à?" Văn Kha quay đầu qua, chợt hỏi.
"... Vẫn chưa." Giong nói của Hứa Gia Lạc có hơi trầm.
Anh vô thức chạm vào túi quần, nhưng ngay khi sờ vào hộp đựng thuốc lá lạnh ngắt, mới nhận ra mình không thể hút thuốc khi ở bên cạnh Văn Kha, vì vậy chỉ đành rút tay lại.
"Thế cậu định..."
"Để qua một khoảng thời gian nữa đi." Hứa Gia Lạc vội vàng ngắt lời anh.
Văn Kha cũng không truy hỏi gì thêm nữa, anh ngẩng đầu để cho làn gió mùa hạ phả vào mặt mình, một lúc sau mới quay qua nghiêm túc nhìn vào người bên cạnh và nói:
"Hứa Gia Lạc, cậu sẽ đối xử tốt với cậu ấy chứ?"
Ánh mắt của Văn Kha hơi ngước lên một chút, vượt qua bả vai của Hứa Gia Lạc nhìn vào bên trong căn phòng kia.
Vì vậy Hứa Gia Lạc cũng không lập tức trả lời, anh quay đầu lại cùng nhìn về phía đó——
Ánh đèn bên trong là một màu vàng nhẹ nhàng ấm áp.
Có lẽ Phó Tiểu Vũ đã say thật rồi, lúc này cậu ấy đang nằm đè lên một cánh tay của mình ở trên mặt bàn, trong khi tay còn lại thì thõng xuống đất cứ đẩy đẩy xe lăn của Hàn Giang Khuyết giống như một chú mèo.
"... Tôi sẽ."
Hứa Gia Lạc nghe thấy câu trả lời, bằng giọng nói khàn khàn của chính mình.
Lời tác giả:
Dưa đến đây!
So với team Mấy anh chàng còn zin, team Đã từng ly dị bên này rõ ràng là lắm lời hơn nhiều.
- -----------------------------------------
1h06 am.
"Anh sẽ không đánh nhau với Hàn công chúa đâu."