Chiếc khuyên tai kim cương được mua từ Ý, có gu thẩm mỹ hoàn toàn "Phó Tiểu Vũ".
Tròn, to, sáng loáng, bất cứ ai thấy qua cũng có thể get ngay: Cái này đắt lắm.
Giống như chiếc Lamborghini bóng bẩy đó, giống như chiếc Rolex Phó Tiểu Vũ thường hay đeo kia, lại giống như chiếc khuy măng sét bằng vàng trên áo sơ mi của cậu.
Vì thế sau khi Omega đeo vào cho Hứa Gia Lạc, trong lúc nhất thời anh đột nhiên lại bật cười thành tiếng.
"Đúng là, đúng là hơi không được như đồ đeo thường ngày lắm." Phó Tiểu Vũ nhìn anh, giọng điệu không khỏi có chút chột dạ.
"Đệt." Hứa Gia Lạc nhìn vào gương, híp mắt lại quan sát lỗ tai bên phải của mình lần đầu tiên lấp lánh rực rỡ đến vậy: "Anh chính là thích những thứ không bình thường đấy."
Câu nói này thực ra không phải là an ủi.
Hứa Gia Lạc dùng hành động ngày nào cũng đeo chiếc khuyên tai bắt mắt, không phù hợp với cuộc sống hằng ngày kia đi làm để chứng mình cho điểm này.
Mấy ngày đó, cái nhóm "Người đi làm thuê không có tình yêu" ít nhiều gì cũng có phần xôn xao bàn tán, cuối cùng tất cả đã đề cử Hồ Hạ, người có quan hệ tốt nhất với anh Hứa đi hóng hớt.
"Anh Hứa, chiếc khuyên tai mới này của anh..." trên đường đi tới chỗ máy bán hàng tự động cùng Hứa Gia Lạc, Hồ Hạ đã tìm được cơ hội bèn cười hì hì hỏi: "Trông sáng thật đấy, không biết là được bao nhiêu carat ạ?"
Câu nói này, đúng thật là đã hỏi thẳng vào trong lòng của Alpha.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, đáp: "À cũng được, một carat kim cương cấp D, độ tinh khiết cấp IF và giác cắt cấp EX thế thôi." (1)
(1)= Để đánh giá một viên kim cương, các chuyên gia thường dựa trên 4 tiêu chí, gọi tắt là tiêu chí 4C, bao gồm: Màu sắc (colour), độ trong suốt (clarity), khối lượng tính theo cara (cara weight), và giác cắt (cut).
Giải nghĩa giá trị chiếc khuyên tai kim cương Phó Tiểu Vũ tặng Hứa Gia Lạc như sau:
+ Màu sắc cấp D: trắng tuyệt đối
+ Độ tinh khiếp cấp IF: Internal Flawless - rất sạch
+ Giác cắt EX từ viết tắt của Excellent- Hoàn hảo.
Câu trả lời này không thể nói là vô cùng lưu loát, chỉ có thể nói là thuộc lòng trôi chảy. Cái gì vậy?
Và một chuỗi những thông số trên giấy chứng nhận kim cương GIA (2) này, nhanh chóng trôi qua tai Hồ Hạ không để lại chút gợn sóng nào.
(2)= GIA (Gemological Institute of America) – Viện Ngọc học Hoa Kỳ được thành lập năm 1931 là một tổ chức phi lợi nhuận về đào tạo, giám định kim cương, đá màu, ngọc trai và đồ trang sức uy tín hàng đầu thế giới.Kiểm định theo tiêu chuẩn 4C của GIA là kiểm định công bằng, nghiêm ngặt, nổi tiếng và phổ biến nhất trên thị trường kim cương và đá quý thế giới.
Anh ta chỉ láng máng cảm thấy một carat thật sự rất lớn, vì thế bèn lên tiếng khen ngợi dù không để tâm lắm: "Ngầu quá anh tôi, anh tự mua sao ạ?"
"Không phải." Hứa Gia Lạc khom người xuống lấy ra chai coca không đường của mình rồi trả lời: "Bạn tặng."
"Ố ồ!" Hai mắt Hồ Hạ sáng lên.
"Được rồi, cậu lên trước đi——" Hứa Gia Lạc nói đến đây vừa vặn nắm giữ được tiết tấu của câu chuyện hóng hớt này, anh không để cho Hồ Hạ hỏi tới câu hỏi quan trọng tiếp theo "Bạn gì vậy", mà đã giơ điện thoại lên nhanh chóng bước về hướng bãi đậu xe: "Hôm nay tôi phải về trước đây, có việc."
Tại bãi đậu xe, Vương Tiểu Sơn và Phó Tiểu Vũ đã ở trong xe chờ anh.
"Đến rồi," Alpha ngồi vào trong xe của cậu trợ lý, tâm trạng rất tốt, nói: "Đi thôi."
"Anh Hứa, trông anh hôm nay ăn vận đẹp trai lắm đấy nhé." Vương Tiểu Sơn ở một bên vừa khởi động xe đi về phía ga tàu cao tốc, vừa nói.
"Đương nhiên." Hứa Gia Lạc vặn nắp chai coca, nói.
Bởi vì hôm nay bọn họ muốn đến thành phố H tìm Hàn Giang Khuyết và Văn Kha ăn cơm, thế cho nên Hứa Gia Lạc quả thật đã cất công chuẩn bị một phen.
Áo sơ mi trắng body, cổ tay áo được xắn đến cẳng tay, bên dưới là chiếc quần Âu dài màu ghi, thắt lưng và giày da là tông màu retro nâu nhạt. Dáng người anh trên rộng dưới hẹp, tuy eo không thon nhưng cơ ngực và bắp thịt ở vai là phù hợp nhất với chiếc áo sơ mi bó sát thế này. Mắt cá chân lộ ra dưới đôi chân dài, khiến cho cả bộ quần áo trông càng trở nên giản dị gợi cảm hơn một chút, cũng càng có thể phối hợp được với chiếc khuyên tai không đủ giản dị kia.
Phó Tiểu Vũ quay đầu lại nghiêm túc nhìn Hứa Gia Lạc một lúc, sau đó duỗi tay ra xắn lại tay áo bên phải của anh cho gọn gàng hơn, rồ mới nói nhỏ: "Hôm nay anh... tốt nhất đừng va chạm gì với Hàn Giang Khuyết nhé."
Ít nhiều gì thì cậu cũng cảm thấy căng thẳng lo lắng, tuy Văn Kha đã nói hai ngày này sẽ gắng thuyết phục Hàn Giang Khuyết, cậu cũng đã gửi vài lời giải thích qua Wechat cho Alpha kia nhưng hiển nhiên là hắn vẫn còn đang tức giận.
Lần này cậu trái lại không lo lắng về Hứa Gia Lạc mấy.
Bởi lần này đã không giống như lần đụng độ tại bệnh viện lúc trước của hai người họ, khi đó Hàn Giang Khuyết vẫn còn là Quyền vương mới lấy được đai vàng vô địch, nếu thật sự tung ra một cú đấm thì Hứa Gia Lạc phỏng chừng sẽ phải nằm rạp xuống sàn nhà.
Nhưng Hàn Giang Khuyết của hiện tại đã nằm liệt giường lâu như vậy, cơ bắp toàn thân cũng đã thoái hóa, nghe Văn Kha nói ngay cả bế con hắn cũng phải rất cố gắng, ước tính chắc cũng phải hai ba tháng nữa mới có thể bình phục.
Mỗi lần Phó Tiểu Vũ nghĩ đến điều này, trong lòng đều cảm thấy rất khó chịu.
Bây giờ điều cậu lo lắng, là một khi Hứa Gia Lạc nóng nảy lên sẽ lại tranh cãi với Hàn Giang Khuyết.
"Yên tâm đi."
Hứa Gia Lạc uống một ngụm coca, nheo mắt vào, cười nói: "Anh sẽ không đánh nhau với Hàn công chúa đâu."
...
Khi hai người họ đến nhà họ Hàn, Hàn Chiến vì không yên tâm con trai mình và Văn Kha kể từ khi xuất viện mới ra khỏi nhà lần đầu tiên, nên đã cử tài xế của mình đưa bọn họ đến chỗ dùng bữa tối nay.
Vì vậy trong lúc chờ xe lái tới, Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ đã trao đổi với Văn Kha vài câu, trước khi Hàn Giang Khuyết cuối cùng cũng đã xuất hiện, hắn ngồi trên xe lăn với một bộ vest tử tế và được đẩy ra ngoài.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng không thèm để ý đến Hứa Gia Lạc, còn đánh tiếng với Phó Tiểu Vũ trước: "Tiểu Vũ, cậu qua đây."
"Hàn Giang Khuyết..."
Ngay khi cậu nhìn thấy Hàn Giang Khuyết đã vội sải bước đi tới.
Vóc người hắn tuy cao lớn, chỉ là so với trước đây lại gầy hơn nhiều, vì thế chiếc áo sơ mi trên người Hàn Giang Khuyết có phần thùng thình hơn, ngay cả mùi tin tức tố rõ ràng là cũng không còn được nồng đậm như trước, những điều này đã khiến Phó Tiểu Vũ có chút xót xa.
Nhưng cậu vẫn không có gì để nghi ngờ bởi đó vẫn là anh bạn Alpha đẹp trai, hàng mày kiếm sắc bén, đôi mắt đen như mực và đường viền khuôn mặt đẹp đẽ rõ nét quen thuộc của mình.
Đến cuối cùng Phó Tiểu Vũ cố đè nén lại ngàn lời muốn nói, cậu khom người xuống dành cho Hành Giang Khuyết một cái ôm.
Đây ít nhiều gì cũng là một cái ôm có phần rất lâu.
Lần trước gặp mặt nhau, hai em bé cũng đang ở đó, khắp nơi đều là những tiếng ồn ào, cậu vẫn chưa kịp ôm lấy người bạn thân đã thoát khỏi Quỷ môn quan của mình——
Hàn Giang Khuyết, thật tuyệt vì cậu đã trở về.
Văn Kha và Hứa Gia Lạc đứng ở một bên, ai cũng không lến tiếng ngay, mà giữa chừng chỉ nhìn nhau rồi mỉm cười một cái.
Lúc này trong ánh mắt của Hàn Giang Khuyết cũng trào dâng vẻ dịu dàng, hắn vỗ một cái vào sống lưng của Phó Tiểu Vũ, nói nhỏ: "Tiểu Vũ, tôi không sao đâu, tôi khỏe rồi mà."
"Ừ." Phó Tiểu Vũ cũng không phải là người dễ xúc động, cậu ngay lập tức đứng thẳng người dậy, đi ra sau chiếc xe lăn đẩy Hàn Giang Khuyết đến bên cạnh chiếc Bentley.
Hàn Giang Khuyết cũng không phải là hoàn toàn không thể đứng dậy được, chỉ là đôi chân của hắn còn yếu vì vậy đã được Phó Tiểu Vũ đỡ lấy rồi ngồi vào trong xe.
Trên đường đi, Phó Tiểu Vũ nói chuyện với Hàn Giang Khuyết trong khi Văn Kha tán gẫu với Hứa Gia Lạc, dù sao thì cũng xem như yên ổn không có chuyện gì.
Hứa Gia Lạc đã đặt phòng riêng trong một quán ăn chuyên món Quảng Đông, khi bước vào căn phòng đó để lấy chỗ ngồi, vì là bàn tròn rồi Văn Kha lại đi chậm hơn một chút nên nhân viên phục vụ đã đẩy Hàn Giang Khuyết, ngồi ở vị trí bên tay phải của Hứa Gia Lạc.
Lúc này mà cố ý tách hai người đó ra thì hình như có hơi gượng gạo, vì thế Hứa Gia Lạc bèn "khụ" một tiếng chỉ đành đi đến chỗ còn lại bên cạnh Hàn Giang Khuyết và ngồi xuống, trong khi đó Phó Tiểu Vũ ngồi giữa anh và Văn Kha.
Bầu không khí trong căn phòng bỗng nhiên có chút kỳ lạ, cả quán ăn hôm nay chỉ phục vụ bàn của bọn họ cho nên tốc độ đồ ăn được mang ra rất nhanh, có đến mấy người phục vụ thay phiên nhau dọn đồ ăn lên bàn.
Hứa Gia Lạc xem như không có chuyện gì, anh cầm chiếc khăn ấm đã chuẩn bị sẵn trên bàn lên lau tay mình rồi mới mở lời: "Văn Kha, hai ngày nay cậu nghỉ ngơi thế nào? Bọn nhóc có quấy không?"
"Aizz, đừng nhắc nữa." Văn Kha thở dài một hơi, thực ra từ khuôn mặt của Omega đã có thể nhìn thấy anh thật sự đã phờ phạc đi nhiều, dưới mắt thâm quầng một mảnh: "Quấy suốt thôi, đặt bên người thì không ngủ được, không đặt bên người thì tôi lại nhớ. Quãng thời gian này ấy mà, không có bữa nào là được ngủ một giấc thật ngon."
Anh nói kiểu đó đã là nhẹ nhàng nhất rồi, vì thực ra chuyện này còn hơn cả vấn đề giấc ngủ, sự đau đớn và bất tiện của cơ thể không nói ra được mới lại càng giày vò người hơn.
Văn Kha nói đến đây lại cười khổ một cái: "Tiểu Tuyết và Niệm Niêm là hai cục cưng của tôi thật đấy, nhưng mà nói thật lòng thì nếu có thể tách bọn nhỏ ra được chút nào thì đúng là hay chút đấy."
"Đúng rồi." Hứa Gia Lạc gật đầu một cái: "Tôi đoán thể nào cậu cũng muốn đi ra ngoài ăn uống, cả ngày chỉ ở nhà nghe bọn trẻ con khóc, dù gì cũng phải ra ngoài một lúc cho thoáng chứ."
"Hứa Gia Lạc."
Khi hai người kia đang trò chuyện, Hàn Giang Khuyết bỗng nhiên lại nghiêm mặt nói: "Anh đã đến với Phó Tiểu Vũ từ lúc nào vậy?"
Hứa Gia Lạc chưa kịp trả lời thì người phục vụ lại bước vào, người đó mang lên một bát canh tiết vịt nấu với củ cải, còn nhiệt tình giới thiệu một lần những nét đặc sắc trong khi nấu món ăn này.
"..." Câu hỏi của Hàn Giang Khuyết bị mắc kẹt ở đó, hắn chỉ đành cúi xuống uống canh, cũng may mấy ngày nay cánh tay của Alpha đã bình phục rất tốt, ăn uống hoặc là cầm những thứ không quá nặng đã không còn vấn đề gì nữa.
"Có phải là mùi vị rất được đúng không ạ?" Người phục vụ nhìn thấy người Alpha đẹp trai này uống canh rất vội vàng, lại cộng thêm với việc hắn đang ngồi trên xe lăn, nên nhất thời động lòng thương tiếc còn khẽ nói bằng giọng trìu mến: "Để tôi múc cho anh một bát nữa nhé."
"..."
Hứa Gia Lạc thông qua khóe mắt nhìn thấy vẻ mặt bực bội kìm nén đến khó thở của Hàn Giang Khuyết, đúng là xém chút nữa đã cười cả ra tiếng, anh còn cố ý nói: "Cũng múc cho tôi một bát nữa nhé, cảm ơn."
Khi Hàn Giang Khuyết nghe thấy câu này, mặc dù hắn vẫn đang uống canh trong im lặng, nhưng đã nhìn chằm chằm vào Hứa Gia Lạc, đôi mắt đen nháy kia giống như muốn bốc cháy.
"Hứa Gia Lạc, tôi phát hiện ra cậu lại đeo khuyên tai nữa à?"
Sau khi người phục vụ đi khỏi, Văn Kha ngồi ở góc chéo đối diện với Hứa Gia Lạc muốn hòa hoãn bầu không khí này, vì thế vừa dùng cái thìa múc vào bát canh, vừa cười cười hỏi một câu anh cảm thấy khá là không liên qua: "Lúc trước có một khoảng thời gian tôi không thấy cậu đeo mà."
"Khụ!" Lần này bỗng đổi thành Phó Tiểu Vũ dùng sức ho khan một tiếng.
"Đúng vậy, gần đây mới bắt đầu đeo lại thôi." Hứa Gia Lạc lập tức hào hứng: "Trông thế nào? Có phải rất đẹp không?"
Rõ ràng là anh đang hỏi Văn Kha, nhưng hết lần này đến lần khác khi đối diện với người kia, thì lỗ tai bên phải của Hứa Gia Lạc cũng hoàn toàn đối diện với Hàn Giang Khuyết.
"Đẹp lắm." Văn Kha cười, đáp lại: "Chẳng qua là trước đây không thấy cậu đeo mấy loại bắt mắt như vậy thôi."
"Đẹp là đúng rồi." Hứa Gia Lạc đặt bát canh xuống, chạm vào lỗ tai của mình rồi lại bắt đầu: "Phó Tiểu Vũ tặng đấy, một carat kim cương cấp D, độ tinh khiết cấp IF và giác cắt—— A F.u.c.k, Hàn Giang Khuyết!"
Lần này trước khi đọc thuộc lòng xong, anh đã đột ngột bật dậy, quay đầu lại cùng lườm nhau với Hàn Giang Khuyết.
Alpha ngồi trên xe lăn trong tay cầm đũa, cũng đang hung hăng nhìn anh chằm chằm.
"Hàn Giang Khuyết, cậu là nhóc con tiểu học à?"
Vừa rồi người kia đã dùng chiếc đũa này chọc vào eo anh.
CMN, đây đúng là một ký ức từ cái thời thơ ấu xa lơ xa lắc ấy, bất cứ ai học hết lớp Sáu, đoán chứng đều khó có thể được tận hưởng lại một lần nữa, cảm giác đau nhói khi bị bạn cùng bàn chọc vào eo như thế này.
"Hàn Giang Khuyết!!!"
"Hứa Gia Lạc!!!"
Phó Tiểu Vũ và Văn Kha đồng thời hét lên, nhưng giọng điệu của Văn Kha rõ ràng không quá dữ dằn.
Nhưng thay vào đó Phó Tiểu Vũ lại dùng sức kéo cánh tay của Hứa Gia Lạc lại, giọng điệu nhấn mạnh: "Anh đừng chọc cậu ấy nữa, ngồi xuống nói chuyện tử tế đi."
Chết tiệt, trong lòng Hứa Gia Lạc thầm chửi một câu, người có hành vi như một học sinh tiểu học cũng có phải là anh đâu.
"Hứa Gia Lạc, anh đã đến với Phó Tiểu Vũ từ lúc nào?" Người kia vẫn còn khá cố chấp với câu hỏi này nên đã nhắc lại một lần nữa.
"Một tháng trước." Hứa Gia Lạc ôm lấy eo lại ngồi xuống.
"Anh đã nói như thế nào với cậu ấy? Anh có lừa cậu ấy cái gì không? Cậu ấy có biết anh đã từng ly dị và có cả con không? Cậu ấy có biết trước đây anh đã từng hẹn hò với rất nhiều Omega không? Sao cậu ấy có thể đến với anh được?"
Hàn Giang Khuyết nắm chặt đôi đũa trong tay, tâm tư của hắn hiển nhiên rất rối rắm, những câu hỏi này thực ra từ lâu đã có câu trả lời, nhưng rồi Alpha vẫn liên tục hỏi ra.
"Tôi——" Hứa Gia Lạc híp mắt lại.
"Hàn Giang Khuyết, không phải vậy đâu." Phó Tiểu Vũ vội vàng thò đầu ra từ phía bên kia, cách người Hứa Gia Lạc nhanh chóng nói với Hàn Giang Khuyết: "Anh ấy không lừa tôi cái gì cả mà là tôi theo đuổi anh ấy, vài hôm trước anh ấy mới đồng ý hẹn hò với tôi thôi, chúng tôi là nghiêm túc, thật đấy!"
"Cậu theo đuổi anh ta?" Hai mắt Hàn Giang Khuyết trợn tròn, nhất thời không khống chế được âm lượng.
Hắn không thể nổi giận với Phó Tiểu Vũ, sắc mặt Hàn Giang Khuyết tái xanh chỉ đành nhìn Alpha kia chòng chọc: "Hứa Gia Lạc, anh——!"
"Tôi làm sao?"
Hứa Gia Lạc cảnh giác nghiêng đầu qua, vẫn luôn chú ý đến chuyển động của chiếc đũa trong tay người kia: "Hàn Giang Khuyết, tôi với Phó Tiểu Vũ hẹn hò thôi cậu cáu lên thế làm gì? Có phải tôi hẹn hò với cậu đâu."
"Có phải anh——"
Hàn Giang Khuyết gần như sắp nghẹn chết đến nơi.
Trong lòng hắn luôn cảm thấy bởi vì Phó Tiểu Vũ chưa từng có Alpha nào, bởi vì cái lần đột ngột phát tình ấy nên mới bị chuếnh choáng như thế này.
Nhưng câu nói này thực sự không dễ nói ra, hắn lại ăn nói vụng về, Hàn Giang Khuyết phải kìm nén cơn tức giận khiến sắc mặt đỏ bừng, rồi lại hăng nhấc đũa lên ăn một miếng, sau đó thì hùng hổ nhai ngấu nhai nghiến.
Mà Hứa Gia Lạc ở bên cạnh lại nheo mắt vào, ban đầu vẫn luôn quan sát mọi hành động của Alpha kia. Nhưng lúc này khi nhìn thấy bộ dạng hung dữ đó của Hàn Giang Khuyết, thì anh lại như không có chuyện gì, đột nhiên duỗi tay ra nhẹ nhàng xoay một chút chiếc xe lăn của hắn.
Tuy anh dùng lực xoay và đẩy rất nhẹ, nhưng vì Hàn Giang Khuyết ban đầu vẫn đang định gắp miến lên, thế rồi bỗng nhiên nhất thời không kịp chuẩn bị nên cả người lẫn xe lăn đều chậm rãi trượt về phía Văn Kha.
Kết quả là trong thoáng chốc cánh tay đang duỗi ra càng trượt càng xa, sợi miến kẹp trong đôi đũa cũng được kéo theo càng lúc càng dài, càng lúc càng dài hơn——
Hình ảnh chậm chạp và ngốc nghếch này, thực sự buồn cười không sao tả xiết.
"Anh——!"
Hàn Giang Khuyết tức giận đến mức mặt tái xanh suýt chút nữa đã đứng dậy, nhưng Văn Kha đã lập tức ôm lấy đầu hắn, khẽ hôn một cái.
"Được rồi." Văn Kha thì thầm: "Được rồi mà!"
"Hứa Gia Lạc, anh làm sao vậy."
Cuối cùng Phó Tiểu Vũ coi như cũng có phản ứng, cậu bèn lườm anh một cái.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khuôn mặt của Hứa Gia Lạc, lại liếc nhìn Alpha đang được Văn Kha ôm vào lòng kia, Phó Tiểu Vũ thật sự cũng không thể kiềm chế nổi nữa, cậu hơi nghiêng đầu qua, khóe miệng giật giật rồi lại giật một cái.
Lời tác giả:
Hứa Gia Lạc đã viết câu này trên mặt mình: Một carat kim cương cấp D, độ tinh khiết cấp IF và giác cắt cấp EX.
- ------------------------------------------
2h02, chị Dưa hẹn viết dài cái hôm nay đã viết dài luôn thật ^^
Tên chương này có ý tứ giống chương "Văn Kha mua cho đấy!" của bộ trước.
Đấy hai anh cứ khoe của bồ sắm cho nữa đi, chúng tôi thích lắm.
Các chị bên kia đã đi soi giá viên kim cương của anh Hứa rồi đây ????????????