"Xem cậu đang làm gì bên này?"

Hứa Gia Lạc vừa nghe thấy câu nói kia của chú Dư là da đầu anh đã tê dại cả đi, bởi vì đó hoàn toàn chính là giọng điệu trịch thượng quen thuộc của Mộ Dung Tịnh Nhã.

Nhưng khi anh còn chưa kịp mở lời, Ôn Hoài Hiên ở bên cạnh đã mở to hai mắt của mình ra.

"Anh," Anh ta lắp bắp, nhìn qua chiếc Phantom ở phía đối diện rồi lại quay đầu nhìn về hướng Hứa Gia Lạc: "Anh là... con trai của ngài Mộ Dung Tịnh Nhã sao?"

Bởi vì quá bất ngờ, cho nên giọng điệu của anh ta thậm chí còn có vẻ bất lịch sự.

Phải biết rằng, những lần Mộ Dung Tịnh Nhã ở lại khu nhà vườn Quân Nhã này thực sự không nhiều.

Thế cho nên người sống ở Quân Nhã không lâu như Phó Tiểu Vũ thật ra cũng chưa từng nhìn thấy chiếc Phantom kia ra vào bao giờ, nhưng đối với Ôn Hoài hiên từ nhỏ đến lớn đều ở đây thì không còn cảm thấy xa lạ nữa, vì vậy chỉ cần nhìn thoáng qua là anh ta đã nhận ra rồi.

Nhưng anh ta thực sự không ngờ rằng người Alpha mặc áo hoddie lái chiếc Tesla mất giá này, lại là con trai của Mộ Dung Tịnh Nhã.

Cái loại cảm giác này hệt như đang xuyên vào bộ tiểu thuyết Ỷ Thiên Đồ Long Ký vậy, chính mắt anh ta phải nhìn thấy Tăng A Ngưu trước mặt trực tiếp biến thành Trương Vô Kỵ, còn giáng trả anh ta một chiêu Càn Không Đại Na Di.

Tên này được lắm, lái Tesla để trải nghiệm đời người ấm lạnh ha.

Tâm trạng của Ôn Hoài Hiên lên xuống thất thường, khả năng quản lý cảm xúc trên khuôn mặt xuất sắc cũng không khỏi có chút mất kiểm soát.

Mà Phó Tiểu Vũ ở bên cạnh, khi vừa nghe thấy cái tên Ôn Hoài Hiên nhắc tới cũng ngẩn cả ra.

Người hằng ngày đều xem tin tức tài chính buổi sáng như cậu, sao có thể không biết đến Mộ Dung Tịnh Nhã——

Nói ra cũng thật ngượng ngùng, khoảng thời gian trước cậu còn mua vào hai chi cổ phiếu Hồng Kông của Thiều Thiên Hệ dưới tay Mộ Dung Tịnh Nhã, ngay cả số series HKXXXX là bao nhiêu cũng đều nhớ rất rõ.

Nhưng cậu thực sự không thể ngờ được rằng, chiếc Phantom lúc trước cậu đã từng ngồi qua hóa ra lại là của xe riêng của Mộ Dung Tịnh Nhã. Nghe Hứa Gia Lạc lờ mờ đề cập đến quý ngài Mộ Dung này, lại không ngờ chính là vị thường xuất hiện trên mặt báo kia.

Biết hoàn cảnh gia đình của Hứa Gia Lạc rất không tầm thường là một chuyện, nhưng biết anh là con trai của Mộ Dung Tịnh Nhã lại là một chuyện khác.

Trong một lúc, cậu thật sự không biết mình phải làm thế nào với thông tin này.

Khi chú Dư chậm rãi bước tới, người duy nhất có mặt tại đây không bị sốc mà chỉ bị đau đầu chính là Hứa Gia Lạc.

"Xin chào, cậu Ôn."

Lúc chú Dư bước đến bèn lịch sự chào hỏi với Ôn Hoài Hiên, sau đó mới nhanh chóng liếc nhìn chiếc Tesla đang đậu ở một bên.

Rồi ông ấy lại cười cười nói với Hứa Gia Lạc một cách bình tĩnh rằng: "Gia Lạc, trời trông thế này là lát sẽ có mưa đấy, ngài Mộ Dung bảo tôi lái xe đưa hai người đi một chuyến, đúng lúc ngài ấy cũng muốn gặp cậu."

"..." Hứa Gia Lạc im lặng một hồi, cuối cùng mới nói: "Vâng."

Ít nhiều gì anh đã đâm lao thì đành phải theo lao thôi, tự mình đề xuất mượn xe, ba lại chủ động đề nghị đưa bọn họ đi, bây giờ mà còn từ chối nữa thì đúng là tự làm khó mình trước mặt người ngoài như Ôn Hoài Hiên.

Đúng vào lúc này, Phó Tiểu Vũ lại không nhịn được kéo lấy tay anh, vẻ mặt của Omega cực kỳ căng thẳng.

"Tôi biết." Hứa Gia Lạc đương nhiên hiểu rõ, vì vậy anh bèn ghé vào bên tai cậu nói nhỏ: "Không sao đâu."

Anh nói xong liền quay đầu qua nhìn vào Ôn Hoài Hiên vẫn mang theo chút tàn lưu của sự kinh ngạc đang đứng ở bên cạnh, nói một cách ngắn gọn: "Anh Ôn này, vậy chúng tôi đi trước nhé cảm ơn vì hôm nay."

Cùng với chiếc Phantom đang dần dần lái vào đường xe chạy, sắc mặt của anh lúc này cũng không còn mang nét trẻ con như vừa rồi nói chuyện với Ôn Hoài Hiên nữa, mà là loáng thoáng hiện lên vẻ nặng nề.

Khi chú Dư mở cửa xe, Alpha đột nhiên nắm lấy tay Phó Tiểu Vũ, nắm lấy trong vài giây rồi mới để Omega ngồi vào ghế phụ.

Đây ít nhiều gì cũng là hành động có hơi thừa thãi, nhưng mà lần này, lại không phải vì muốn tuyên bố gì trước mặt Ôn Hoài Hiên.

Hứa Gia Lạc hít một hơi thật sâu, rồi ngồi vào ghế sau.

Chiếc Phantom được khởi động êm ái và thoải mái đến mức gần như không thể nhận ra, cửa sổ hai bên xe nhanh chóng chuyển sang màu đen, toàn bộ chiếc xe tỏa ra mùi hương hoa hồng nồng đậm miên man.

Mộ Dung Tịnh Nhã không thích dùng nước hoa ức chế để che đi mùi tin tức tố của cơ thể, vì vậy tất cả những Alpha làm việc với ông đều bắt buộc phải học cách làm quen với lực chèn ép đến từ Omega cấp S.

"Xin chào, ngài Mộ Dung."

Phó Tiểu Vũ vừa ngồi xuống đã quay đầu lại chào hỏi, thật ra với thân phận này của cậu ngồi ở ghế phụ đã thấy lúng túng rồi, nhưng nếu như ngồi ở phía sau thì lại càng lúng túng hơn.

Giọng nói của cậu vẫn cố gắng duy trì trạng thái bình tĩnh nhất, nhưng âm cuối vẫn có chút căng thẳng.

"Xin chào, cậu tên là gì?"

"Cháu là Phó Tiểu Vũ."

Mộ Dung Tịnh Nhã dựa vào lưng ghế, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối, từ góc nhìn của Phó Tiểu Vũ không nhìn rõ được đường nét trên khuôn mặt của ông ta, chỉ mơ hồ cảm thấy người đàn ông này đã khẽ gật đầu một cái.

"Nếu đang không được khỏe thì cứ quay lại nghỉ ngơi đi."

Giọng nói của Mộ Dung Tịnh Nhã rất trầm, trong lời nói là mang nội dung quan tâm, nhưng từ giọng điệu của ông lại gần như không cảm thấy có cảm xúc gì, nghe càng giống như một loại mệnh lệnh tự nhiên hơn.

Phó Tiểu Vũ chỉ đành im lặng quay đầu lại, dựa vào ghế phụ không nói nữa.

"Về thành phố B lâu như vậy rồi, đã chơi đủ chưa?"

Tay trái Mộ Dung Tịnh Nhã chống vào cắm, chậm rãi hỏi.

Ông ấy đeo một chiếc nhẫn sapphire nổi bật trên ngón tay đeo nhẫn mảnh mai của mình, chiếc nhẫn ấy sáng chói lên trong chiếc Phantom mờ tối.

"Cũng tàm tạm."

Hứa Gia Lạc nhàn nhạt trả lời.

"Việc học hành thì sao?"

"Đừng lo, vẫn tốt nghiệp được thôi."

"Định bao giờ trở về Mỹ?"

"Chưa có kế hoạch."

Phó Tiểu Vũ ngồi ở ghế phụ yên lặng lắng nghe, không hiểu sao cuộc trò chuyện của bọn họ lại là màn hỏi đáp cực kỳ nhanh chóng đến như vậy, giống như một dây chuyền sản xuất, dường như không mang theo chút cảm xúc nào.

Nhưng trong sự lưu loát có thừa đó, ai cũng có thể cảm nhận được tình cảm giữa hai cha con nhà này đều đi theo chiều hướng căng thẳng.

Mà chú Dư ở bên cạnh lái xe cũng không nói lời nào, mắt vẫn luôn nhìn thẳng, dường như cả người đã hòa cùng với xe tạo thành một thể.

"Hứa Gia Lạc, anh đã ly dị hơn nửa năm rồi đó, chưa từng nghĩ đến cũng phải báo với ta một tiếng sao?"

Mộ Dung Tịnh Nhã lúc này mới khẽ ngồi thẳng dậy, khuôn mặt của ông ấy cuối cùng cũng dần dần xuất hiện từ trong bóng tối.

Dù đã ở độ tuổi 50, nhưng vẫn không có gì nghi ngờ về độ điển trai của người đàn ông này.

Đường nét trên khuôn mặt của ông ấy rất sắc sảo, cũng chính vì vậy mà lại càng trông trẻ trung hơn, khóe đuôi đôi mắt phượng hơi nhíu vào lại càng lộ rõ vẻ uy nghiêm quyền cao chức trọng của bản thân.

"Dù sao tôi đã nói với Hứa Lãng rồi, ông ấy cũng sẽ nói lại với ông thôi." Hứa Gia Lạc cười một cái, vẻ mặt của anh nhìn như cà lơ cà phất nhưng trong ánh mắt lại không mang ý cười.

"Thế anh thì sao, anh không có gì để nói với ta à?"

"Không có." Hứa Gia Lạc dứt khoát nói: "Dù gì ông trước nay cũng đâu có thích Cận Sở, tôi cũng chẳng muốn nghe thấy cái câu cũ rích "đã bảo trước với anh rồi" ấy nữa đâu, chán chết."

"Đúng là ta không hài lòng về người anh chọn, sự thật cũng đã chứng minh là mắt nhìn của ta không hề sai."

Lúc Mộ Dung Tịnh Nhã không vui, giọng nói của ông ấy sẽ không lên cao mà là trầm xuống: "Nhưng cho dù ta có không hài lòng đến thế nào, thì chuyện kết hôn cũng là do bản thân anh lựa chọn. Chỉ cần hai đứa kết hôn, có con, từ đó anh sẽ có trách nhiệm, sống đúng với từng vai trò của mình. Anh thì sao, có còn nhớ mình là một người cha Alpha hay không? Anh cứ định tiếp tục lằng nhằng với người khác ở cái thành phố B này như vậy hay sao?"

Ngón tay của Phó Tiểu Vũ không khỏi run lên một cái.

Cậu bỗng nhiên lại lần nữa ý thức được rõ ràng rằng, lúc Mộ Dung Tịnh Nhã chào hỏi mình vừa rồi thật sự không phải là quan tâm, chẳng qua chỉ là rất lạnh lùng đẩy cậu ra ngoài mà thôi.

Trong mắt của Omega lớn tuổi này, quan niệm về gia đình mới là quan trọng nhất, mà cậu, hoàn toàn chỉ là kẻ thuộc cái kiểu "lằng nhằng" trong mắt ông ấy mà thôi.

"Mộ Dung Tịnh Nhã."

Những lời này của ông ấy hiển nhiên đã khiến Hứa Gia Lạc tức giận.

Alpha đột nhiên ngồi thẳng người dậy, sau khi nhìn vào Mộ Dung Tịnh Nhã trong vài giây, cuối cùng mới chậm rãi trầm giọng nói: "Tôi biết bản thân mình có vai trò gì và cũng biết mình nên làm những gì. Hồi còn bé ông đã chẳng mấy khi để ý đến tôi, bây giờ tôi đã ba mươi tuổi rồi, lại càng không cần ông phải nhúng tay vào phê bình nọ kia. Vậy còn ông thì sao? Vai trò của ông thì thế nào?"

Khi anh nói đến đây, gần như đã buộc lý trí phải kiềm chế lại những lời muốn nói tiếp.

Nhưng Mộ Dung Tịnh Nhã lại đưa mắt nhìn vào anh, hỏi thẳng thừng: "Anh muốn nói cái gì?"

"Ông cũng phải nhớ vai trò của mình chứ." Khuôn mặt của Hứa Gia Lạc không có biểu cảm gì, nói tiếp: "Ông là Omega của Hứa Lãng, đừng có giống như trước đây làm ông ấy đau lòng nữa. Sắp đến thời gian rồi mà ông vẫn còn ở thành phố B, không định trở về Cẩm Thành ở bên Hứa Lãng sao?"

Mộ Dung Tịnh Nhã vốn không muốn nói chuyện, nhưng lại đột nhiên ho khan.

Ông ấy ho rất nặng, trên khuôn mặt ban đầu còn tái nhợt chợt hiện lên một màu đỏ nhạt.

Bầu không khí trong xe đột nhiên trầm lặng một lát, rồi vẫn là Hứa Gia Lạc lên tiếng trước: "Bị cảm sao?"

"Không." Mộ Dung Tịnh Nhã lại cố gắng kiềm chế tiếng ho của mình, giọng ông khàn khàn nói: "Hứa Gia Lạc, chuyện ta làm sai sẽ do cha anh quyết định có tha thứ cho ta hay không."

Ngay đúng lúc này, chiếc xe vang lên một tiếng rất nhỏ, chú Dư dừng xe lại nhưng không nói tiếng nào.

Mộ Dung Tịnh Nhã từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn lụa lau vào khóe miệng của mình, sau đó rốt cuộc cũng khôi phục lại trạng thái ban đầu, lạnh lùng nói: "Ra ngoài đi."

Hứa Gia Lạc không đợi dù chỉ một phút, anh mở thẳng cửa xe ra.

"Còn nữa, Hứa Gia Lạc." Nhưng Mộ Dung Tịnh Nhã ở phía sau đột nhiên lại lên tiếng: "Ngoài việc ta là Omega của Hứa Lãng ra, ta vẫn còn là ba của anh. Lần sau còn nói dám nói chuyện với ta thế này, thì đừng hòng ở sau lưng ta nghĩ tới việc dùng tài nguyên của nhà họ Hứa để giúp đỡ bạn bè của mình trừng trị người khác nữa."

Hứa Gia Lạc không nói gì, chỉ đi đến cửa trước mở cửa xe giúp Phó Tiểu Vũ.

Trước khi Phó Tiểu Vũ đi ra ngoài, Mộ Dung Tịnh Nhã bất chợt hỏi một câu: "Căn biệt thự ở Quân Nhã kia là con trai ta mua cho cậu sao?"

"Không, không phải ạ..." Phó Tiểu Vũ kéo Hứa Gia Lạc một cái, rồi tự mình bình tĩnh giải thích: "Thưa ngài Mộ Dung, cháu là Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn IM, năm ngoái vốn dĩ sẽ được nắm quyền sở hữu tài sản ròng của công ty, nhưng sau đó cổ đông lớn nhất lại báo rằng những cổ đông khác không thông qua quyết định đó nên mới thay bằng hiện vật là căn biệt thự kia, thế nên cháu đã đồng ý."

Những lời này đã khiến cho Mộ Dung Tịnh Nhã, lần đầu tiên phải nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn vào Omega đang ngồi ở ghế trước.

Ông ấy im lặng trong thoáng chốc, sau đó bỗng nhiên nói rằng: "Lần sau vẫn nên đòi quyền sở hữu tài sản ròng."

"Đi đi."

Omega lớn tuổi trong chiếc xe có vẻ hơi mệt mỏi, ông ấy dựa vào ghế sau, ra hiệu cho chú Dư đóng cửa lại rồi chiếc Phantom chậm rãi rời đi.

Lời tác giả:

Cáo ngáo con: Buộc phải đứng ra bênh vực cha mình!

Cáo ngáo cha: Khụ khụ

..........................................................

12h45, người ta là CEO nhé ngài Mộ Dung, người ta không cần bao nuôi đâu:"3

Huhuhuhu ba ơi

tinh-yeu-khac-thuong-xuat-hien-roi-61-0

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play