Hứa Gia Lạc chỉ dùng 0,1 giây thì đã biết người này là ai.
Không chỉ vì đối phương đã đưa ra thông tin mình họ Ôn, mà còn bởi vì sự tự tin toát ra từ trên người cái tên thẳng A này cmn quá mức quen thuộc.
Không hổ là Ôn Hoài Hiên dùng bức ảnh chụp bản thân đang cưỡi ngựa làm ảnh đại diện, trong nhà còn kinh doanh khách sạn nữa. Đầu năm nay, đối tượng xem mắt đã có thể tìm thẳng đến nhà mà không cần chào hỏi gì trước hay sao?
Hứa Gia Lạc nổi giận trong lòng: "Tôi là..."
Anh vừa muốn mở miệng đã nghẹn họng.
Đệch, Alpha bỗng nhiên ý thức được, mối quan hệ "theo đuổi" và "được theo đuổi" giữa mình và Phó Tiểu Vũ cũng có nghĩa là anh chẳng có thân có phận gì sất.
"Vâng?"
Ôn Hoài Hiên có hơi hoài nghi.
Cũng may lúc này Phó Tiểu Vũ đã từ phía sau xe chậm rãi đi tới, kinh ngạc nói: "Anh Ôn?"
"Anh Phó, xin chào, rất vui vì có thể gặp được anh."
Ôn Hoài Hiên hai mắt sáng lên, nhiệt tình giơ tay ra, rõ ràng là mới nhìn thoáng một cái là anh ta đã nhận ra—— Omega trước mặt đúng là người trên Wechat.
Kể từ khi cậu thay ảnh đại diện, anh ta đã đổi tên riêng của cậu trên Wechat từ "O trong nhà giới thiệu" thành cái tên Phó Tiểu Vũ, ít nhiều gì anh ta cũng cảm thấy hai người bọn họ vừa mới thêm Wechat của nhau, đối phương lại thay ngay ảnh đại diện, hành động này quả không bình thường, thế nên cũng không quá xem những câu trả lời lạnh lùng của Omega thành vấn đề.
Thời gian này anh ta thường mở Wechat của Phó Tiểu Vũ ra rồi nhìn vào bức ảnh đại diện kia, lại nhìn xem cậu có thêm tin tức gì mới lên vòng bạn bè hay không, đối phương càng không có hành động gì Alpha này ngược lại càng cảm thấy thú vị, thậm chí lần này về quê còn làm chuyện xưa nay chưa từng thấy là cùng người nhà mình đến gặp Đường Ninh.
Mặc dù đối phương là gia đình rổ rá cạp lại, gia thế cũng hết sức bình thường, mà Ôn Hoài Hiên từ nhỏ đã sống trong một môi trường giàu có, bản tính lạc quan cho nên anh ta thực sự không coi trọng những điều đó.
Hôm nay là ngày đầu tiên nhìn thấy Phó Tiểu Vũ, trong lòng anh ta chẳng qua là cảm thấy lần gặp mặt này quả nhiên xứng đáng.
Phó Tiểu Vũ im lặng một lúc, vẻ mặt cậu rõ ràng không thể nói là vui vẻ, dù có thế nào Ôn Hoài Hiên cũng chỉ là đối tượng xem mắt phụ huynh giới thiệu, dù không có Hứa Gia Lạc, sự xuất hiện đột ngột của đối phương với cậu mà nói cũng là hành động dư thừa hoàn toàn không cần thiết.
Cậu thực sự khá khó chịu, nhưng vì mối quan hệ của Đường Ninh mà Phó Tiểu Vũ vẫn phải giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Phó Tiểu Vũ vẫn nhanh chóng bắt tay với Ôn Hoài Hiên rồi nói: "Xin hỏi, sao anh lại đột nhiên đến đây vậy?"
Cái bắt tay này đã trực tiếp khiến cho Hứa Gia Lạc, đang đứng bên cạnh phải khoanh tay trước ngực và híp mặt lại.
"À à," Ôn Hoài Hiên ngược lại cũng nhanh chóng cảm nhận thấy vẻ không hài lòng trong nét mặt của Phó Tiểu Vũ, anh ta khẽ nói: "Là thế này, vài hôm trước tôi mới về Thuận Thành một chuyến nên đã đến gặp mặt cô Đường và ba của anh. Nghe nói mấy hôm trước eo của anh Phó bị thương, vừa đúng lúc bác trai cũng rất lo lắng nên tôi đã nói là cô của mình cũng ở phía Nam khu nhà vườn Quân Nhã này, tôi lái xe đến chỗ cô rồi lái đến phía Bắc chỗ anh ở cũng chỉ mất có vài phút thôi, nên sẽ thuận đường qua xem thế nào, cũng không phiền phức gì. Anh Phó, vết thương của anh thế nào rồi?"
"Vậy à." Phó Tiểu Vũ khẽ cau mày lại rất nhỏ.
Cậu cũng thật sự không biết nói gì nữa, tuy lời của Ôn Hoài Hiên rất khách sáo nhưng cậu lại rất hiểu Phó Cảnh.
Omega vừa trông thấy Ôn Hoài Hiên thì đã biết được Alpha thế này là kiểu người Phó Cảnh thích nhất, hơn nữa lại là do Đường Ninh giới thiệu, Phó Cảnh hẳn là là đã ngay lập tức nhìn trúng người này, rồi lại thêm với việc cậu biểu hiện không để tâm lắm, cho nên Phó Cảnh hoàn toàn có khả năng không thể chờ đợi nữa mà thúc giục người kia nhanh chóng đến gặp mặt.
"Tôi không sao nữa rồi, nghỉ ngơi hai ba ngày nữa là được." Cậu ngừng lại một chút rồi trả lời ngắn gọn.
"Thế thì tốt rồi. Vậy thì đợi đến khi anh Phó khỏe lại, có cơ hội tôi sẽ mời anh ăn cơm." Ôn Hoài Hiên lộ ra nụ cười với hàm răng trắng đều tăm tắp: "Đúng rồi bó hoa này... Anh Phó, nếu anh cảm thấy tiện thì tôi có ther đặt được ở đâu?"
Anh ta vốn đang nghĩ, hay là giúp Phó Tiểu Vũ đặt ở đầu giường.
Nhưng không ngờ là khi còn chưa đợi được câu trả lời của cậu, Hứa Gia Lạc vẫn luôn đứng ở bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.
"Đưa tôi đi."
"...?"
Ôn Hoài Hiên ôm lấy bó hoa kia ngẩn người trong chốc lát, sau đó mới quay đầu nhìn Hứa Gia Lạc nhất thời vẫn chưa rõ vấn đề.
Hai người vội vàng nhìn nhau hai ba giây, tuy rằng ngắn ngủi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này lại trao đổi được lượng thông tin cực lớn.
Cuộc đối đầu giữa Alpha diễn ra trong im lặng, ngay cả khi không biết danh tính của đối phương thì bọn họ đã bắt đầu đề phòng lẫn nhau.
Nhưng trước khi thực sự bắt đầu, thường kèm theo quá trình quan sát lẫn nhau, giống như những con mãnh thú lởn vởn xung quanh con mồi của mình.
Về phương diện này, Ôn Hoài Hiên có chút thua thiệt, bởi vì Hứa Gia Lạc đã quan sát anh ta một lượt từ đầu đến chân ngay từ khi bắt đầu nói chuyện với Phó Tiểu Vũ.
Đương nhiên, sự quan sát đến từ tiến sĩ Nhân loại học Hứa Gia Lạc có lẽ không thể gọi là liếc nhìn được, nên gọi nó là một bản quét đầy những lời chê bai mới đúng, chân dung của người kia được hình thành trong đầu anh như sau:
Ôn Hoài Hiên, tầm 24-25 tuổi, chiều cao xấp xỉ một mét tám mươi lăm, không thấp; tin tức tố tạm đạt cấp A.
Mày kiếm mắt sáng, mặt đúng kiểu công tử bột, tóc còn nhuộm thành màu nâu sáng, xem như là nhìn cũng được.
Bộ vest trên người chắc là hàng đặt may cao cấp, dưới chân đi một đôi giày da cá sấu Santoni rất đỏm dáng, những thứ này tuy rằng giá cả không rẻ nhưng có vẻ như cũng chỉ bằng con số lẻ của chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ta.
Phong thái này cũng chỉ là hạng bình bình trong đám con nhà giàu, bởi vì quá mức tự tin cho nên cả người mới giống như một đáp án của Zhihu biết đi lại:
"Cảm ơn, năm nay vừa 25 tuổi, đã tự do về tài chính, lái Mercedes-Benz G, không thích phách lối, thường đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe làm ra vẻ."
Khi Hứa Gia Lạc đang lẩm bẩm đầy những ý kiến trong bụng, thì Ôn Hoài Hiên cũng đang làm điều tương tự với anh——
Mà cái nhìn của anh ta thực sự đơn giản hơn rất nhiều, nếu thoáng nhìn qua Ôn Hoài Hiên còn có cảm giác như mình đã thắng.
1. Chiều cao bằng nhau
2. Tuổi tác không nghi ngờ gì là anh ta thắng, anh ta phải ít hơn đối phương vài tuổi.
3. Tin tức tố hòa (Của anh ta còn là tin tức tố hệ rượu ưu tú).
4. Anh ta không nói về sự xa xỉ trong bộ trang phục của mình, nhưng ít nhất là tinh tế và được chú trọng hơn, trong khi cái tên ở đối diện kia, mặc áo hoodie đúng kiểu trạch nam, còn cái hình đầu mèo trẻ con in trên đó nữa chữ, trực tiếp cho điểm không.
5. Mercedes-Benz G với Tesla không biết là loại xe nào, tuy rằng không hiểu nhưng cũng biết là mình thắng.
Ôn Hoài Hiên, người đã báo trước chiến thắng của mình bèn nở một nụ cười rạng rỡ, thay vì đưa bó hoa qua, anh ta lại nhìn vào Hứa Gia Lạc và hỏi: "Ồ đúng rồi, ban nãy tôi còn chưa nói xong. Anh có phải là bạn của anh Phó không?"
Anh ta còn hỏi một cách rất chủ động.
Phó Tiểu Vũ tiến lên một bước, vừa định nói nhưng đã ngừng lại.
Thực ra cho dù là ở trước mặt đám bạn bè của Hứa Gia Lạc, cậu đều có thể dũng cảm thừa nhận là mình đang "theo đuổi" anh, nhưng hôm nay lại không thể không có chút chần chừ.
Cảnh tượng trước mặt trong thoáng chốc rơi vào trạng thái lúng túng.
Hứa Gia Lạc vốn muốn giao quyền chủ động cho Phó Tiểu Vũ, nhưng Omega lại trầm lặng.
Anh vẫn đang nhìn vào Ôn Hoài Hiên, vào giây phút đang lượn vòng quan sát nhau thế này, bất kể một giây lùi bước nào cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.
"Tôi là bạn của em ấy."
Hứa Gia Lạc chẳng qua chỉ là dừng lại một chút, nhưng sau lần tạm dừng này, trong lúc nhất thời anh ngược lại không thể kiềm chế được nữa——
Đệch, sau khi đối diện với đối phương như thế này mà vẫn có thể để cho tên kia duy trì sự tự tin cao độ đến vậy, đó là sự mất thể diện của anh.
Trong lòng anh càng trẻ con, nét mặt lại càng bình tĩnh, cuối cùng còn bổ sung thêm: "Bạn trai."
Khi anh vừa nói ra mấy từ này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Phó Tiểu Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn qua, đầu tiên là hoảng hốt, nhưng sau đó, trong đôi mắt tròn xoe kia lại hiện lên thứ ánh sáng không kìm nén được.
Nhưng đối với Ôn Hoài Hiên mà nói, điều này từ đầu đến cuối hoàn toàn là kinh ngạc.
Làm một đối tượng xem mắt, anh ta đương nhiên cũng nghĩ rằng đối phương độc thân, khi nhìn thấy Hứa Gia Lạc, anh ta cũng hiểu được quan hệ giữa hai người họ không phải bình thường, nhưng cũng không có gì, một Omega vừa đẹp vừa giỏi như vậy có Alpha bên cạnh là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng điều anh ta không ngờ được là, cái tên Alpha mặc áo hoodie này lại không phải hàng dự bị mà còn là chính chủ?
Anh ta choáng váng bởi cú đánh bất ngờ này, sự tự tin vừa rồi cũng đã biến mất khỏi khuôn mặt của Ôn Hoài Hiên.
"Đây..."
Ôn Hoài Hiên hơi lúng túng ném bó hoa vào trong xe, qua hành động này hiển nhiên anh ta đã bình tĩnh lại, lúc quay đầu vẫn còn nở nụ cười đúng mực: "Tôi còn cho rằng anh Phó nếu như đang trong quá trình xem mắt thì có lẽ còn độc thân... Thật ngại quá, anh Phó, lần này là tôi đường đột quá rồi."
Khi đối diện với Phó Tiểu Vũ, người này vẫn giữ phong độ tốt đẹp, còn nở nụ cười trước khi nói lời xin lỗi.
Dứt lời, anh ta lại đưa tay về phía Hứa Gia Lạc, một lần nữa tự giới thiệu bản thân: "Tôi họ Ôn, tên là Ôn Hoài Hiên."
"Hứa Gia Lạc."
Alpha cũng bắt tay với anh ta, nhưng ngay sau đó lại nói như không có chuyện gì xảy ra: "Có điều chuyện này cũng mới xảy ra một hai tuần nay thôi, quả thật có hơi đường đột."
Câu nói này trái lại đã cho Ôn Hoài Hiên bậc thang đi xuống.
Chẳng qua là sau khi nghe thấy Ôn Hoài Hiên nói thế, anh phải lập tức bổ sung thêm một câu, nếu không dù có thế nào thì chuyện này cũng nghe thành Phó Tiểu Vũ không nghiêm túc.
"Vẫn phải cảm ơn anh Ôn đã đến thăm tôi."
Phó Tiểu Vũ ở bên cạnh cũng đáp lại một câu, cậu có chút lơ đễnh, sau khi nói xong, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Hứa Gia Lạc, dường như còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Dáng vẻ đó thực sự rất quyến rũ, điều đó ít nhiều gì cũng khiến Ôn Hoài Hiên cảm thấy mất mát.
Bất luận ra sao, ba người họ trên bề mặt vẫn là lịch sự chào tạm biệt, vốn muốn mỗi người một ngả.
Nhưng vào đúng lúc ấy, một điều cực kỳ lúng túng đã đột nhiên xảy ra——
Ứng dụng của chiếc Tesla gặp sự cố.
Hứa Gia Lạc chết đứng người bên mép đường lái xe, phải biết là từ khi mua chiếc xe này, loại chuyện này chưa từng xảy ra. Cho nên dần dà anh cũng lười dùng chìa khóa xe mà chỉ toàn dùng App điều khiển, cái này gọi là cảm giác đặc biệt chỉ có những người sở hữu "Tesla" mới có thể cảm nhận được.
Tuy nhiên lại vào đúng lúc này, ứng dụng bị sập và anh không thể mở cửa được nữa.
Giống như ông Trời đang đùa giỡn với anh, giáng cho Hứa Gia Lạc một đòn đả kích nhất vào thời khắc trí mạng nhất.
"... Không mở được nữa à?" Phó Tiểu Vũ đỡ lấy eo của mình, cậu phải đứng hồi lâu nên là có chút khó chịu, tò mò hỏi: "Sao tự nhiên lại sập thế?"
"Làm sao vậy? Xe bị hỏng à?" Ôn Hoài Hiên vốn đang chuẩn bị khởi động chiếc Mercedes-Benz G của mình, sau đó cũng xuống xe đi tới, quan tâm hỏi.
"App sập rồi." Phó Tiểu Vũ nói.
"Xe cũng không dùng được nữa sao?" Ôn Hoài Hiên thực sự không hiểu, nhất thời nghe không rõ mấy chữ đầu, còn tưởng rằng là xe hỏng: "Tôi không hiểu về xe điện lắm, nhưng nghe nói Tesla đang điên cuồng hạ giá có phải là vì dễ bị xảy ra sự cố không?"
Khi cư xử với Hứa Gia Lạc, rõ ràng là anh ta không còn phong độ mấy như là với Phó Tiểu Vũ, câu nói này ít nhiều gì cũng mang ý chế giễu.
Hứa Gia Lạc ở một bên thiếu chút nữa là bị tức đến nỗi hít vào ngụm khí lạnh——
Mày hiểu cái rắm.
"Lên xe tôi đi." Ôn Hoài Hiên lập tức nở nụ cười, nói với Phó Tiểu Vũ rằng: "Khu nhà vườn này rộng quá, anh còn đang đau lưng thế này, tôi lái xe đưa hai người về nhé? Dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì."
Đề nghị tốt bụng này khiến cho gương mặt của Hứa Gia Lạc đều tối lại, nhưng anh thật sự không nỡ để Phó Tiểu Vũ phải khổ sở thêm nữa, anh đương nhiên có thể nhìn ra được Omega này đã rất mệt mỏi, cho dù lại phải đứng đợi taxi cũng sẽ rất vất vả.
Ngay khi mặt mũi anh tối sầm, muốn nén giận nói lời cảm ơn Ôn Hoài Hiên——
Vài tiếng còi xe đột nhiên vang lên từ bên kia đường.
Hứa Gia Lạc quay lại nhìn qua, bèn trông thấy một chiếc Phantom màu đen quen thuộc đang đậu bên phía đối diện nhà của Phó Tiểu Vũ.
Mà lúc này, cửa ghế lái xe cũng đang từ từ mở ra, một tài xế trung niên bước xuống vẫy tay chào với anh.
Không thể nào, không phải là cmn người của cả thành phố B đều mở Party ở Quân Nhã hôm nay đó chứ.
Hàm răng sau của Hứa Gia Lạc sắp bị chính mình nghiến đến vỡ nát rồi, nhưng ngay lập tức, anh bỗng trở nên lạc quan.
Vào giờ này, anh cảm thấy phải có đến chín mươi chín phần trăm là Mộ Dung Tịnh Nhã không có mặt ở đây, nếu không anh cảm thấy bầu không khí sẽ không thản nhiên tùy ý đến vậy được.
Chẳng qua là tình cờ tài xế trong nhà lái xe đi qua thôi, điều này đúng là quá tuyệt.
Bên cạnh anh còn một vị chạy Mercedes-Benz G cứ nhìn chằm chằm đây này, lái hay lắm, lái đến đúng lúc lắm.
Hứa Gia Lạc cũng vẫy tay về phía đó: "Chú Dư—— Ba cháu hôm nay không ở đây đúng không? Có thể cho cháu mượn chìa khóa xe chút được không?"
"Được chứ." Chú Dư cười cười nói, nhưng vào lúc trên khuôn mặt của Hứa Gia Lạc gần như sắp xuất hiện nụ cười thì ông ấy đã trả lời câu hỏi trước đó rằng: "Ngài Mộ Dung cũng đang ở trên xe đây, ngài ấy bảo tôi xuống xem cậu đang làm gì bên này."
Lời tác giả:
Cáo ngáo: Huhuhuhuhu ba ơi
- --------------------------
12h55 am, bộ này chị Dưa viết hay quá cứ đi từ kịch tính này đến kịch tính khác, ôi Quý ngài Mộ Dung, tôi chờ Ngài xuất hiện cũng lâu rồi đó.
Bật Mã Ôn: Xin hỏi anh là?