Đến buổi tối, Phó Hàn Tranh đi tâm rửa. Mộ Vi Lan vừa ra khỏi phòng tắm, tóc cô vẫn còn ướt, cô đang chuẩn bị lấy khăn lau tóc, điện thoại chợt đổ chuông.
Cô liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Hạ Tuyết Tinh, cô vút khăn xuống và đến xem.
Vừa mở tin nhắn ra, hình ảnh trong điện thoại khiến sắc mặt Mộ Vi Lan trắng bệch như một tờ giấy trắng.
Tiếp đó, Hạ Tuyết Tinh lại gửi thêm một tin nhắn. Qua màn hình, Mộ Vi Lan có thể cảm nhận được giọng điệu đắc ý của cô ta "Khi Hàn Tranh ở trên giường với tôi, anh ấy rất vui vẻ. Chúng tôi còn chụp rất nhiều ảnh riêng tư, nếu cô muốn xem, tôi có thể gửi hết cho cô."
Trên ảnh là nửa thân dưới của người đàn ông.
Mộ Vi Lan chỉ nhìn một giay, cô liên vứt điện thoại xuống giường, cổ họng bắt đầu cảm thấy khó chịu buồn nôn.
Cho dù cô biết Phó Hàn Tranh bị Hạ Tuyết Tinh hãm hại, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Bây giờ Hạ Tuyết Tinh lại khiêu khích, khiến cô càng cảm thấy không thoải mái.
Sau khi Phó Hàn Tranh tắm xong và đi ra ngoài, anh nhìn thấy Mộ Vi Lan ngây người ngôi bên giường và lơ đãng
Anh bước tới, nhẹ nhàng xoa mái tóc ướt nhẹp của cô: “Sao không lau khô tóc đi?"
Mộ Vi Lan giật mình, lúc này cô mới định thần lại, cô ngước mặt nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh. Hai tay cô đột nhiên ôm lấy eo anh, mặt cô áp lên ngực anh, nhẹ nhàng chà xát: "Em không muốn cử động, anh giúp em lau đi."
Cô đột nhiên làm nũng khiến Phó Hàn Tranh không thích nghi kịp.
Anh đứng, cô ngồi, tư thế này ôm rất thoải mái.
Phó Hàn Tranh để cô ôm, anh nhặt chiếc khăn trên giường rồi giúp cô lau mái tóc ướt nhẹp, động tác vô cùng nhẹ
Mộ Vi Lan hít lấy mùi hương thanh mát dễ ngửi trên cơ thể anh, không tránh khỏi sự u mê, cô ôm anh chặt Phó Hàn Tranh khẽ nhíu mày và hỏi: “Từ khi nào em lại thích làm nũng giống Tiểu Đường Đậu
Mộ Vi Lan trầm mặc một hồi lâu, cô mới hỏi những lời chôn trong đáy lòng cô: "Nếu như...Hạ Tuyết Tinh thực sự mang thai, anh sẽ để cô ta bỏ đứa bé sao?"
Phó Hàn Tranh cổ tình chọc "Nếu không thì sao, để lại đứa bé cho em nuôi à?" có Tiểu Đường Đậu của em, sao phải đi nuôi con của Hạ Tuyết Tinh?"
Anh khẽ cong môi, sau khi giúp cô lau tóc xong, nhìn thấy tâm trạng bất định, cuối cùng anh mới nói cho cô biết: “Hạ Tuyết Tinh không có thai" nói cái gì cơ?” Mộ Vi Lan không thể tin "Nhưng Hạ
Tuyết Tinh còn đưa cho em xem giấy khám thai của cô ta cho em xem giấy khám thai, em liền tin? Hướng Nam Tây cho em xem báo cáo DNA, em cũng tin. Tiểu Lan, so với anh, em hình như còn tin lời họ hơn."
Mộ Vi Lan mặt. Cô là quan tâm quá nên mới như thế. Nếu là người khác, cô nhất định sẽ rất lý trí, nhưng những chuyện này đều liên quan đến anh và cô, cô làm sao có thể lý trí được cơ chứ.
Trước đây cô tưởng mình chỉ thích Phó Hàn Tranh mà thôi. Nhưng bây giờ cô mới phát hiện, cô đã sớm yêu anh mù rồi. Anh thấy cô bặm môi không nói gì, anh lạnh lùng nói: dù Hạ Tuyết Tinh thực sự có thai, anh cũng sẽ không để cô ta giữ lại đứa bé này." "Nhưng mà anh có từng nghĩ, nếu như Hạ Tuyết Tinh nhất quyết giữ lại đứa bé thì sao?" "Không chịu bỏ đứa bé, vậy thì cắt bỏ tử cung."
Khi Phó Hàn Tranh thản nhiên nói những lời này ra, ngay cả
Mộ Vi Lan cũng rùng mình. Một Phó Hàn Tranh lạnh lùng và hiểm độc như vậy khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng lại không thể không bị mê hoặc bởi anh.
Cô thích Phó Hàn Tranh, thích mọi thứ về anh, bao gồm cả sự lạnh lùng quyết đoán của anh.
Nhắc đến đứa bé, Mộ Vi Lan không thể nhịn được: "Có một chuyện em luôn muốn hỏi anh." "Hỏi đi." "Ba năm trước, tại sao anh phải tìm người mang thai hộ?"
Có vô vàn người muốn sinh con cho Phó Hàn Tranh, tại sao anh lại chọn cách bí mật tìm người mang thai hộ, là do anh không muốn bị phụ nữ bám lấy sao?
Nhưng sinh con với một người phụ nữ anh không có tình cảm, anh chắc mình có thể thích đứa bé này không? "Hơn nữa, ba năm trước, anh rõ ràng là chưa kết hôn, tại sao lại muốn có con?"
Chỉ là để ứng phó với sự thúc giục kết hôn của ông Phó sao? Phó Hàn Tranh trước giờ làm việc cũng cảm cẩn thận và điềm tĩnh, chuyện nông nổi như vậy, rõ ràng là không giống điều anh có thể quyết định được ra.
Anh đi tìm người sinh con hộ, chắc chắn là đã suy nghĩ kĩ lưỡng rồi phải không?
Mộ Vi Lan chăm chú nhìn anh, cô tưởng rằng anh sẽ cho cô một đáp án khác, nhưng ai ngờ, anh lại điềm nhiên nói: "Chỉ đơn giản là muốn có con để chơi, không muốn bị phụ nữ đeo bám mà thôi"
Mộ Vi Lan bán tin bán nghi, cô khẽ cau mày.
Cô đang suy nghĩ linh tinh, Phó Hàn Tranh đột nhiên ôm cô từ phía sau và thì thầm bên tai cô: “Nhưng mà bây giờ anh rất muốn bị người phụ nữ này đeo bám."
Trải tim Mộ Vi Lan được sưởi ấm, cô thành thật nói: "Trước đây em cho răng việc mang thai hộ ba năm trước đã hủy hoại cuộc đời em. Mặc dù đó là lựa chọn của em, nhưng chuyện này khiến em không thể yêu đương một cách bình thường, cũng không thể có một cuộc sống hôn nhân bình thường. Em chim trong ác mộng một thời gian dài, nhưng khi em biết Tiểu Đường Đậu là đứa bé mà em sinh ra, em lại cảm thấy tất cả đều xứng đảng, em thậm chí còn cảm kích quyết định năm đó của em. Hàn Tranh, cảm ơn anh đã để cho em có được một Tiểu Đường Đậu đáng yêu như vậy."
Cô cũng cảm ơn sự sáp đặt của vận mệnh, để cô được gặp Phó Hàn Tranh, được đoàn tụ với anh. Ban đầu, cô tiếp cận anh với một mục đích khác, cô chưa từng nghĩ, người này lại là bố của con có.
Bây giờ nhìn lại, mọi thứ thật là kỳ diệu, như thể là một định mệnh phải xảy ra. Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn cô và nói: "Ba năm qua, Tiểu
Đường Đậu đem đến cho anh rất nhiều niềm vui và hạnh phúc, anh rất hài lòng."
Ba năm qua, trạng thái của anh rất tốt, gần như không tải phát bệnh. Công lao này đều thuộc về Tiểu Đường Đậu.
Sự xuất hiện của Tiểu Đường Đậu làm cho trái tim băng giá của anh được sưởi ấm hơn nhiều, giống như một dòng sông băng tan chảy. Khi Tiểu Đường Đậu lớn hơn một chút, cô bé sẽ lầm bầm gọi anh là "bổ", làm nũng với anh. Trái tim của Phó Hàn Tranh dồi dào tình cảm hơn bao giờ hết.
Mộ Vi Lan nhướn mày, mim cười nhẹ nhàng với anh: "Sau này anh hãy kể nhiều chuyện trước đây của Tiểu Đường Đậu cho em nghe có được không?" "Được."
Sáng sớm hôm sau, khi Mộ Vi Lan đến phòng thiết kế của Á Hoa, Lý Đạt gọi cô đến văn phòng của Kỳ Ngạn Le. "Tổng giám đốc Kỳ, anh tìm tôi à?"
Kỳ Ngạn Lê lây ra một hộp trang sức màu tím hình chữ nhật và đưa cho có. "Mở ra xem đi."
Mộ Vi Lan sững sờ, không nhận lấy nó: "Tổng giám đốc Kỳ?" "Cô yên tâm, không phải tặng cô đâu. Tôi muốn cô giúp tôi vẽ phác thảo kiểu dáng của chiếc vòng tay này ra." Lúc này Mộ Vi Lan mới nhận lấy và mở hộp trang sức ra, bên trong là một chiếc vòng tay kim cương với thiết kế đơn giản và thanh mảnh: "Chiếc vòng này rất đặc biệt, đặc biệt là thiết kế của sợi dây, tất cả các bề mặt của viên kim cương cũng rất sáng. “Đây là sản phẩm chính của công ty chúng ta sẽ ra mắt vào quý tới."
Mộ Vi Lan khó hiểu: "Vậy tại sao không có bản phác thảo?" “Là tôi đã mất một tháng để tự làm nó. Đây chỉ là hàng mẫu, đợi cô phác thảo xong chi tiết của mẫu là có thể sắp xếp người làm thủ công rồi"
Mộ Vi Lan không ngờ tay nghề của Kỳ Ngạn Lễ giỏi như vậy, chiếc vòng mẫu này có thể mang ra bán ngay được rồi. "Được, chắc là ngày mai tôi có thể vẽ xong và đưa nó cho anh."
Mộ Vi Lan không nghĩ nhiều, cô cầm hộp trang sức và ra khỏi văn phòng.
Kỳ Ngạn Lễ rút ví ra, anh ta nhìn cô gái trong ảnh, mim cười lạnh lùng và nói: "Tang Tang, những gì Phó Hàn Tranh nợ em, anh sẽ để anh ta đền bù từng chút một. Ba năm qua, anh ta đã sống quá thoải mái rồi, anh sẽ không để anh ta thoải mái như vậy nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT