Mộ Vi Lan lùi lại phía sau một bước lớn, giữ khoảng cách an toàn với Kỳ Ngạn lề: “Tổng giám đốc Kỳ, anh đừng đùa tôi. Tôi không những có bạn trai, còn có con rồi.”
Kỳ Ngạn Lê không hề quan tâm, anh ta khẽ cười: “Bạn trai cũng sẽ có thể chia tay. Còn về đứa bé, chẳng qua cũng chỉ là một sản phẩm mang thai hộ, nó cũng không phải là kết tinh tình yêu của cô và Phó Hàn "Anh!"
Kỳ Ngạn khiêu khích, kích động Mộ Vi Lan đang giận dữ trừng mắt nhìn anh ta. nữa, cho dù cô có kết hôn với Phó Hàn Tranh thì đã sao? Thời buổi này, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn. Ai dám đảm bảo, cả đời này ai sẽ là của
Mộ Vi Lan ném tập tài liệu trên tay xuống bàn: giám đốc Kỳ, mời anh xem bản vẽ. Tôi còn có việc phải làm, tôi về trước đây."
Mộ Vi Lan phớt lờ lời nói của Kỳ Ngạn Lễ, cô vội vã rời khỏi văn phòng.
Nhưng sau khi rời khỏi văn phòng, những lời nói của Kỳ Ngạn Lễ như một con quỷ vang lên bên tai cô.
Tiểu Đường Đậu thực sự không phải là kết tinh tình yêu của cô và Phó Hàn Tranh. Cho dù có quan hệ huyết thống, cô cũng giống như một người ngoài cuộc, không thể hòa nhập với cuộc sống của nhà họ Phó. Cô và Phó Hàn Tranh có thực sự đến được với nhau hay không?
Hơn nữa, trong lòng Mộ Vi Lan luôn có những băn khoăn,
Năm đó cô đồng ý mang thai hộ là bởi vì ba mươi tỷ kia, nhưng tại sao Phỏ Hàn Tranh lại tìm một người phụ nữ lạ để mang thai hộ? Lẽ nào anh chỉ vì muốn có một đứa con mà thôi?
Sau khi Mộ Vi Lan tan làm, Phó Hàn Tranh gọi điện thoại cho cô, "Tan làm chưa?"
Mộ Vi Lan thu dọn túi xách và trả lời: “Vừa tan làm, em đang chuẩn bị xuống lâu." “Anh đang ở trước cửa Á Hoa"
Mộ Vi Lan giật mình, cô cầm điện thoại và túi xách nhanh chóng rời khỏi văn phòng: "Anh đến đây đón em sao?"
Anh chỉ thốt ra hai từ: “Tiện đường."
Một giọng nói lạnh lùng như thường lệ, không thể nghe thấy bất kỳ sự dịu dàng hay quan tâm nào, nhưng Mộ Vi Lan lại cảm thấy rất vui.
Mộ Vi Lan vừa ra khỏi tòa nhà Á Hoa, cô nhìn thấy một chiếc Maybach đen đỗ cách đó không xa.
Chắc là bởi vì vết thương trên cánh tay phải của anh vẫn chưa lành hẳn, nên không thể tự lái xe mà để Từ Khôn lái xe.
Sau khi Mô Vi Lan lên xe, Từ Khôn liếc nhìn hai người ngồi ghế sau qua gương chiếu hậu, anh mim cười cổ tình chọc Mô Vi Lan: "Có Mộ, tôi đã đợi nửa tiếng ở dưới Ả Hoa rồi đấy."
Mộ Vi Lan sững sờ, cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh trông có vẻ yên tĩnh và lạnh lùng. Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn về phía Từ
Khôn đang lái xe: "Chuyên tâm lái xe đi!" "Vâng, thưa Boss!"
Vì vậy, vừa nãy ai đó trong điện thoại nói rằng tiện đường đến đón cô là giả.
Có ai tiện đường mà phải đợi nửa tiếng không? Mộ Vi Lan lại gần, chủ động ôm lấy cánh tay của anh, cố tình hỏi: "Anh cố tình tới đây đón em phải không?"
Phó Hàn Tranh mím môi, nhìn cô với ánh mặt kiêu ngạo "Nếu không em nghĩ anh rảnh rồi đến mức đợi em cả nửa tiếng đồng hồ?"
Mặc dù giọng anh lạnh lùng, nhưng trái tim của Mộ Vi Lan ngọt ngào vô cùng, cô ôm chặt cánh tay của anh hơn. "Em ôm chặt như thế, là muốn để cánh tay bị thương này của anh sẽ luôn tàn tạ như vậy?"
Lời trêu chọc bất ngờ của anh khiến Mộ Vi Lan giật mình, lúc này cô mới nhớ ra cánh tay này của anh vẫn chưa lành hẳn, cô vội vàng buông tay anh ra. "Em quên mất tay anh vẫn chưa lành hắn.”
Phó Hàn Tranh trêu đùa cô: “Sợ người khác cướp mất thi cứ ôm đi, ôm nhẹ thôi."
Mộ Vi Lan đỏ mặt.
Khi về đến nhà họ Phó, Phó Hàn Tranh nói: "Tiểu Lan, em vào trong trước đi. Anh và Từ Khôn có việc phải trao đổi."
Mộ Vi Lan không nghĩ nhiều, có gật đầu, chỉ nghĩ rang Phó Hàn Tranh và Từ Khôn có vài chuyện công việc phải nói, cô không tiện có mặt.
Sau khi Mộ Vi Lan xuống xe và đi vào nhà, Phó Hàn Tranh mới mở lời: “Chuyện tôi kêu anh điều tra thế nào rồi?" "Boss, Hạ Tuyết Tinh không hề mang thai. Tôi thấy Hạ
Tuyết Tinh đúng là chán sống rồi, đến cả chuyện này cũng dám lừa anh."
Phó Hàn Tranh khịt mũi lạnh lùng, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt đen của anh: "Tiếp tục điều tra, e rằng cô ta không chỉ lừa tôi mỗi chuyện này" “Ý của Boss là..."
Lẽ nào, chuyện hôm đó ở khách sạn, Hạ Tuyết Tinh cũng lừa Boss? “Nhưng mà, trong phòng khách sạn không có máy quay, Hạ
Tuyết Tinh lại khăng khăng
Phó Hàn Tranh điềm tĩnh nói: là cô ta nói dối, chắc sẽ có sơ hở"
Sau khi Mộ Vi Lan vào nhà, Phó Chính Viên đang trên ghế sofa trong phòng khách đọc báo.
Mộ Vi Lan lễ phép chào hỏi: "B...bác trai."
Cô vốn định gọi "bổ" theo Phó Hàn Tranh, nhưng cô nghĩ đến việc Phó Chính Viễn bây giờ vẫn chưa chấp nhận cô. Cô gọi Phó Chính Viễn là "bổ", sợ là sẽ khiến Phó Chính Viễn không vui.
Phó Chính Viên đặt tờ báo trên tay xuống, liếc nhìn cô và cầm cây gậy nói: phải đã chia tay với Hàn Tranh rồi sao? Không phải cô đã về nhà của mình rồi à? Sao lại quay về nhà họ Phó thế? Cô tưởng rằng nhà họ Phó chúng tôi, cô muốn đến là đến, muốn đi là đi à?"
Cô đến rồi đi, không thèm nói một lời nào với Phó Chính Viễn. Cô biết, ông Phó đang tức giận. "Cháu..."
Đang lúc cô không biết phải giải thích nào, Phó Hàn Tranh từ ngoài bước “Bố, nếu bổ thấy con và Tiểu Lan vậy ngày mai chúng con sẽ dọn ra ngoài
Phó Chính Viễn ngẩng đầu lên nhìn Phó Hàn Tranh và nhíu mày rất chặt: nghiêm túc không?" “Bây giờ Tiểu Đường Đậu đi học luôn đi muộn, chúng con chuyển đến chỗ gần trường học của con bé. Không những có thể để Tiểu Đường Đậu ngủ thêm một lúc, con đi làm cũng tiện
Phó Hàn Tranh đưa ra lý lẽ đầy đủ khiến Phó Chính Viễn không thể ngăn cản quyết định của anh. Ông Phó đứng dậy, hậm hừ một tiếng, không phát biểu ý kiến gì rồi đi về phòng sách của mình.
Đến trước cửa phòng sách, ông Phó chống gậy hơi quay người lại và nói: “Ta không quản các người dọn ra ngoài sống, nhưng Tiểu Đường Đậu phải về nhà vào cuối tuần."
Nói xong, ông Phó liền đi vào phòng.
Mộ Vi Lan không ngờ ông Phó lại dễ dàng đồng ý để bọn họ don ra ngoài sống. "Tại sao anh đột nhiên nghĩ đến việc chuyển ra ngoài sống the?" "Em không vui?"
Cô làm sao không vui được chứ, người vui nhất chắc chắn là cô rồi. Cô không muốn sống chung dưới một mái nhà với Hướng Nam Tây, lại sợ phải sống chung với ông Phó. Bây giờ tốt rồi, Phó Hàn Tranh đưa cô và Tiểu Đường Đậu dọn ra ngoài sống, coi như là có thể sống một cuộc sống của một gia đình ba người" riêng biệt rồi, cô làm sao có thể không vui cho được? “Tất nhiên là em vui rồi, nhưng mà, em sợ Tiểu Đường Đậu sẽ nhớ ông nội "Nếu con bé nhớ ông, sau khi con bé tan học, anh sẽ đưa con bé đến nhà họ Phó ở."
Dứt lời, điện thoại của Phó Hàn Tranh reo lên.
Anh nhìn màn hình điện thoại và không nghe máy. Mộ Vi
Lan đến gần và hỏi: "Ai gọi điện thoại thế?"
Anh quay điện thoại đi, không để Mộ Vi Lan nhìn thấy người gọi điện là ai, anh thờ ơ nói: "Công việc thôi."
Mộ Vi Lan không nghi ngờ, sau khi cô lên lâu, Phó Hàn
Tranh mới gọi điện lại.
Hàn Linh ở đầu dây bên kia lên tiếng: "Sao vừa nãy không nghe điện thoai?"
Phó Hàn Tranh chỉ mím môi và hỏi: "Có chuyện gì vậy?" “Tôi gọi điện để nhắc nhở anh, thuốc lần trước tôi kê cho anh chắc là cũng hết rồi. Anh xem hai ngày nay có rảnh không thì đến nhà tôi lấy thuốc?" “Ừm, tôi biết rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT