Nghe xong tin Tuyết Linh bị bệnh, Lạc Thần hấp tấp lái xe thẳng đến bệnh viện, ngồi với cô một lúc lâu.

Cả ngày hôm nay, Tuyết Linh đã truyền nước rất nhiều, nên bây giờ khí sắc của cô đã chuyển biến khá tốt.

Hai hàng lông mi Tuyết Linh khẽ run run, mày nhíu lại vì trong người vẫn còn rất khó chịu. Rồi cô mở mắt, nhìn thấy người đứng trước mặt cô là Lạc Thần.

"Linh Linh, em tỉnh rồi." Lạc Thần bắt gặp trạng thái ấy của Tuyết Linh thì rất vui mừng, anh nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói.

Tuyết Linh chống tay đứng dậy, tựa lưng vào thành giường với sự giúp đỡ của anh, cô mở tròn mắt nhìn Lạc Thần một lúc, "Anh đã ở với em tới giờ sao?"

Trong đầu Tuyết Linh mặc định cho rằng người tối qua cứu mình khỏi căn hầm đó chính là Lạc Thần, mặc dù cảm giác bây giờ của cô đối với anh không gần gũi như tối qua, nhưng đó là điều cô không muốn quan tâm, bây giờ đầu cô rất đau, cô chỉ muốn uống chút nước.

Nghe giọng Tuyết Linh nghèn nghẹt, trông có vẻ rất khó khăn, Lạc Thần nhanh chóng bỏ qua câu hỏi vừa rồi, anh nhanh nhẹn xoay người cầm lấy cốc nước đưa cho cô.

"Em uống chút nước đi!" Tuyết Linh nhận lấy, nhanh nhẹn uống.

"Từ từ thôi, xong rồi thì em nằm nghỉ ngơi đi, để anh đi gọi bác sĩ tới kiểm tra lại."

"Cảm ơn anh, Lạc Thần."

Lạc Thần mỉm cười, khẽ xoa đầu Tuyết Linh, dáng vẻ anh vẫn không thay đổi, anh vẫn luôn ôn nhu và dịu dàng như lúc xưa, có điều là trong chuyện tình cảm của hai người, chỉ có mỗi Tuyết Linh là thay đổi.

"Em đừng nói vậy, bây giờ em nghỉ ngơi đi, anh sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra."

"Vâng."

Lát sau, Lộ Khiết trở vào, nhìn người con gái ngồi trên giường đành lắc đầu thở dài. Cô bước tới phía giường, cẩn thận thay dịch truyền nước cho Tuyết Linh rồi cất tiếng:"Thế nào, cậu bây giờ đã sáng mắt hơn chưa?"

"Chuyện này thật sự là Diệp Hâm Đình gây ra sao?"

"Chứ còn ai vào đây nữa?"

"Cậu cũng biết, chắc là..."

Lộ Khiết biết Tuyết Linh muốn hỏi gì, cô cũng thật không thể ngờ người em gái mà Tuyết Linh nhường nhịn, tôn trọng lại gây ra những chuyện như vậy. Nếu có thể, cô nhất định sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt, đụng vào cô thì có thể không sao, nhưng nếu hại tới Tuyết Linh, cô nhất quyết không tha thứ.

"Không. Việc này chỉ có người vài người biết. Nói tóm lại là không ảnh hưởng gì tới công việc của cô ta, còn nếu như chuyện này đồn ra ngoài, thì theo mình nghĩ cô ta sẽ chẳng còn thứ gì." Lộ Khiết bỗng nhíu mày, bắt đầu chỉ trích, "Mà cậu đó, cô ta đã hẹn cậu tới nơi như vậy mà cậu cũng vào, không chút suy nghĩ gì cả, nếu như tối đó không có...."

Tiếng nói Lộ Khiết đang rất giòn giã, bỗng chốc tiếng chuông điện thoại của cô reo lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người. Lộ Khiết đành bỏ qua để nhấc máy.

Tuyết Linh thở phào một hơi, cô phải cảm ơn người trong điện thoại, nếu không có người đó cô không biết phải nghe Lộ Khiết chất vấn đến khi nào.

Qua những lời Lộ Khiết nói, Tuyết Linh thầm suy nghĩ lại, những việc mình làm với Diệp Hâm Đình trước giờ đều vô ích đối với cô ta, còn cô chẳng nhận lại được ích lợi gì, thêm vào đó còn bị phản bội, thậm chí là suýt mất mạng.

Tuyết Linh siết chặt tay, kiên định:"Nếu cô đã vậy thì tôi sau này sẽ không nhường nhịn nữa."

Nói chuyện điện thoại xong, Lộ Khiết quay lại, "Mình có ca mổ mới, một mình cậu ở lại nghỉ ngơi được không?"

"Ai da, mình đâu phải trẻ lên ba, một mình mình ở đây được. Cậu cứ lo cho công việc của cậu đi."

"Vậy mình đi đây, nhớ nằm yên truyền nước đấy!"

"Biết rồi!" Tuyết Linh mỉm cười gật đầu.

....

Gần tối, Lạc Thần đến thăm cô nữa. Anh cầm trên tay một chiếc hộp đựng đồ ăn, đem đến rồi đặt lên bàn.

"Anh có mang một ít cháo tới, cái này là tự tay anh nấu, anh sợ mua bên ngoài sẽ không hợp khẩu vị của em, vả lại em mới bình phục nên ăn món tự mình làm sẽ tốt hơn." Lạc Thần ôn nhu nói, quay sang cong môi cười nhẹ với Tuyết Linh:"Em đợi anh một lát nhé!"

Nói rồi, Lạc Thần cẩn thận cho cháo từ trong hộp ra một cái chén nhỏ, sau đó mang đến gần cô.

"Tự em làm được." Tuyết Linh thấy Lạc Thần định đút cho mình, cô nhanh chóng cầm lấy.



"Được." Lạc Thần chấp thuận, giao chén lại cho cô, không quên căn dặn:"Em ăn chậm thôi, kẻo nóng đấy!"

"Em biết rồi!" Tuyết Linh ăn được vài muỗng rồi nhướng mày với Lạc Thần:"Hưm... không tồi."

"Tay nghề anh vẫn như trước kia chứ?"

Tuyết Linh cười cười:"Rất lợi hại!"

"Thế thì em ăn nhiều vào."

"Được... Lạc Thần, anh cũng ăn đi, mình em ăn không hết đâu."

"Hay anh ăn cùng với em nhé!" Lạc Thần nhếch môi mờ ám, ánh mắt rơi vào chiếc chén Tuyết Linh đang cầm. Thấy được điều đó, Tuyết Linh nhanh chóng quay đi, đồng thời phản biện:"Không được, cái này là của em, anh muốn ăn thì tự mà lấy cái khác."

"Chẳng lẽ một chút cũng không cho sao?"

"Không cho." Tuyết Linh mỉm cười giấu đi. Trạng thái bây giờ của cô lại khiến anh hình dung đến mấy năm về trước, cô cũng vui vẻ, hào hứng như bây giờ.

....

Biệt thự của Trạch Tịnh Thần.

Đứng ở trong phòng thí nghiệm quan sát một lúc lâu, Trạch Tịnh Thần mới hài lòng rời khỏi. Thế là kế hoạch của anh đã thành công, bây giờ chính là lúc anh bắt những người đã gây cho em gái anh đau khổ phải trả hết những tội lỗi.

Hiện giờ tâm trạng Trạch Tịnh Thần rất thoải mái, anh bước ra khỏi tầng hầm, thuận tiện đi lên tầng thượng để hóng gió.

Tuy thời tiết hiện tại rất lạnh, nhưng lại khiến anh rất dễ chịu. Đột ngột Trạch Tịnh Thần nhìn thấy Tôn Hoằng và Tưởng Ân ngồi trước khuôn viên, nói chuyện dường như rất vui vẻ, không hiểu vì sao anh lại cảm thấy rất khó chịu, trái ngược hoàn toàn với ý nghĩ lúc nãy, anh không muốn hóng gió thêm giây phút nào nữa.

Trạch Tịnh Thần mím môi, nắm chặt thành lan can, suy nghĩ gì đó trong đầu rồi quay người đi.

....

Trạch Tịnh Thần ngồi ở phòng khách rất lâu, anh chỉ uống một cốc rượu để giết thời gian trong khi chờ đợi Tưởng Ân trở vào.

Nói Trạch Tịnh Thần yêu Tưởng Ân thì không hề, vì anh không thừa nhận điều đó. Nhưng giữa anh và cô tối đó đã xảy ra quan hệ, thì hiện giờ Tưởng Ân là người của anh. Trạch Tịnh Thần không muốn người khác động vào đồ của mình, hay nói cách khác, những gì đã là của anh, bất cứ cũng không thể lấy nó đi.

Lát sau, Tưởng Ân trở vào thì thấy một mình Trạch Tịnh Thần ngồi ở ghế sô pha gần bàn trà, giờ này thì Trạch Tịnh Thần không đi xử lý công việc thì cũng đi nghỉ ngơi, chí ít khi anh lại ngồi ở đây, cảm thấy rất lạ, Tưởng Ân nhích chân khỏi bật cầu thang, cố ý đi tới chỗ anh.

"Tôn Hoằng về rồi sao?" Trạch Tịnh Thần vẫn lạnh lẽo nhìn ly rượu trống rỗng, hỏi như mỉa mai.

Tưởng Ân vốn không biết ý đồ của Trạch Tịnh Thần nên vui vẻ trả lời:"Anh ta vừa mới về. Ngày nay giải quyết lô hàng cũng đã mệt rồi nên em bảo anh ta về nghỉ ngơi sớm."

"Trông hai người nói chuyện cũng rất thân mật nhỉ?"

"Hả?"

Tưởng Ân ngơ ngác trước câu nói của Trạch Tịnh Thần.

Trạch Tịnh Thần liếc mắt nhìn Tưởng Ân, giây sau đó liền đứng dậy, nắm chặt tay cô rồi nâng người cô lên vai.

Hành động của anh làm Tưởng Ân thất kinh hồn vía, cô vỗ vào lưng anh nhưng không dám hét lớn.

"Thần, anh đang làm gì thế? Thả em xuống!"

Trạch Tịnh Thần bế thúc Tưởng Ân, chân anh đá mạnh cửa phòng, sau đó ném thẳng Tưởng Ân lên giường không chút thương tiếc.

Nhìn thái độ trên khuôn mặt Trạch Tịnh Thần bây giờ, Tưởng Ân đủ biết anh sắp làm chuyện gì.

Cô đứng người lên định bỏ chạy nhưng lập tức bị anh chế ngự.

Trạch Tịnh Thần cởi xong chiếc áo sơ mi đen thì vứt sang một bên, để lộ ra cơ thể cường tráng, tuy anh ốm, nhưng chất lượng lại đầy đủ.

Trạch Tịnh Thần nắm chân Tưởng Ân kéo cô lại gần mình, tiếp đó đè nén cơ thể mình lên người cô, chậm rãi cúi đầu thì thầm vào tai:"Có phải em rất muốn làm chuyện này với Tôn Hoằng?"



Tưởng Ân mở tròn mắt nhìn lên trần nhà, câu nói của anh có phần gợi cảm có phần cảnh cáo khiến cô không dám nghĩ nhiều:"Em không có."

Trạch Tịnh Thần nâng cao đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo của anh nhìn cô với khoảng cách gần, anh nhếch môi nói:"Không có thì tốt, nên nên nhớ đã là người của tôi rồi thì không được là của người khác."

Bất giác Tưởng Ân cảm thấy phân vân, anh ấy nói câu này có phải đã chấp nhận cô rồi không?

Thật sự, tình cảm này cô đã chôn vùi vào trong tâm can bấy nhiêu năm rồi, không dám nói ra chính là sợ thân phận đầy tớ thấp kém của mình sẽ bị anh từ chối ngay.

Nhưng hiện giờ người cô yêu ở trên cô nói những lời như vậy, cô có nên vui mừng hay không?

Trạch Tịnh Thần nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tưởng Ân trong đêm, ánh mắt lấp lánh ánh nước, bờ môi hồng nhạt khiêu gợi, nhất thời kích thích lấy dục vọng của một người đàn ông.

Tuy nhiên ý nghĩ ấy của Trạch Tịnh Thần lại vụt tắt khi nghĩ đến Tuyết Linh, anh yêu cô ấy thật lòng, anh không muốn mình sẽ làm những chuyện có lỗi với cô ấy.

Thế là Trạch Tịnh Thần chống tay đứng dậy, vừa lúc ấy, anh lại bị Tưởng Ân kéo lại, môi chạm môi, nụ hôn đối với Trạch Tịnh Thần rất ngọt ngào và ấm nóng, khiến anh mãi không thể dứt, và lúc ấy anh không nghĩ nhiều, mạnh tay cởi hết đồ của Tưởng Ân.

Nhìn cơ thể mảnh mai, khiêu gợi của người con gái dưới thân, Trạch Tịnh Thần không kìm được mà cúi xuống cắn mạnh trên cần cổ cô, rồi theo một đường dọc mà đi chuyển xuống ngực.

Hiện giờ trong đầu của Tưởng Ân trống rỗng, tiếng thở ngày càng trở nên gấp gáp, cô ôm lấy tóc của anh, mím môi dần dần cảm nhận lấy sự va chạm.

Trạch Tịnh Thần nắm chặt lấy eo Tưởng Ân, nhẹ nhàng nâng cô ngồi trên mình, anh chòm người tới, ngước nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tưởng Ân, thấp giọng hỏi:"Em rất sợ tôi sao?"

Hai tay Tưởng Ân đặt lên vai Trạch Tịnh Thần, sau vài tiếng thở gấp, cuối cùng Tưởng Ân cũng lấy lại được giọng nói bình thường.

Cô không quan tâm câu hỏi của anh, giữa không gian mị hoặc, Tưởng Ân như người mất trí, cô vứt đi sự sợ hãi của bản thân, dũng cảm nói:"Trạch Tịnh Thần, em yêu anh."

Trạch Tịnh Thần không hỏi thêm gì nữa, chỉ để biểu cảm lại trên khoé môi rồi ôm lấy cô, nhẹ nhàng mà chiếm hữu.

.....

Sáng hôm sau, ánh nắng mang theo hơi ấm chiếu rọi vào khe cửa, Tưởng Ân tỉnh lại trong vòng tay của Trạch Tịnh Thần. Cả người cô không cựa quậy nổi, lại còn rất đau nhức ở phần hạ thân, bởi vì chuyện tối hôm qua.

Tưởng Ân đảo mắt suy nghĩ rồi nhìn lên khuôn mặt của Trạch Tịnh Thần, tối qua cô nói câu đó, anh vẫn chưa đáp trả lại, không biết anh nghĩ thể nào?

Trạch Tịnh Thần đột ngột mở mắt, anh chắc cũng rất mệt, "Nghỉ ngơi thêm tí nữa đi."

"Vâng." Tưởng Ân ngoan ngoãn nằm yên, sau vài giây suy nghĩ, cô nói tiếp:"Tiếp theo anh tính sẽ làm gì?"

Hiểu câu hỏi của Tưởng Ân đang nói tới vấn đề gì, Trạch Tịnh Thần chậm rãi đáp:"Chuyện này em không cần phải lo, đến lúc đó cứ tận hưởng chiến tích là được. Em biết mà, tôi nhất định sẽ không để Tiểu Ninh chịu thiệt thòi."

Tiếng chuông điện thoại cạnh bàn của Trạch Tịnh Thần vang lên, anh đưa tay lấy nó sau đó bắt máy.

Nghe người trong điện thoại nói gì Tưởng Ân không rõ nhưng cô thấy sắc mặt Trạch Tịnh Thần thay đổi một cách nghiêm trọng.

Anh gằn giọng, giận dữ nói:"Sao đến giờ mới nói?"

[Xin lỗi ngài, vì hôm qua thấy ngài rất bận nên tôi không dám báo...]

"Vô dụng!"

Xong xuôi, Trạch Tịnh Thần cúp máy, đứng dậy cầm chiếc khăn lên rồi quấn quanh người.

"Anh đi đâu vậy?" Tưởng Ân cau mày hỏi.

"Tôi đến bệnh viện một chuyến, Tuyết Linh xảy ra chuyện rồi."

Nói rồi, anh đi thẳng vào phòng tắm, để lại phía sau là vẻ mặt cứng đơ của Tưởng Ân.

Thì ra... anh chỉ xem cô là một công cụ để phát tiết, anh nói anh không muốn chia sẻ cô với người khác là vì tính anh trước giờ là như vậy, những thứ là của anh kể cả cà vạt, anh cũng không muốn kẻ khác động vào.

Thực chất anh không yêu cô cũng không quan tâm tới cô, mà người anh yêu thật lòng là Diệp Tuyết Linh - Một người con gái xinh đẹp hơn cô, cá tính và gan dạ hơn cô gấp trăm lần.

Tưởng Ân, mày đừng ảo tưởng nữa, anh ấy sẽ không yêu mày đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play