Sau khi đưa Tuyết Linh về phòng chăm sóc đặc biệt, chuẩn bị mọi chuyện tươm tất cho cô rồi đợi Lộ Khiết đến kiểm tra, lúc đó anh mới rời khỏi phòng.

Trong phòng, Diệp Hâm Đình trở về với tâm trạng vô cùng thoải mái, cũng may là đã giải quyết gọn gàng người chị gái kia không thôi thì sẽ còn bao nhiêu phiền phức đến với cô nữa thì không biết.

Diệp Hâm Đình thở phào một hơi, định ngả người ra giường để thư giãn nhưng chưa kịp làm gì thì bị giật mình bởi cánh cửa phòng bị ai đó đá tung ra.

Hàn Dương Phong với vẻ mặt tràn đầy sát khí, động tác vô cùng nhanh nhẹn, không để Diệp Hâm Đình có đường lui Hàn Dương Phong liền lao tới không chút kiêng nể ép cô vào tường, tay ra sức bóp chặt cổ cô:"Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô rồi sao? Tôi nói cô không được động tới cô ấy, cô xem thường lời nói của tôi sao?"

Diệp Hâm Đình đau điếng người, lời nói của Hàn Dương Phong cho thấy anh rất khó chịu, dường như có bao nhiêu sự tức giận anh đều dồn hết vào bàn tay.

Diệp Hâm Đình đau đớn nắm lấy tay Hàn Dương Phong, nhíu mày cố hết sức nói:"Phong... em..."

Nhìn sắc mặt Diệp Hâm Đình tím tái, phồng đỏ như sắp chết, lúc đó Hàn Dương Phong mới buông lỏng tay:"Muốn nói gì thì nói nhanh!"

"Khụ.... khụ." Vừa lấy lại được hơi thở, Diệp Hâm Đình liền ôm cổ ho khan vài tiếng, cảm giác như vừa chết đi sống lại vậy. Sau khi lấy lại được tinh thần, Diệp Hâm Đình bày vẻ mặt ngây ngô, nhìn Hàn Dương Phong thấp giọng:"Phong, anh đang nói gì vậy? Em không hiểu gì cả?"

"Không hiểu?" Hàn Dương Phong nhíu mày, cười nhạt mỉa mai:"Tôi không nghĩ cô lại diễn tốt tới như vậy?"

Diệp Hâm Đình chớp mắt, vẫn tỏ ra là người vô tội, cô đi tới nắm lấy tay Hàn Dương Phong:"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phong, anh nói cho em biết đi."

"Tôi không thích nói nhiều, chuyện cô làm cô tự hiểu."

"Em..."

Hàn Dương Phong lạnh nhạt lướt mắt qua cô:"Đừng bày vẻ mặt đó ra nữa, tôi thấy buồn nôn lắm."

Nghe vậy Diệp Hâm Đình thả tay Hàn Dương Phong ra, buộc miệng cười nhạt:"Anh thật sự yêu cô ta tới vậy sao?"

"Đó không phải chuyện cô nên quan tâm."

"Anh nói sao?" Diệp Hâm Đình nhướng mày, biểu cảm như rất bất ngờ, phẫn nộ:"Tôi và anh bây giờ là vị hôn thê của nhau, cả giới truyền thông ai cũng biết. Việc anh làm gì, tôi không thể quan tâm sao?"

Hàn Dương Phong xoay người, bước tới gần Diệp Hâm Đình, dồn cô vào tường, một tay anh chống ngang vai, tay còn lại nhẹ nhàng nâng cằm cô lên:"Bắt đầu từ khi nào cô có lá gan này?"

"Bởi vì em yêu anh." Diệp Hâm Đình chau mày:"Em làm tất cả cũng chỉ vì anh thôi. Phong, anh không thấy sao?"

Hàn Dương Phong né tránh đi cái chạm tay của Diệp Hâm Đình. Đồng thời đưa tay mình vào túi áo bệnh nhân lấy vật gì đó ra rồi quay người bước đi, anh đứng lại, nghiêng đầu nói với Diệp Hâm Đình:"Nhắc cô biết một lần nữa, đừng động đến giới hạn của tôi."

Giới hạn của anh ấy chính là Tuyết Linh!

Diệp Hâm Đình có hơi thất vọng, cô bước tới như muốn níu kéo anh:"Hàn Dương Phong, em chỉ sợ mất anh thôi. Chỉ có mình em mới biết, em yêu anh nhiều đến nhường nào."

"Cô sẽ không mất tôi, bởi vì tôi chưa bao giờ là của cô." Hàn Dương Phong lạnh nhạt tiếp tục nói:"Còn nữa... Sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa, nếu còn tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu."

Hàn Dương Phong rời khỏi phòng. Dòng nước mắt nóng hổi chứa biết bao nhiêu sự tuyệt vọng cùng đau đớn lăn dài trên má Diệp Hâm Đình. Cô yêu anh thật lòng, nhưng tại sao anh lại phũ phàng với cô như vậy?

Diệp Hâm Đình đau thắt chặt tim, cô đưa tay chạm lên, mắt vẫn đẫm lệ nhìn về phía cửa.

....

Trở lại phòng bệnh, Hàn Dương Phong ngồi gần chiếc ghế, đưa mắt ôn nhu nhìn Tuyết Linh.

Anh cầm tay cô, khẽ đặt lên má, cơ thể cô lúc này vẫn còn rất lạnh, cơ hồ như một cái xác, càng nghĩ anh lại càng thương cô hơn. Cô làm mọi điều vì người khác nhưng lại bị người khác vô tâm hãm hại, như vậy có xứng đáng không?

"Sao em ngốc quá vậy?" Hàn Dương Phong thì thầm nói, đột ngột anh cảm thấy sợ hãi, nếu như lúc nãy anh không đến kịp, chắc chắn sẽ không còn được gặp cô nữa, nếu vậy thì Hàn Dương Phong sẽ chết mất.

Giữa lúc suy nghĩ những chuyện tiêu cực, điện thoại Hàn Dương Phong khẽ rung thu hút lấy tâm trí của anh, anh lấy ra xem xem là ai gọi rồi mới đi nơi khác để không làm phiền Tuyết Linh nghỉ ngơi.

"Hàn thiếu, chuyện anh nhờ tôi việc có người giở trò với Diệp tiểu thư trong đêm sinh nhật của Diệp Tấn tôi đã tra xong rồi."

Hàn Dương Phong khẽ quay đầu nhìn người con gái đang thiếp mắt trên giường, lòng chợt lay động, những người đã hại cô, xứng đáng nhận kết cục bi thảm nhất:"Nói đi!"

"Đó chính là Túc Uyên con gái của Túc Thanh Nhân - chủ tịch tập đoàn Túc thị."

Hàn Dương Phong im lặng trong giây lát, thoáng suy nghĩ, sau đó mới trả lời:"Túc thị đang gặp biến cố, rất cần có nguồn vốn, tôi muốn cậu cắt đứt toàn bộ những mối quan hệ với Túc thị, nếu ai hợp tác cũng đều tính là chống đối với Hàn thị."

"Vâng Hàn thiếu, tôi hiểu rồi."

Nói xong, Hàn Dương Phong trở lại ghế tiếp tục chăm sóc cho Tuyết Linh cả đêm.

__________

...

Qua sáng hôm sau, Hàn Dương Phong thấy Diệp Tấn đến anh lễ phép đứng dậy chào hỏi, sau đó đi tới bàn trà cùng ông nói chuyện.

Thật ra, ông là người rất tinh tường chuyện đời nhưng mối quan hệ giữa ba người Hàn Dương Phong, Tuyết Linh và Diệp Hâm Đình rất phức tạp, làm ông suy nghĩ rất nhiều. Vả lại, Hàn Dương Phong là người rất kín đáo, ít người nào có thể biết được anh đang nghĩ gì.

Diệp Tấn khẽ thở dài một hơi:"Lúc được nhận nuôi cho tới bây giờ, con bé luôn luôn nghe lời, hiểu chuyện cũng rất thân thiện, điều tôi không ngờ nhất là nó lại làm hại đến Linh Linh."

"Đó cũng là một phần lỗi của con, con đã hứa là sẽ bảo vệ Tuyết Linh cho thật tốt nhưng lại để cô ấy gặp hết nguy hiểm này tới nguy hiểm khác."

"Chuyện này không thể trách cậu được. Đình Đình như vậy cũng là vì hoàn cảnh đưa đẩy, từ nhỏ đã bị bỏ rơi thiếu tình thương trầm trọng, vì vậy khi nhận nuôi, tôi rất cưng chiều con bé, cũng vì vậy mà tập cho con bé có tính ích kỷ, đố kỵ, để rồi làm hại đến Linh Linh." Diệp Tấn nhìn Tuyết Linh hôn mê từ tối qua cho tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, ông cảm thấy lo lắng và có lỗi hơn, "Dù sao cũng cảm ơn cậu."

"Chú đừng nói thế, bảo vệ Tuyết Linh là trách nhiệm của con mà."

....

Đứng ở ngoài, Diệp Hâm Đình đưa mắt vào tấm kính cửa, cô nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người, bất lực, đau khổ, mất mát, sợ hãi không lần lượt mà một lúc đổ nhào tới khiến cô không thích ứng kịp.

Đầu óc Diệp Hâm Đình bắt đầu choáng váng, cô không chịu nổi mà khụy người xuống, tay ôm đầu lắc lư:"Không, không thể như vậy, tất cả mọi chuyện cha đều đã biết, vậy cha sẽ không còn thương mình như trước kia nữa, cha... cha sẽ bỏ rơi mình rồi.... rồi mình sẽ mất tất cả... không thể như vậy được, mình không can tâm. Mình không can tâm!!" Diệp Hâm Đình đau khổ thét lớn, khiến hai người bên trong đồng loạt giật mình.

Trông ra thì thấy Diệp Hâm Đình đã chạy vụt mất, Hàn Dương Phong đứng dậy gấp rút nói:"Để con đi xem sao?"

Diệp Tấn cũng khá lo âu, giọng thét vừa rồi là của Diệp Hâm Đình, ông cũng biết tính của cô, những lời vừa nãy chắc chắn đã khiến cô phân tâm, ông sợ cô sẽ suy nghĩ nhiều thứ linh tinh nên cũng chạy theo. Mặc dù hiện tại ông cũng lo cho Tuyết Linh nhưng mà cô đang ở bệnh viện, lại còn có Lộ Khiết thăm chừng chắc là sẽ không sao đâu.

Nghĩ rồi, Diệp Tấn đi khỏi, nhanh chóng đi tìm Diệp Hâm Đình.

....

Diệp Hâm Đình chạy lên tầng thượng, đứng ở gần vạch ngăn cách, thiếu một bước chân là có thể đi thẳng xuống đó.

Hàn Dương Phong đi tới, nhíu mày la lớn:"Này, Diệp Hâm Đình, cô làm gì vậy?"

Ánh mắt Diệp Hâm Đình mơ màng nhìn về xa xăm, bây giờ cô đã mất Hàn Dương Phong, cũng mất luôn niềm tin và tình cảm của cha, cô không còn gì cả.

Tiếp sau, Diệp Tấn đến, ông nhìn thấy Diệp Hâm Đình như thế thì hoảng hồn, ông tiến tới, đưa hai tay phòng:"Đình Đình, con làm gì vậy, xuống ngay!"

Nghe tiếng Diệp Tấn, Diệp Hâm Đình quay lại mặt lại, tay vẫn run run giữ thành lan can, nước mắt giàn giụa khắp mặt, nhìn Diệp Hâm Đình tuy đáng ghét nhưng hiện tại rất đáng thương. Cô cũng chỉ vì thiếu hai từ tình cảm thôi.

"Hai người đừng qua đây!"

"Được, cha không qua, Đình Đình con bình tĩnh lại trước đã, nghe lời cha mau xuống đi, ở đó nguy hiểm lắm!"

Diệp Hâm Đình vẫn đứng yên vờ như không nghe thấy. Một lát sau, cô mới cất tiếng hỏi:"Cha, Hàn Dương Phong... con đáng trách lắm sao? Con làm vậy là sai sao cha?"

Nghe như vậy, Diệp Tấn và Hàn Dương Phong cùng nhìn nhau, ông chậm rãi cất tiếng:"Đình Đình, cha không trách con."

"Con hãm hại Diệp Tuyết Linh sắp chết, cha vẫn không trách con?" Diệp Hâm Đình hỏi như mong đợi, cô chỉ mong rằng mình được sự tha thứ từ cha.

"Đình Đình, cha biết bây giờ con không được ổn định tinh thần, nhưng những chuyện con làm là sai, con không nhìn thấy sao?"

Nước mắt Diệp Hâm Đình rơi theo dòng:"Tất cả mọi chuyện con làm cũng chỉ vì con muốn cha chỉ thương yêu mỗi mình con thôi. Từ khi có sự xuất hiện của Tuyết Linh, mọi thứ tốt đẹp xung quanh con đều biến mất, cha cũng thương chị ta hơn. Cả anh nữa Hàn Dương Phong, anh đều chọn chị ta. Tôi, tôi! Có gì thua chị ta chứ?"

"Đình Đình đừng!" Diệp Tấn thấy Diệp Hâm Đình kích động ông hốt hoảng ra tay ngăn lại, ông dần bước tới vừa nói.

"Diệp Hâm Đình, bình tĩnh đi!" Hàn Dương Phong bước tới gần cô, đưa tay về phía cô nhẹ nhàng nói:"Ở đó rất nguy hiểm, cô muốn cha cô tận mắt chứng kiến cô chết sao? Ngoan ngoãn qua đây!"

Ánh mắt nặng trĩu của Diệp Hâm Đình chợt dịu đi, cô nhìn Hàn Dương Phong một lúc lâu, nhỏ giọng nói:"Anh hứa với em đi!"

Hàn Dương Phong nheo mắt nhìn cô. Thấy vậy, Diệp Tấn liền ra hiệu, Diệp Hâm Đình hiện tại đang giữ tính kích động, nếu làm gì khiến cô không vừa lòng, ít nhiều gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Nhận được lời mong mỏi từ trong ánh mắt của Diệp Tấn, Hàn Dương Phong hiểu ra vấn đề nhưng vẫn còn lưỡng lự, rồi anh lại quay sang nhìn Diệp Hâm Đình đang đứng trước bờ vực chết chóc, anh nói:"Cô muốn tôi hứa gì?"

Diệp Hâm Đình hơi nhíu mày, cô nói:"Anh không được ở bên Tuyết Linh."

Nghe những lời như vậy, Hàn Dương Phong liền thay đổi sắc mặt.

Nhìn thấy Hàn Dương Phong không trả lời, trái tim Diệp Hâm Đình đập mạnh vừa sợ hãi lại vừa nhói đau.

Đến khi cô hạ quyết tâm, buông tay khỏi lan can thì Hàn Dương Phong mới nói lớn:"Được, tôi hứa. Tôi hứa với cô, mau xuống đi."

"Anh nói thật sao?" Diệp Hâm Đình khẽ cười.

Hàn Dương Phong gật đầu, chờ trong lúc Diệp Hâm Đình không cảnh giác anh liền chạy tới rồi kéo cô rời khỏi đó.

Diệp Tấn thở phào nhẹ nhõm, ông đặt tay lên vai Hàn Dương Phong như khích lệ cùng cảm ơn.

Lúc này, Diệp Hâm Đình lao vào người Diệp Tấn, cô ôm chặt ông, khóc nức nở:"Cha, con xin lỗi, con xin lỗi cha rất nhiều."

"Đình Đình, đừng nói như vậy, con vẫn sẽ là con gái của cha."

Nghe câu an ủi từ ông, Diệp Hâm Đình nín đi, "Cha, con muốn về nhà." Diệp Hâm Đình quay nhìn Hàn Dương Phong, cô nói:"Phong, anh đưa em về được không?"

"Được."

"Vậy hai con về cẩn thận, cha trở lại với Linh Linh."

Nói rồi, Hàn Dương Phong đỡ Diệp Hâm Đình đi, trên môi Diệp Hâm Đình chợt nở một nụ cười đầy bí ẩn mà không một ai nhận thấy.

.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play