Chương 64: Nữ vương xuống bếp ký
Sắp tới rạng sáng mười hai giờ, Lạc Vũ nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, cái bụng ùng ục ùng ục réo lên không ngừng, đói bụng đến ngủ không yên, thật lâu không cách nào ngủ
Lạc Vũ trở mình, rón rén xuống giường, nhưng mà vẫn là làm Tiểu Dung giường dưới tỉnh rồi
"Đi làm gì?" Tiểu Dung nghẹ giọng hỏi, để tránh khỏi đánh thức người khác trong phòng ngủ, tính khí của đầu sói táo bạo đến lợi hại, làm tỉnh cô ta chỉ sợ lại sẽ làm Tiểu Vũ gặp một phen dằn vặt
"Đói rồi, đi tìm bữa ăn khuya" Cái bụng rất phối hợp kêu một tiếng
Tiểu Dung xoa xoa huyệt Thái Dương, đưa tay nắm lấy cánh tay của Lạc Vũ, không để nàng rời khỏi, "Cô không biết buổi tối có cấm đi lại ban đêm sao? Qua mười một giờ thì không thể đi ra ngoài"
Lạc Vũ vội vả chuẩn bị nghênh ngang rời đi, ai biết cánh tay đột nhiên bị Tiểu Dung nắm lấy, làm hại nàng suýt chút nữa ngã nhào đầu. Lạc Vũ bất đắc dĩ quay đầu, "Tôi lén lút lẻn vào nhà bếp, sẽ không để cho người phát hiện" Tiểu Dung cũng là có ý tốt, ở trên hòn đảo nhỏ thật nham hiểm này, coi nàng là em gái mà đối xử
Tiểu Dung cau mày không đồng ý, nắm lấy cánh tay của Lạc Vũ không buông, "Làm trái cấm đi lại ban đêm phải đánh 30 roi, trên chân cô còn ứa ra bọng máu, đánh mấy chục roi nữa, cái mạng nhỏ cô cũng mất hơn một nửa"
Chậc chậc chậc, lại còn có quy định rách nát này, nhưng mà cho dù đánh một trận so với làm quỷ chết đói còn tốt hơn, từ sớm đến tối thì cơ hồ không ăn cái gì, bây giờ Lạc Vũ cũng là không khác gì với quỷ chết đói, đói bụng hoảng rồi lá gan cũng là lớn lên, cho dù biết rõ núi có hổ, cũng phải lên núi
Thân thủ của Tiểu Dung không sánh được đầu sói, cho nên Lạc Vũ xoay người, bước chân hơi động, một cái thì đem cánh tay từ trong tay tiểu Dung tránh thoát ra, chưa kịp đợi Tiểu Dung phản ứng lại, thì như một làn khói chạy trốn không còn bóng rồi.
Đêm tối đen như mực, mang theo chút gió mát, Lạc Vũ hít một hơi thật sâu không khí trong lành, gió biển nhu hòa thổi lên trên trán tóc rối của nàng
Chân vẫn là đau dữ dội, bủn rủn trầm trọng không nói, mỗi một bước, địa phương của bọng máu kia thì đau đến mí mắt Lạc Vũ mãnh liệt run rẩy. Lạc Vũ khom người, né tránh bảo vệ tuần tra buổi tối, rón rén, lén lén lút lút chui vào trong phòng ăn
Trong phòng ăn đen kịt một mảnh, một chút ánh trăng, lành lạnh vung vãi xuống
Lạc Vũ nhìn bốn phía một vòng, ngoại trừ đồ ăn sáng sớm không người hỏi thăm kia, bánh màn thầu so với tảng đá còn cứng hơn, thậm chí còn có chút mốc meo, không còn bất kỳ gì khác
Huấn luyện nơi này cực kỳ gian khổ, lượng vận động lớn, cho nên sức ăn của mỗi người cũng lớn, cho nên chỉ có hình huống đồ không đủ ăn, tuyệt không còn lại quá nhiều, có lúc thậm chí còn phải cướp ăn, tranh cướp đồ ăn. Lạc Vũ đi dạo vài vòng, u oán thở dài, cuối cùng đã rõ ràng rồi vì sao sáng sớm tới đến nhà ăn chậm, cũng chỉ còn sót lại bánh màn thầu mốc meo và bát cháo thiu
Nhưng mà quỷ chết đói Tiểu Vũ đã sắp đói bụng hôn mê, cho dù chỉ là một* bánh màn thầu rách, cũng làm cho nàng chảy nước miếng. Cho nên, Lạc Vũ đem bánh màn thầu nắm ở trong tay, khom người, lần nữa lén lén lút lút chuẩn bị chạy ra ngoài
Đáng tiếc lần này, nàng sẽ không may mắn như thế. Mới ra cửa nhà ăn không mấy bước, liền nghe được một tiếng quát lớn lành lẽo, "Ai đang ở đó!"
Thanh âm này thực sự quá quen thuộc rồi, Lạc Vũ không cần quay đầu thì biết phía sau là ai, Lạc Vũ run lên, không chỉ có không xoay người, trái lại tăng tốc phóng đi tới trước
Đáng tiếc, Lạc Vũ không thể toại nguyện. Bởi vì phía sau lại truyền tới một tiếng quát lớn, trong thanh âm mơ hồ có chút tức giận, "Lạc ! Vũ! Chạy cái gì, đứng lại cho ta!"
Chỉ một bóng lưng, Lạc Hàn thì nhận ra đối phương là ai, cho dù tia sáng cực kỳ lờ mờ, mơ hồ không rõ, nhưng mà bóng người như vậy thực sự quá quen thuộc rồi
Lạc Vũ gương mặt khổ, xoay người lại, gần đây làm sao đều là xúi quẩy, lén lút chạy ra ngoài, cũng có thể bị nữ vương bắt được
Lạc Vũ vốn cho là thừa dịp trời tối, là có thể đục nước béo cò, lừa gạt nữ vương. Kết quả... Lạc Vũ rũ đầu, cho dù chính mình hóa thành một tia khói xanh, cũng tuyệt đối trốn không thoát lòng bàn tay của nữ vương đại nhân
"Ngươi không biết bây giờ là thời gian cấm đi lại ban đêm à! Đối với ngươi mà nói, những quy tắc này đều là trò đùa có phải không! Muốn làm trái thì làm trái, muốn như thế nào thì thế đó, hoàn toàn không để vào mắt!" Nữ vương tức giận, cao cao giương tay lên, Lạc Vũ co rúm lại, thân thể lảo đảo một cái, lùi đến hai bước, bánh màn thầu cũng từ trong tay rớt xuống
Bánh màn thầu lăn rồi lăn, cuối cùng lăn vào bên trong vũng bùn
Lạc Vũ âm thầm ở trong lòng nghẹn ngào một tiếng, lần này hay rồi, ngay cả bánh màn thầu rách nát cuối cùng cũng bị mất, trước đó còn kén cá chọn canh, ghét bỏ bánh màn thầu quá cứng
Lạc Hàn tự nhiên chú ý được bánh màn thầu của Lạc Vũ rơi xuống trên mặt đất, một bên của bánh màn thầu hơi có chút mốc meo, bây giờ dính vào bùn, có vẻ càng thêm dơ bẩn không thể tả
"Kiếp trước ngươi là quỷ chết đói sao?" Ngữ khí của Nữ vương thoáng dịu đi một chút
Lạc Vũ chép chép miệng, ủy khuất nói, "Sáng sớm hôm nay thì uống một chút cháo thiu, sau đó bị người phạt nhảy ếch ba km, lại bỏ lỡ bữa trưa và bữa tối" Lạc Vũ đang oán giận, hừ, đều là người hại! Lại còn hung dữ với mình!
Nữ vương không hé răng
Lạc Vũ tiếp tục khóc lóc kể lể vận mệnh bi thảm của chính mình, "Cả ngày không ăn gì, dạ dày sắp đau chết, người biết mà, một trận không ăn, con đều sẽ đau đến ba ngày không lên nổi giường, aiz, sáng sớm ngày mai rời giường, nhất định sẽ đau dạ dày đến thổ huyết" Lạc Vũ một bên thâm tình nói, một bên kích động khua tay múa chân, cũng chỉ kém không hát "Cải thìa a, trong đất vàng a, hai ba tuổi a, không còn mẹ a" Nhưng mà nếu như Lạc Vũ thật sự dám hát, nữ vương nhất định sẽ đánh bẹp nàng một trận
Dù sao Lạc Vũ bi thương kể rõ bi thảm bất hạnh của chính mình, sau đó ngồi xổm xuống, đi tới bên vũng bùn, đem bánh màn thầu bẩn thỉu nhặt lên, còn dùng sức cẩn thận lau lau, tựa hồ đang do dự đồ chơi này còn có thể tiếp tục ăn hay không
Sau đó, nữ vương vẫn trầm mặc không nói cuối cùng nói chuyện, "Ném đi!"
Lạc Vũ nhăn khuôn mặt nhỏ quay đầu, vô cùng đáng thương nói, "Có dù sao cũng tốt hơn, tuy mốc meo, dính chút bùn, vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Dù sao cũng tốt hơn đau dạ dày một buổi tối"
Lạc Hàn cuối cùng thở dài, có chút không thể làm gì nói, "Đi vào theo ta" Roi quất, luôn có thời điểm kết vảy khỏi đi, nhưng đau dạ dày này kéo xuống, sợ là phải lưu lại mầm bệnh rồi.
Bốn phía yên tĩnh, gió biển thổi hiu hiu, vén lên ống tay áo của nữ vương
Lạc Vũ đi theo phía sau nữ vương, trước mắt vẫn là bóng lưng quen thuộc kia, nhưng mà vào giờ phút này, bóng lưng kia có vẻ không hề lạnh lùng vô tình, nhiều hơn mấy phần nhu hòa hờ hững
Lạc Hàn đem đèn trong phòng bếp mở ra, ngắm nhìn bốn phía, quả nhiên không còn đồ ăn sẵn. Nhưng mà, trong nồi tựa hồ còn lại một chút cơm tẻ
Lạc Vũ nhô ra đầu nhỏ, đem đầu gối lên trên bả vai của nữ vương, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đây không phải đang nằm mơ chứ, nữ vương lại chuẩn bị tự mình xuống bếp nấu cơm cho nàng ! ! !
Lạc Hàn nhiều năm bận rộn làm việc, thời gian ở nhà thì ít, chớ nói chi là vì Lạc Vũ rửa tay làm canh, càng huống hồ Lạc gia còn nhiều bếp trưởng tay nghề cao siêu, thân phận nữ vương này đương nhiên sẽ không làm những chuyện phiền phức vụn vặt này. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Lạc Vũ vẫn thật sự là không có cơ hội gì nếm thử bữa cơm của nữ vương tự mình làm
Lạc Vũ nhất thời hai mắt phát sáng, làm dáng vẻ chờ mong, hạnh phúc có phải là đến quá đột nhiên không. Chính mình làm trái cấm đi lại ban đêm, không chỉ không đánh 30 roi sắt, còn độc hưởng vinh quang vô cùng để nữ vương tự tay xuống bếp
"Ngây ngốc làm gì, lấy hai cái trứng gà qua đây, đập vỡ đánh đều lên" Lạc Hàn phân phó nói
Lạc Vũ hùng hục chạy tới chạy lui, lúc trở lại, một tay cầm hai trứng gà, một tay còn cầm một cái tạp dề, làm dáng muốn đeo ở trên người nữ vương
Nữ vương cau mày, né người sang một bên, Lạc Vũ vồ hụt
Lạc Vũ mắt long lanh, bĩu môi, "Xuống bếp làm sao có thể không đeo tạp dề" Rất muốn thấy dáng vẻ nữ vương mang tạp dề, ai ya, quên mang theo điện thoại rồi, không thể chụp lén vài tấm rồi. Lạc Vũ cúi đầu ủ rũ thở dài, khó có được cơ hội như vậy, lại cứ như vậy biến mất
Nữ vương không chịu đi vào khuôn phép, Lạc Vũ cũng không dám dùng sức mạnh, chỉ đành đem tạp dề ném qua một bên, sau đó bắt đầu đánh trứng gà
Một phút qua đi, Lạc Hàn thì phát hiện để một đứa ngốc Lạc Vũ này giúp việc quả thực là quyết định sai lầm. Càng giúp càng bận, trái lại làm cho chính mình tay bận chân loạn, vội vàng thu thập tàn cục cho Lạc Vũ
Thấy được dáng dấp tay chân vụng về của Lạc Vũ, Lạc Hàn dần dần rõ trước đó Lạc Vũ làm những món ăn đáng sợ kia là ra đời như thế nào rồi
Nữ vương cũng không tính là trù nghệ tinh thông, cho nên chỉ là đơn giản làm bát cơm rang trứng. Mùi vị thơm ngát, cái bụng của Lạc Vũ lại bắt đầu hưng phấn kêu gào lên, Lạc Vũ thèm nhỏ dãi, liếm liếm môi dưới, suýt chút nữa chảy nước miếng
Nữ vương mới vừa đem chén đặt lên bàn, Lạc Vũ liền bắt đầu ăn ngấu nghiến, không có chút hình tượng có thể nói, ngay cả trên gương mặt đều dính vào mấy hạt cơm trắng trắng
Bới một trận cơm, nước mắt thì bắt đầu không tự chủ được rớt xuống, tí tí tách tách rơi xuống ở bên trong bát ăn cơm. Nghĩ đến ban ngày nữ vương đối với mình vô tình cứng rắn, và bây giờ ôn nhu quan tâm, quả thực là khác biệt một trời một vực, nữ vương ban ngày, làm cho nàng hoảng sợ và tuyệt vọng như vậy, nữ vương đêm tối, lại làm cho nàng quyến luyến và yêu thích như thế, tư vị khó phân quanh quẩn trái tim, tất cả đều biến thành hạt nước mắt óng ánh. Ban ngày bị ủy khuất nhất thời bộc phát ra
"Làm sao, ăn không ngon sao?" Nữ vương nhàn nhạt hỏi một câu, nhiều năm không xuống bếp, lẽ nào tay nghề trở nên kém rồi, khó ăn đến bước này?
Lạc Vũ nước mắt uông uông quay đầu, nữ vương đang hút thuốc, khói xanh quanh quẩn ở giữa ngón tay nhỏ dài tinh xảo của bà ấy, môi mỏng nhẹ nhàng mím môi, mang theo bảy phần bạc tình ba phần cô tịch. Nữ vương nghiêng thân thể, Lạc Vũ chỉ có thể nhìn thấy gò má của nữ vương, khuôn mặt lạnh lùng tuyệt tình này, khi nào có thể vì một mình nàng trở nên ôn nhu đa tình? Lạc Vũ có chút xuất thần, ngơ ngác nhìn gò má của nữ vương, bao nhiêu người đồng ý hóa thành một điếu thuốc trên tay bà ấy, cho dù chỉ có sinh mệnh ngắn ngủi, nhưng có thể được bà ấy cắn ở trong miệng, dán vào môi của bà ấy, chính là trong nháy mắt cũng có thể hóa thành vĩnh hằng
"Bị mùi thuốc lá của người sặc" Lạc Vũ xoa xoa nước con mắt, nói lung tung ra. Đều tại người, ban ngày đối với mình hung dữ như vậy, chọc khóc mình rồi
Lạc Vũ một bên tiếp tục bới cơm, một bên rơi nước mắt. Nước mắt rơi vào trong chén, ăn vào trong miệng, mặn mặn dường như mùi vị của nước biển
Nữ vương bất đắc dĩ, đem tàn thuốc bóp tắt, đưa tay muốn đem hạt cơm dính trên mặt Lạc Vũ lau đi, ai biết nghĩ đến chuyện ban ngày, cơn giận còn sót lại chưa tiêu trong lòng, cho nên duỗi ra bàn tay mạnh mẽ tóm chặt thịt mềm trên mặt của Lạc Vũ, sau đó dùng lực nhéo một cái
Lạc Vũ kêu thảm một tiếng, nước mắt xoạch xoạch rơi đến càng lợi hại, "Nước lạnh đắp một đêm, thật vất vả mới giảm sưng" Đánh hai cái bạt tay, mới vừa giảm sưng lại dùng sức véo như thế, ngày mai nhất định lại sẽ sưng cao cao
"Ăn xong rồi mau nhanh trở lại ngủ cho ta. Ngày mai đến chậm nữa, xem ta làm sao thu thập ngươi!" Lạc Hàn uy hiếp, lực đạo trên tay càng nặng, còn xoay tròn nửa vòng
Lạc Vũ nức nở hai tiếng, vội vã ai ya cả ngày cầu xin tha thứ, "Biết rồi, con nhận sai còn không được, nhẹ chút, đừng véo sưng"
Thấy được trên mặt quả nhiên sưng đỏ lên, Lạc Hàn mới hài lòng buông lỏng tay. Gần đây Lạc Vũ càng ngày càng lớn lối, không cho nó chút lợi hại, nó đâu nhớ lâu
Lạc Vũ một tay xoa nhẹ gò má sưng đỏ, một bên ló đầu nhìn bóng người nữ vương rời đi, bóng lưng cao gầy mà quen thuộc này, để nàng cảm thấy vui mừng và an tâm không tên
Tối nay trăng tròn, bầu trời đêm tốt đẹp vô hạn
Hết chương 64
Edit: ráng tận hưởng thời khắc ngọt ngào hiếm hoi của hai chẻ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play