Chương 63: Huấn luyện ma quỷ (2)
Trong đầu, không biết nên nói cái gì, cho nên Lạc Vũ chỉ là ngốc ngơ ngác ngồi quỳ chân trên mặt đất, thẳng tắp nhìn gương mặt tái nhợt của nữ vương, dáng dấp kia ngược lại như là không phục đối lập với nữ vương
Lạc Vũ như là cừu con đợi làm thịt, cùng đợi nữ vương tuyên án, tuyên cáo xử phạt đối với mình vô tri ngông cuồng
Lạc Hàn mặt mày lạnh nhạt như nước, xoay người, không có nhìn Lạc Vũ thêm một chút, âm thanh thâm trầm như đàm, băng lãnh như sắt, "Người khác đi khu luyện kiếm tập hợp"
Tất cả người chuẩn bị xem kịch vui lần nữa thất vọng rồi, nhưng mà nữ vương đã phát ra mệnh lệnh, tự nhiên không người dám to gan cãi lời, mặc dù đối với kết cục của Lạc Vũ vô cùng hiếu kỳ, nhưng tất cả mọi người vẫn là yên tĩnh không hề có một tiếng động cấp tốc chạy đến khu luyện kiếm, ngay ngắn có thứ tự. Tiểu Dung đứng trong đội ngũ, khi ở trước mặt nữ vương, cũng không dám lớn tiếng nói thêm cái gì, chỉ đành không hề có một tiếng động làm khẩu hình với Lạc Vũ, để nàng nhẫn nại kiên cường một chút
Tất cả mọi người đều đi sạch rồi, bốn phía chỉ còn dư lại hai người Lạc Vũ và nữ vương
"Xin lỗi, con không phải cố ý" Lạc Vũ vỗ vỗ bụi bặm trên mông, chậm rãi đứng lên
Lạc Hàn không nói gì, Lạc Vũ cho rằng nữ vương là chuẩn bị tha cho nàng một lần, cho nên mới đẩy người khác ra, cho nên dứt khoác lá gan cũng thả ra một chút, mặt cười đùa, nhào tới trên người nữ vương, muốn lấy lòng một chút, ai biết còn không có tới gần thân thể của nữ vương, trên lưng đột nhiên thì đã trúng một kích nặng nề, đau đến hàm răng Lạc Vũ run lên, thân thể nhào tới trên đất, bụp một cái nặng nề quỳ gối trên phiến đá
Lạc Hàn thấy được Lạc Vũ vui vẻ ra mặt, trong lòng giận run cả người, hận không thể tìm cây roi quật trên mặt nàng. Sau đó Lạc Vũ lại hoàn toàn không biết nhìn sắc mặt người càng ngày càng hả hê, cho nên Lạc Hàn không nói hai lời, trực tiếp một cước đá vào trên lưng của Lạc Vũ, xem nó còn cười nổi hay không!
Ý cười của Lạc Vũ nhất thời cứng ngắc ở trên mặt, vốn dĩ dạ dày đau đến chau mày, mí mắt co giật, căn bản không tâm tư đùa giỡn, càng không có khí lực để lấy lòng làm nũng, chỉ vì chính mình chọc nữ vương tức giận, cho nên mới cố nén đau nhức muốn nói lời tốt hơn để bà ấy bớt giận, ai biết...
"Chậm rì rì chạy tới cuối cùng, ngươi còn có mặt mũi hả hê với ta!" Lạc Hàn lại là mạnh mẽ một cước đá vào trên lưng của Lạc Vũ, Lạc Vũ bị đau không lên tiếng, chỉ là dùng ngón tay gắt gao bám lấy mặt đất, Chỉ cần có thể để nữ vương nguôi giận, cho dù để bà ấy đấm đá một trận, nàng cũng không oán không hối, việc này, vồn là chính mình sai
Nhưng mà, Lạc Hàn cũng không tiếp tục đá đánh nàng, nhưng mà nghe được mệnh lệnh của nữ vương, Lạc Vũ cũng không có cảm thấy nhẹ nhõm, trái lại trong lòng cảm giác nặng nề
Lạc Hàn lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh xử trí với Lạc Vũ
"Ngươi đã không thích vác nặng chạy cự li dài, vậy thì nhảy ếch ba km, làm không xong cơm trưa cơm tối hôm nay cũng không cần ăn"
Lạc Vũ nghe được mệnh lệnh vô tình lạnh lẽo của nữ vương, mặt nhất thời xụ xuống. Tuy không cần vác ba lô cồng kềnh, ba km cũng so với năm km chạy cự li dài ngắn không ít, nhưng mà nhảy ếch so với chạy bộ khổ cực mất công sức hơn nhiều, hôm nay cái chân này nhất định sẽ nhảy gãy đi
Lạc Vũ khổ ha ha nhìn nữ vương, hi vọng Lạc Hàn có thể mềm lòng tha nàng một chút, đừng phạt nặng như vậy, nhưng mà trước mắt chỉ còn dư lại bóng lưng uy nghiêm mà cao gầy của nữ vương, lạnh lẽo đến không mang theo một tia cảm tình dư thừa
Bóng lưng, lưu lại cho nàng, đều là bóng lưng lạnh lùng, trước giờ đều không nhìn thấy biểu tình của nữ vương. Nàng là hi vọng cỡ nào, khát vọng cỡ nào, nữ vương có thể đau lòng vì nàng một chút, quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái
Nhưng mà mãi cho đến thân ảnh của nữ vương biến mất ở trong tầm mắt, Lạc Vũ cũng không thấy nữ vương quay đầu lại, bà ấy cứ như vậy lạnh lùng vô tình rời đi, huấn luyện người khác, sau đó vứt bỏ một mình nàng lẻ loi bỏ ở nơi này
Một vòng bãi cát của sân huấn luyện ước chừng là 400 mét, cho nên ước chừng là bảy vòng rưỡi, Lạc Vũ ước chừng một chút, khẽ cắn răng chắc vẫn là có thể kiên trì
Nhưng mà đợi Lạc Vũ nhảy xong một vòng, mới phát hiện ý nghĩ cuả chính mình trước đó quá mức ngây thơ, nhảy ếch này so với chạy bộ không biết khó khăn thống khổ bao nhiêu, qua một vòng, hai chân liền bắt đầu ê ẩm run rẩy, trầm trọng đến như là cột bao cát dày nặng. Mặt trời chói chang treo cao, nắng chiếu đến mặt đất nóng lên, nhiệt khí hừng hực bốc hơi phát tán, trên mặt của Lạc Vũ, trên lưng đã sớm bị mồ hôi ướt nhẹp. Lạc Vũ thở hổn hển, hai chân đau đến không kềm chế được, tốc độ càng ngày càng chậm, khí lực toàn thân cũng giống như là bị rút đi, lộ trình phía trước càng ngày có vẻ xa xa khó vời
Thời gian đã giữa trưa, người khác đã hoàn thành huấn luyện kiếm thuật, đi vào trong phòng ăn rồi. Lạc Vũ liếm liếm đôi môi khô khốc, cái bụng cũng bắt đầu không yên phận ục ục kêu lên. Sáng sớm thì uống bát cháo thiu, hiển nhiên đột nhiên thật đói thật đói, cho dù cơm canh của nhà ăn và tay nghề bếp trưởng của Lạc gia hoàn toàn không thể so sánh, nhưng mà Lạc Vũ giờ khắc này, cho dù là một cái bánh bao khô quắt, cũng có thể làm sơn trân hải vị hưởng dụng
Lạc Vũ rủ xuống cái đầu thấm mồ hôi, ủy khuất cắn cắn môi dưới, tiếp tục bước chân nặng nề, hướng phía trước nhảy đi. Không có mệnh lệnh của nữ vương, nàng chỗ nào dám to gan nghỉ ngơi nhiều một khắc, chớ nói chi là chuồn êm vào nhà ăn ăn vụng
Ngay ở trong lúc Lạc Vũ đờ ra, Lạc Hàn đột nhiên xuất hiện ở phía sau nàng, thấy được Lạc Vũ ngốc ngơ ngác ngồi xổm ở tại chỗ, lười biếng không nhúc nhích, trong lòng càng là đóm lửa bốc lên, cho nên Lạc Hàn đi lên trước, lại là một cước đá Lạc Vũ ngã lăn, "Nhìn đông ngó tay cái gì, tiếp tục nhảy cho ta!"
Lạc Vũ xoa xoa eo nhỏ đau đớn, chép chép miệng, từ dưới đất bò lên, tiếp tục khổ ha ha nhảy lên. Lạc Vũ là hi vọng mình có thể biến thành một con ếch con cỡ nào, nàng thời thời khắc khắc cũng không cần khổ cực như vậy, Lạc Vũ âm thầm thở dài, ba km này nhảy xong, chân của mình sợ là cũng phải phế bỏ đi.
Mặt trời gay gắt trên không, mặt đất càng ngày càng nóng bỏng. Nhiệt khí hướng về gò má của Lạc Vũ phả vào, gò má sưng phồng xanh đỏ cũng bị nhiệt khí kích thích hơi đau. Sau khi hoàn thành 5 vòng, Lạc Vũ triệt để hư thoát, ngã quắp trên đất, cả một chút động đậy đầu ngón tay đều khó khăn. Cổ chân cũng sưng đỏ lên, nhẹ nhàng đụng vào, đều đau đến lông mày Lạc Vũ nhảy lên. Toàn thân trên dưới đã bị mồ hôi thấm ướt, nếu như cởi quần áo ra nhẹ nhàng vắt một cái, liền có thể véo ra bọt nước. Lạc Vũ mệt mỏi nhắm mắt lại, mặt trời lóa mắt quá mức chói mắt, để nàng không thể không vươn tay che ở trước mắt của chính mình
"Đứng dây! Ngươi là chuẩn bị nằm trên đất tắm nắng à!" Phía sau mơ mơ hồ hồ truyền đến tiếng mắng chửi của nữ vương, Lạc Vũ cố gắng mở mắt ra, hốc mắt hơi đỏ lên, rõ ràng đều mệt đến sắp hôn mê hư thoát, tại sao còn phải nhẫn tâm ép mình như vậy! Đột phá cực hạn thân thể tự nhiên là cực kỳ thống khổ khó chịu, Lạc Vũ lại hoàn thành một vòng, lần nữa ngã nhào trên đất, thử mấy lần đều bò không dậy nổi, nàng rất mệt rất khổ sở, nàng thà bị nữ vương đánh một trận roi da, cũng đừng tiếp tục dùng cách xử phạt về thể xác này!
Lạc Hàn lạnh lùng đứng ở một bên, hai tay giao nhau, tựa hồ hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt tái nhợt hư thoát của Lạc Vũ, ra lệnh ba lần, để Lạc Vũ đứng dậy tiếp tục, Lạc Vũ lại vẫn cứ mềm mại nằm trên mặt đất, không nhúc nhích
Sắc mặt Lạc Hàn trầm đi, dặn dò Lạc Nhất bên cạnh, "Đi, lấy một chậu nước đá lại đây!"
Lạc Nhất chần chờ một chút, quay người rời đi, chủ nhân là muốn biểu thị uy lực với tiểu thư sao? Nhưng mà ngày thứ nhất thì đem người dằn vặt đến lợi hại như vậy, cũng không biết tiểu thư đến cùng có chịu được hay không
Ngay ở thời điểm Lạc Vũ sắp ngất đi, đột nhiên một chậu nước lạnh lẽo thấu xương dội ở trên người chính mình. Đây là một chậu nước đá cơ hồ gần không độ, bên trong thậm chí còn mang theo nước đá, nước đá vừa mới dội đến trên thân thể của Lạc Vũ, Lạc Vũ thì lạnh đến mức run run một hồi, toàn thân bắt đầu không tự chủ được co giật lên. Nhưng mà nữ vương không hề bị lay động, lại cầm một chậu nước lạnh lẽo đến trong xương, giội ở trên người suy yếu mệt mỏi của Lạc Vũ, Lạc Vũ lạnh đến mức run rẫy, cơ hồ là phản xạ có điều kiện nhảy lên, sau đó liền nghe được mệnh lệnh tàn nhẫn vô tình của nữ vương, "Không cho dừng, tiếp tục cho ta!"
Cuối cùng Lạc Vũ cũng nhớ không rõ mình là làm sao hoàn thành, chỉ là thân thể mệt mỏi quá nặng triệt để đánh sụp phòng tuyến tâm lý của nàng, một chậu nước lạnh giá kia của nữ vương càng là triệt để để Lạc Vũ sụp đổ. Cho nên, Lạc Vũ một bên khóc rống một bên nhảy, nhiều lần ngã xuống đất, lại nhiều lần bị nữ vương quát lớn đứng dậy, từ đầu tới đuôi, nữ vương đều không có từng nhẹ dạ, không có một câu dịu dàng an ủi, chỉ có quát lớn lạnh như băng, mệnh lệnh vô tình
Mặt trời lặn xuống, ánh chiều tà chiếu lệch ở trên sân huấn luyện, kéo dài bóng dáng đơn bạc mà cô đơn của Lạc Vũ. Nữ vương đã đi rồi, để lại cho Lạc Vũ một bóng lưng không tình cảm chút nào như xưa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vũ tràn đầy nước mắt, bờ vai run rẩy không thể tự nén xuống, toàn thân trên dưới không một nơi không đau, chỉ cảm thấy hai chân đau đớn sắp phế bỏ
Lạc Vũ chậm rãi từng bước, cơ hồ là bò đến cửa lớn của kí túc xá, sau đó thì phù phù một tiếng ngã xuống đất, cũng lại không bò dậy nổi. Đầu sói cười lạnh một tiếng, tiếp tục liếc nhìn tạp chí quân sự trong tay
Tiểu Dung thì lại ai ya một tiếng, vội vã chạy tới, dìu đỡ Lạc Vũ tứ chi bủn rủn vô lực, đem người đỡ lên giường
Vừa mới dính lên giường, Lạc Vũ thì ngã chổng vó, khóe mắt vẫn là nước mắt ướt át
Tiểu Dung thở dài, cầm khăn mặt lau lau gương mặt loang lổ vệt nước mắt của Lạc Vũ, trên má phải vẫn là sưng đỏ đến lợi hại, vừa mới đụng tới vết thương, Lạc Vũ thì rút một ngụm khí lạnh, vội vàng dùng tay che mặt
"Nơi này không có nước đá, thì dùng khăn mặt lạnh chườm lạnh, ngủ một giấc ngày mai thức dậy thì sẽ giảm sưng" Tiểu Dung đem khăn mặt nhún vào nước lạnh thoa lên trên mặt sưng phù của Lạc Vũ. Lạc Vũ ủy khuất cắn hàm răng, nữ vương đánh đến dùng sức như thế, còn liên tiếp đánh nàng hai bạt tay, thì không có thấy bà ấy nửa điểm đau lòng
Lạc Vũ một bên dùng khăn mặt lạnh xoa mặt, một bên cởi giày xuống, sau đó thì thấy được bàn chân có thêm mấy cái bọng máu doạ người, không trách trước đó mỗi một bước thì đau muốn chết. Tiểu Dung quen việc dễ làm đưa đến tủ thuốc, sau đó tay chân nhanh nhẹn mở ra bình rượu, còn có một cây kim thô thô, Lạc Vũ thấy được cái kim thật dài kia, thì sợ hãi run cầm cập lùi về sau mấy bước
"Muốn.... Muốn làm gì?" Khuôn mặt nhỏ càng ngày càng trắng bệch
"Đem bọng máu đâm thủng, bằng không ngày mai cô làm sao tiếp tục tập huấn" Ở bên trong chuyện tập huấn loại ma sát ra máu quá bình thường rồi, cũng chỉ có Lạc Vũ hiếm thấy, mới có thể kinh ngạc lớn như vậy, sợ đến không xong
Động tác của Tiểu Dung rất ôn nhu, cũng không có quá mức đau đớn, sau khi đâm thủng bọng máu, nước bên trong bong bóng chậm rãi chảy ra, Tiểu Dung dùng rượu khử trùng cho bốn phía, đúng là đau đến Lạc Vũ rụt rụt, còn thiếu không kêu thảm thiết ra ngoài, cuối cùng Tiểu Dung dùng băng vết thương đem vết thương dán lên giảm viêm
"Vẫn là rất đau, ngày mai còn phải tiếp tục tập huấn chạy cự li dài, làm sao bây giờ đây?" Lạc Vũ vô cùng đáng thương nhìn Tiểu Dung, tập huấn rách cái gì, vốn là dằn vặt biến thái, ô, ngày mai khẳng định lại là dày vò
"Nhịn chút đi, vừa mới bắt đầu rất gian nan, quen thì tốt thôi" Tiểu Dung lau lau nước mắt trên mặt Lạc Vũ, "Em gái tôi lúc đó cũng giống như cô" Tiểu Dung cười cười, chỉ đáng tiếc nụ cười không có đi sâu vào đáy mắt
Lạc Vũ kinh ngạc, thì ra Tiểu Dung còn có một em gái ruột, "Cô ấy hiện tại ở nơi nào? Rời khỏi hòn đảo nhỏ rồi sao?"
Ánh mắt của Tiểu Dung ảm đạm xuống, sắc mặt thậm chí trở nên hơi trắng xám vô sắc ,"Em ấy chết rồi"
Lạc Vũ trong lòng cả kinh, liền cũng không mở miệng nữa, chết rồi, thì ra trên cái đảo này vẫn đúng là sẽ chết người, mạng như như rơm rác, giống như là lau sậy yếu ớt kia, biến mất theo gió, không đỡ nổi một đòn
Trong ánh mắt Tiểu Dung là thống khổ và bi thương thật sâu, "Tôi hôm nay thấy được cô xúc phạm nữ vương, cho là cô cũng sẽ giống em gái tôi như vậy, vừa tới không lâu, thì lặng yên không tiếng động chết đi"
Lạc Vũ miễn cưỡng nở nụ cười, giả vờ ung dung nói, "Cô nghĩ quá nhiều rồi, nhưng mà phạm vào một điểm sai nhỏ, nữ vương làm sao có khả năng giết tôi" Lỗi nhỏ, ở trong mắt Lạc Vũ, mấy lần mạo phạm cãi lời hôm nay, cũng không có việc gì lớn lao gì đâu. Thời điểm ở Lạc gia, chuyện nữ vương vỗ bàn ném đồ vật như vậy cũng làm qua không ít, nữ vương tức giận đến hét ầm, cũng nhiều nhất quất nàng một trận roi, làm sao cũng không thể động mạng nhỏ của nàng
Tiểu Dung ung dung nhàn nhạt mở miệng nói, "Một năm trước, nữ vương từng phạt một người mới để trần chân ở trên nền xi măng nhảy ếch mười km, lúc đó là thời điểm mặt trời trên đảo là độc nhất, sàn xi măng nóng hầm hập, so với lửa còn nóng hơn, cô biết người kia cuối cùng thế nào không?"
Lạc Vũ run lên, không hé răng
"Chân của hắn cơ hồ bị bỏng cháy, tạo mủ chảy máu, cuối cùng không xử lý tốt vết thương, phát sốt mấy ngày, bệnh cứ như vậy im hơi lặng tiếng chết đi" Thanh âm của Tiểu Dung vững vàng, không có chút rung động nào kể rõ chuyện cũ của một năm trước
Lạc Vũ lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy, nhất thời lưng lạnh lẽo, nàng vẫn cho là nữ vương nhiều nhất chính là cầm roi đánh người, nhưng chắc chắn sẽ không đưa người vào chỗ chết, tổn thương tính mạng, bây giờ xem ra, nàng ngược lại nên đội ơn nữ vương thủ hạ lưu tình. Chí ít bà ấy không để nàng để chân trần, cũng chỉ phạt nàng ba km mà thôi, cho dù dùng cách xử phạt về thể xác như vậy cũng làm cho nàng đau đến không muốn sống, Lạc Vũ hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng, người kia ở trên nền xi măng chân trần nhảy mười km dưới mặt trời chói chang, đến tột cùng chịu phải bao nhiêu thống khổ và tuyệt vọng
Hết chương 63
Tác giả có lời muốn nói: Nữ vương điện hạ thủ đoạn mạnh mẽ khi nào có thể nhu tình nhiều một chút

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play