Sát Thủ Nữ Vương

Chương 112: Phiên ngoại 6


1 năm

trướctiếp

"Đừng mà!" khi Lạc Vũ giật mình tỉnh lại thì nàng ở trong một căn phòng trắng nhạt, bên tay trái mang theo ống truyền dịch, vừa động một chút thì phần bụng truyền đến cơn đau kịch liệt, nàng không quản nhiều hiện tại nàng chỉ quan tâm mẫu thân như thế nào rồi, lảo đảo xuống giường, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn ngã ngào xuống đất

"Cậu có sao không?" Tịch Thất vừa mang nước vào cửa đã nhìn thấy cảnh trên vội vàng chạy đến đỡ Lạc Vũ lên giường

"Sao cậu lại ở đây?"

"Còn không phải vì cậu sao? Khi mình ở nước ngoài nhận được tình báo dạo này Nguyệt Dạ hành động rất lạ cho nên mình cấp tốc trở về, tối đó thuộc hạ của mình tận mắt thấy được cậu vào quán bar Dạ Vương nhưng đến tận sáng lại không ra, sau đó mình nhận được tin Lạc Hàn gặp nạn, cho nên tận tối hôm sau mới đưa người trà trộm vào cứu cậu ra ngoài" Tịch Thất nói một hơi giải thích rất nhiều, hình như cô ấy đã thay đổi rồi, là từ khi nào? Từ khi Nam Kì rời khỏi???

"Mình ngủ bao lâu rồi?"

"Ba ngày rồi"

"Cái gì, tại sao lâu như vậy chứ?"

"Vết thương trên người cậu tuy không sâu nhưng cả ngày không được trị dẫn đến mất máu và nhiễm khuẩn, kèm thêm sốt cao cho nên ngủ lâu như vậy!"

"Mình muốn về nhà!" nói xong Lạc Vũ lại vội vàng xuống giường nhưng lại bị cản lại

"Mình muốn gặp mẹ mình"

"Không được! bây giờ vết thương của cậu chưa lành, cậu nên nghỉ ngơi nhiều"

"Mình muốn biết bây giờ mẹ thế nào, mình phải đi..."

"Mình nghe nói Lạc Hàn bị thương nhẹ ở bụng, còn về đám người truy sát bị toàn bộ tiêu diệt rồi, cậu đừng động nữa sẽ ảnh hưởng vết thương"

Tịch Thất vừa trấn an vừa ngăn cản Lạc Vũ, hai bên giằng co qua lại cuối cùng Lạc Vũ yếu thế ngồi ở trên giường thở gấp sau đó ôm bụng run lên, Tịch Thất hoảng sợ vội vàng kêu bác sĩ nhưng khi đến nơi trong phòng trống rỗng chỉ còn lại y phục bệnh nhân, lúc này Lạc Vũ đã thay một bộ đồ xám đen đang ngồi ở trên taxi nhắm mắt dưỡng thần hướng đến Lạc gia

Xe chạy một đường đến thẳng cổng của Lạc gia, Lạc Vũ vội xuống xe đi vào, mỗi một bước đi đều ảnh hưởng làm vết thương sinh đau, nhưng nàng bỏ mặt hết, nàng chỉ quan tâm mẫu thân, khi đó nghe được Nguyệt Dạn nói mẫu thân bị thương cả người nàng run lên nàng sợ trên thế gian này chỉ còn lại một mình nàng cô cô đơn đơn

"Tại sao vậy?"

"Kì thực chuyện rất đơn giản, chỉ là đầu óc cô đần độn trì trệ không hiểu chuyện mà thôi!" Nguyệt Dạ vừa nói vừa đến gần Lạc Vũ, trên mặt mang theo triều phúng

"Từ khi vụ nổ xe xảy ra, cô đánh tôi một quyền kia khiến tôi rất hiếu kì tại sao khi đó cô nói nếu như Lạc Hàn chết rồi sẽ để toàn bộ Thất Nguyệt Thập Ngũ chôn cùng, sau đó tôi điều tra và biết được thì ra cô là con gái của Lạc Hàn, thật bất ngờ mà! nếu như Thất Nguyệt Thập Ngũ trong mắt cô đã không bằng Lạc Hàn kia vậy thôi thì giao lại cho tôi?"

"Không thể nào!" Lạc Vũ tuy đần nhưng nàng cũng đủ thông minh nếu như Thất Nguyệt toàn bộ rơi vào tay hắn há chẳng phải Lạc gia sẽ gặp phiền phức lớn sao? Lúc đầu cô cũng không biết trên cây súng cô trưng dụng kia thật sự có bí mật, nhưng trong lúc vô tình thì phát hiện trên súng có khắc mật mã, sau đó nàng theo mật mã tìm được công thức tạo ra phê hóa tinh khiết 99,9%

"Cũng không sao, dù sao hiện tại hơn phân nữa anh em trong đây đều đứng về phía của tôi rồi, vị trí thủ lĩnh sớm muộn gì cũng thuộc về tôi, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều...nguồn vốn cho hội còn thua xa Lạc gia, chỉ cần cô đồng ý giao công thức điều chế phê hóa, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu khi đó nắm cả thị trường, Lạc gia đều phải cầu lụy chúng ta"

"Nói vậy tất cả chuyện gần đây phát sinh đều do ngươi làm!" Nghe đến đây Lạc Vũ mới sâu chuỗi lại những chuyện xảy ra gần đây, từ chuyện bắt cóc, đến gần đây nàng nghe được có người thường xuyên đối kháng Lạc gia và cả câu nói kia của nữ vương, hóa ra mẫu thân từ lâu đã hoài nghi nàng phản bội cô, nhưng mà tại sao lại không trực tiếp nói cho nàng biết chứ? Trong lòng mang theo nghi vấn và chút thất vọng, tại sao mỗi lần xảy ra chuyện nữ vương đều không lựa chọn tin tưởng nàng dù chỉ một ít? Tất cả chuyện xảy ra nàng đều không biết không hay

Reng reng reng

Đột nhiên tiếng chuông vang lên, sau khi Nguyệt Dạ nghe xong điện thoại thì khóe miệng càng thêm cong

"Lạc Vũ, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, giao ra công thức phê hóa tôi sẽ buông ta cho cô, dù sao bây giờ Lạc gia như rắn mất đầu rồi, chỉ cần có được công thức, chúng ta sẽ là đệ nhất sát thủ"

"Ý gì?" cái gì đệ nhất sát thủ chứ, đệ nhất sát thủ là của Lạc gia

"A...tôi vừa nhận được tin Lạc Hàn bị thương rơi vào trận địa mai phục của tôi rồi, khả năng sống sót rất khó nha~"

"Căm miệng!" bây giờ Lạc Vũ hối hận khi xưa nàng chỉ vì muốn sánh vai cùng nữ vương mà lập ra Thất Nguyệt Thập Ngũ, giờ hay rồi, bang hội do cô tự tay thành lập lại rơi vào tay của người khác chống lại mẫu thân của nàng, nàng hận chết chính mình mà

Lửa giận xông lên não, Lạc Vũ liều mạng cầm dao găm xông về phía Nguyệt Dạ, 15 phút trôi qua người chết dưới dao của Lạc Vũ cũng không phải ít, còn lại đều là tinh anh trong bang nhưng Lạc Vũ cũng không yếu thế hơn, trong lúc đao trong tay nàng vừa định lấy thêm một mạng người thì cả hai tay đều run lên rồi mất đi tri giác dao găm trên tay rơi xuống đất, cùng lúc phía đối phương lại vung tay chém ngay cánh tay phải của nàng, sau đó người xung quanh cùng nhau xông lên kèm chặt lấy tay nàng vặn ngược ra sau đồng thời đè nàng quỳ xuống đất

"Cô giao ra công thức, tôi sẽ nể tình phần tình nghĩa xưa mà thả cô đi!" Nguyệt Dạ tiến lên nắm lấy tóc của nàng để đầu nàng ngẩng lên nhìn vào mắt hắn

"....."

Bước chân lảo đảo cuối cùng cũng đến cửa nhà, nàng tăng nhanh thêm bước chân nhưng chưa kịp bước vào cửa đã bị hai tên vệ sĩ canh cửa cản lại

"Thiếu chủ! xin lỗi, người không thể vào"

"Tránh ra!"

"Chủ nhân có lệnh không cho người vào, xin người đừng làm khó thuộc hạ" Sức lực hiện tại của nàng không bằng hai tên kia đành phải ngồi ở một góc bên ngoài đợi mẫu thân ra

Ngồi đến khi hai chân tê dại cửa lớn mới mở ra, thấy bóng người quen thuộc kia nàng vội vàng chạy lên bậc thanh trước cửa định ôm lấy mẫu thân, thế nhưng chưa kịp ôm đã bị một bạt tay chào hỏi đến khiến nàng lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, gò má nóng hừng hực, trong miệng đầy mùi gỉ sắt đã nói lên cái bạt tay này có bao nhiêu dùng sức

Lạc Vũ ngửa mặt nhìn thẳng vào Lạc Hàn, thấy trên mặt cô có hơi ửng hồng, vị rượu nhàn nhạt phiêu đãng xung quanh nói rõ cô uống không ít

Từ sai tai nạn lần đó thì càng rõ ràng chứng minh người đứng phía sau giở trò là Thất Nguyệt Thập Ngũ, cô luôn không hiểu hiện tại Thất Nguyệt Thập Ngũ đã là của Lạc Vũ, ngay cả ứng cử viên thừa kế Lạc gia cũng là của nó, sớm muộn gì tất cả cũng nằm trong tay nó, nhưng mà tại sao hết lần này đến lần khác đều muốn đưa cô vào chỗ chết, từ vụ nổ bom khi xưa đến việc hôm nay, nếu lúc đó cô không có kế hoạch khác kêu Thẩm Mặc âm thầm làm việc chỉ sợ người chết bây giờ sẽ là cô rồi

"Xúc sinh, ngươi về đây làm gì, bây giờ có lông có cánh rồi, ngay cả ta ngươi cũng lập kế..."

"Mẹ, con không có, đó là do...a" chưa nói hết người đã bị Lạc Hàn nắm lên vung thêm một cái bạt tay khiến Lạc Vũ lần nữa ngã nằm trên đất, nàng không kịp ngồi dậy Lạc Hàn tóm lấy gậy côn trên người vệ sĩ bên cạnh, từng gậy đánh xuống như thật sự muốn lấy mạng nàng, Lạc Vũ cảm thấy hô hấp như muốn ngừng lại, đau đến như nôn cả phổi ra, đến khi nàng cảm thấy trước mắt mờ dần Lạc Hàn mới chịu dừng tay

"Ngươi đi đi, đừng bao giờ trở về Lạc gia nữa, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!" Không la không thét, lời nói nhả ra bình tĩnh trước nay chưa từng có

"Mẹ...con không...khụ khụ"

"Câm miệng! sao này đừng gọi ta mẹ nữa"

"Khụ...đừng...khụ...đuổi con" vừa nói vừa liên tục ho khan khiến Lạc Vũ không nói hoàn chỉnh cả câu

"Lạc Nhất! tiễn khách" tiễn khách? Là tiễn khách! Mẫu thân thật sự muốn cắt dứt quan hệ với mình, nghe xong Lạc Vũ dùng lấy hết sức của mình ôm lấy chân của nữ vương không chịu buông ra, nàng sợ một khi buông ra cả tình thân tình yêu đều theo cái ôm đó rơi mất, cho nên có chết nàng cũng không buông, miệng không ngừng lập lại câu "Không muốn....không muốn..."

Lạc Hàn dùng sức tránh đi nhưng một hồi vẫn không thoát khỏi cái ôm của nàng còn ảnh hưởng đến vết thương trên bụng cô, cuối cùng tức giận thét lên

"Lạc Nhất, đem roi dưới tầng hầm lên!"

"Chủ nhân!..."

"Im đi!" Lạc Hàn không cho Lạc Nhất thêm cơ hội nói giúp cho Lạc Vũ

Sau khi Lạc Nhất đi rồi Lạc Vũ vừa ôm lấy chân Lạc Hàn vừa dùng đầu cọ cọ lấy chân cô, nói có bao nhiên hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn

"Bây giờ ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nhanh chóng bước ra khỏi của Lạc gia" Lạc Hàn liếc nhìn cơ thể đồ vật nhỏ kia run nhẹ nên mở lối thoát cho nàng

"Không muốn....Không muốn!" vừu nói vừa tăng thêm lực đạo trên tay, ôm chặt đến Lạc Hàn cũng cảm thấy chân bắt đầu tê lên

"Chủ nhân!" Lạc Nhất chậm rì rì bước lên báo cáo, Lạc Hàn không nói thêm lời nào nắm lấy roi trong tay Lạc Nhất liên tục vung xuống hai tay đang ôm lấy chân của mình

Chất liệu roi rất thô, mỗi khi cần ép hỏi kẻ thù đều sử dụng, làm cho họ sống không bằng chết, roi đầu tiên vung xuống đã hiện lên một vệt đỏ ửng mang theo chút tím, roi kế vung xuống đan chéo lên roi thứ nhất, nơi giao nhau của hai roi tạo nên vệt rách da rướm máu, thế nhưng sau một loạt roi liên tục vung xuống mà Lạc Vũ vẫn không chịu buông tay, Lạc Hàn lại tăng thêm lực đạo khiến cho những roi sau đó tiếp xúc với lớp vải mang theo tiếng xé rách, không bao lâu thì cả hai tay Lạc Vũ đều chi chít vết thương, vải của hai ống tay áo đều nát vụn, cả người Lạc Vũ run đến lợi hại toàn thân toát mồ hôi đầm đìa, nàng không dám khóc, khóc rồi có lẽ mẫu thân sẽ càng tức giận hơn nên chỉ đành cắn môi nhịn đau, nhưng mỗi lần roi rơi xuống đều vang lên tiếng rên trầm thấp

"Buông!" Lạc Hàn tức giận thét lên, không biết nó lại cố chấp giống ai, trước giờ chưa thấy qua Lạc Vũ cố chấp như vậy, nhưng cô không biết cái tính cố chấp kia là từ cô mà ra

"Không....buông...có chết....cũng không...buông....khụ khụ...." Vừa nói lại tiếp tục ho khan lên

"Được! giỏi lắm" Lạc Hàn nói đến nghiến răng, lực đạo lại tăng thêm nhưng lần này lại rơi trên người nàng, mỗi lần roi rơi xuống Lạc Vũ lại run lên, tay đau, lưng đau, phổi đau, toàn thân đều đau, bụng lại càng đau, nhưng đau nhất vẫn là lòng!

Lạc Hàn cứ vung tay đều đều mỗi lần nhấc tay thì vết thương trên bụng cô bị kéo căng, mùi máu tanh quanh quẫn khắp khắp nới, ngay cả người của Lạc Vũ cũng bất động theo

"Đưa nó xuống tầng hầm, không có sự cho phép của ta không cho bất cứ ai gặp!"

"Vâng" Lạc Nhất vội bồng cả người Lạc Vũ xuống, lúc này Lạc Hàn đưa tay sờ bụng cô, quả nhiên vết thương bị nứt rồi, thế nhưng cô không phát hiện vài giọt dịch thể màu đỏ từ bên bụng Lạc Vũ rơi xuống sàn nhà!

Hết phiên ngoại 6

Edit: tui là mẹ ruột, k phải mẹ ghẻ ô ô

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp