"Cầm thú!!!" Trịnh Viễn mắng hai từ này đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này Mễ Chu cũng không biết là hắn đang mắng Khưu Tuyền hay là Hạ Ẩn, bất quá y thờ phụng một nguyên tắc, nếu trong nhà có chuyện gì, chỉ cần nghe theo lời của Trịnh Viễn là được.
Vì thế Mễ Chu cũng học theo bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của Trịnh Viễn, nói thêm vào một câu, "Đúng vậy!!"
"Dám ở chung sớm hơn chúng ta!!"
"......Viễn ca, hóa ra anh tức giận vì cái này à?"
Nhưng mà Trịnh Viễn ngay lập tức lắp lên khuôn mặt biểu tình hiền lành phúc hậu quay đầu một cái ném luôn đồng nghiệp Khưu Tuyền bé nhỏ đang chìm trong nước sôi lửa bỏng ra sau đầu, bản thân mình còn chưa lo xong, rảnh rỗi đâu mà đi lo chuyện người khác a!
Trịnh Viễn bắt đầu hỏi Mễ Chu các loại thông tin, nào là ngày sinh của ba mẹ, sở thích, tính cách, bối cảnh, bộ dáng vô cùng chăm chú cẩn thận, sau đó Mễ Chu lại phun ra một câu, "Viễn ca, em nghĩ anh không nên để ý đến ba em a."
"......Nói gì thế." Trịnh Viễn vỗ đầu Mễ Chu, "Anh đây đang bày tỏ lòng hiếu kính với ba mẹ, ba mẹ em cũng là ba mẹ anh, sao em có thể nói anh không chiếu cố ba mẹ được."
Mễ Chu vô cùng cảm động, không khỏi hốc mắt đỏ hồng, đang tính bổ nhào vào lòng Trịnh Viễn, liền nghe thấy hắn nghiêm túc bổ sung, "Nếu ba mẹ em không đồng ý, anh liền cưỡng hôn."
Mễ Chu kịp thời thay đổi phương hướng, đổ rầm vào sô pha.
Bên này Trịnh Viễn lo lắng trùng trùng, còn bên kia Khưu Tuyền lại vội vàng đến gà bay chó sủa, trời mới biết được khi mình vừa về đến nhà, Hạ Ẩn lại theo sát sàn sạt phía sau mình, lúc ấy Khưu Tuyền cũng không nghĩ nhiều, trong lòng suy nghĩ đợi cho mình đóng cửa nhà vào, Hạ Ẩn đi đâu thì mặc xác Hạ Ẩn.
Nhưng mà Khưu Tuyền không ngờ được rằng, khi y về đến nhà, rõ ràng là nhà mình, màm lại có người khác ở, sao lại thế này a??? Rõ ràng lúc trước khi cho thuê phòng đã ký hợp đồng rõ ràng mà, một lần đóng ba tháng tiền thuê nhà, nếu mà hết tiền thì chạy qua Trịnh Viễn mượn........ Nhưng mà vấn đề ở đây là tại sao còn chưa nói gì với mình mà chủ nhà đã cho người khác thuê là sao????
Khưu Tuyền ỷ vào mình là người có lý, trâu bò gầm rống với chủ nhà, không nghĩ tới người chủ nhà kia so với y còn trâu bò hơn, hét rằng Khưu Tuyền đã vi phạm hợp đồng, đến lúc đóng tiền thuê nhà không thấy người đâu, đương nhiên chủ nhà có quyền thu hồi, cho người khác thuê.
Khưu Tuyền suy nghĩ, đấy chả phải lúc Hạ Ẩn nằm viện hay sao? Phỏng chừng lúc ấy mình quên phéng mất rồi, khi chủ nhà gọi diện đến phỏng chừng Khưu Tuyền đã từ chối nhận cuộc gọi bằng phần mềm rồi.... Cơ mà khoan đã...... Khưu Tuyền phản ứng kịp, vội vàng hỏi, đồ đạc của y ở nơi nào a?
Nghe thấy Khưu Tuyền hỏi như vậy, đối phương cũng cảm thấy kỳ quái, nói không phải lúc ấy y đã cho người đến chuyển đồ đạc đi hay sao, giờ này hỏi chủ nhà, người ta biết hỏi ai?
Khưu Tuyền nghe xong, đặt mông ngồi xuống thềm cửa, không muốn nhúc nhích gì hết, bây giờ thật tốt, nhà cửa không có, đồ đạc cũng không biết bay đi đâu.
Ngay khi Khưu Tuyền nghĩ đến có phải tổng biên tập tòa soạn đến xem nhà mình rồi chuyển đồ hộ hay không, người đại diện vạn năng của Hạ Ẩn liền đi tới gần.
"Khưu tiên sinh," Tina từ trên cao nhìn xuống, "Hạ tiên sinh hi vọng ngài có thể qua đó một chút."
"Anh ta không phải đang đi theo sau tôi sao?" Khưu Tuyền đang bực bội, mở miệng ra là ngữ khí không kiên nhẫn, "Bảo anh ta có chuyện gì thì tự qua đây mà nói."
"Hạ tiên sinh nói, nếu ngài không muốn tới, mấy đồ dùng trong nhà của ngài, hôm nào lạnh thì mang ra đốt để sưởi ấm cũng được, ngài có thể tự mình cân nhắc một phen?"
"Trời ạ!" Khưu Tuyền kêu lên, "Là Hạ Ẩn chuyển đồ của tôi?!"
"Hứ," vẻ mặt của Tina chính là 'chỉ số thông minh như vậy thôi thì cứ cố mà đợi Hạ thiếu gia thượng đi là vừa', "Thiếu gia còn giúp ngài chuẩn bị tốt nhà cửa, vị trí thuận lợi, muốn có gì có cái nấy...."
"Chẳng lẽ muốn góp gạo thổi cơm chung!" Khưu Tuyền nhảy dựng lên, "Không đời nào!"
".......Nước ấm 24/24, ba bữa cơm có người chuẩn bị, đi làm có người đón đưa......."
"Không đời nào..."
"Không cần tiền thuê nhà!"
"Thế đưa tôi đi xem đi!" Biểu tình trên mặt của Khưu Tuyền vô cùng chân thành.
Đi đến xe của Hạ Ẩn, Hạ Ẩn không nói gì, chỉ là xê dịch một chút để chừa cho Khưu Tuyền một chỗ ngồi.
........Nhưng mà Khưu Tuyền sao có thể không biết xấu hổ thế cơ chứ, đang tính ngồi vào chỗ tay lái phụ. Nhưng mà bị Tina giành mất.
Cho nên Khưu Tuyền ngoan ngoãn ngồi cạnh Hạ Ẩn, ngoan ngoãn im như thóc đi tới chỗ mà mình sắp ở.....
Đến nơi, Hạ Ẩn đúng là không lừa gạt y, điều kiện đúng như Tina đã nói, muốn cái gì có cái nấy, nhà cửa cũng rất lớn, vị trí cũng rất đẹp, chẳng qua..........
Vì sao không ai nói cho y biết y và Hạ Ẩn lại phải cùng ở một phòng a..... hu hu hu hu hu hu.....
Thời điểm Trịnh Viễn gọi điện cho Khưu Tuyền là lúc y bị Hạ Ẩn kéo vào nhà, chính xác hơn, vừa mới đặt một chân vào cửa, Khưu Tuyền cả người dán vào cửa chính, giống như anh hùng thà chết chứ không chịu khuất phục, lúc nhận điện thoại, Hạ Ẩn thừa dịp lúc y không chú ý bèn túm y vào nhà.
Đối với Hạ Ẩn mà nói, người đã tới, nhà cũng đã chuẩn bị, hơn mười năm xa cách, khiến cho Hạ Ẩn lo được lo mất, cho nên bây giờ Hạ Ẩn thề rằng, bằng mọi cách, mọi phương pháp, phải đem người khóa vào bên cạnh mình.
Hạ Ẩn nắm tay Khưu Tuyền, thấp giọng nói, "Cậu chỉ cần ở bên cạnh tôi thôi, không được sao?".......
Nếu người đã ở đây rồi, làm sao có thể buông tay.
Ba Mễ, mẹ Mễ dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai để giải quyết công việc, không tới hai ngày, liền lục tục lên máy bay trở về, giữa đêm hôm khuya khoắt, Mễ Chu nhật được điện thoại của mẹ, vui sướng nói, "Con trai a, ba mẹ đã xuống máy bay rồi, con nhanh tới a!"
Mễ Chu gần như là nhảy dựng lên, thuần thục đem quần áo mặc vào, chạy sang gõ cửa nhà Trịnh Viễn thùm thùm, khí thế như có quỷ vào thôn.
Trịnh Viễn vừa mới vẽ xong bản thảo, mới nằm ngủ không lâu đã bị Mễ Chu đánh thức, hắn mơ mơ mơ màng màng một hồi, vừa nghe thấy ba mẹ Mễ Chu đã đến nơi liền tỉnh ngay lập tức, nhanh nhẹn mặc quần áo, chải chuốt gọn gàng, sau đó cả hai chạy hùng hục xuống ga ra.
May mà thời gian là nửa đêm, trên đường không có nhiều xe, đoạn đường thông suốt, khi xe chạy đến đoạn đường cao tốc có thu phí, Trịnh Viễn đã chuẩn bị sẵn tiền lẻ để trả, một giây cũng không dám chậm trễ.
Khi mẹ Mễ gọi thêm một cuộc gọi thúc giục, cả hai đã ở bãi đỗ xe, theo hướng người đang đi ra ngoài, cho đến khi Mễ Chu hô to một tiếng "Ba! Mẹ!"
Cả người Trịnh Viễn trở nên khân khẩn trương, thần kinh căng thẳng đánh từ xương sống lên đại não, khi hai vị trưởng bối đi tới, Trịnh Viễn cư nhiên đứng nghiêm như ngày còn trong quân ngũ.
"Bác trai, bác gái hảo," Trịnh Viễn tiếp nhận hành lí trong tay mẹ Mễ, "Cháu và Mễ Chu tới đón hai người."
Trịnh Viễn nói lời này rất có khí thế giang hồ, mẹ Mễ sửng sốt, trong lúc không biết nên nói gì, may mà ba Mễ phản ứng nhanh, bộ dáng quý phái, "Được được, cháu lái xe tới sao, nhanh lên xe, bên ngoài lạnh quá."
Xe này Trịnh Viễn mới mua không lâu, hơi ấm nhanh chóng tỏa ra, Mễ Chu ngồi trong xe, không biết có phải vì quá ấm, hay là vì được ở bên ba mẹ, lâu lắm không được ở gần, tự nhiên một lúc liền gối đầu lên đùi mẹ Mễ, ngủ ngon lành.
Trịnh Viễn nhìn qua kính chiếu hậu thấy vây, liền điều chỉnh radio nhỏ xuống, nhỏ giọng nhắc nhở mẹ Mễ, "Bác gái, ở phía sau có gối đầu, bác cho Mễ Chu gối lên, nếu không khi em ấy tỉnh lại nhất định sẽ bị đau cổ."
Mẹ Mễ liền đem gối đầu cho Mễ Chu nằm, y ngủ cực kỳ mãn nguyện, miệng nhỏ chép chép, sau đó liền ngủ say.
Lái xe về nhà, Trịnh Viễn cũng không đánh thức Mễ Chu, một bên cõng y, một bên dẫn đường cho ba Mễ, mẹ Mễ vào nhà Mễ Chu, hai ngày trước hắn và Mễ Chu đã thu dọn ổn thỏa khách phòng, Trịnh Viễn lại đưa Mễ Chu về phòng ngủ của y, đắp kín chăn, lại giúp đỡ hai vị trưởng bối sắp xếp hành lý, hướng dẫn bọn họ sử dụng phòng tắm.
Mẹ Mễ nghe được chỉ biết gật đầu liên tục, sau cùng thấy Trịnh Viễn nói muốn trở về, vội vàng hỏi, "Nhà cháu ở xa không, đã trễ thế này sao không ở lại?"
"Nhà cháu đối diện với nhà của Mễ Chu," Trịnh Viễn chỉ chỉ cửa, hai bác nếu có việc gì, lúc nào cũng có thể đến tìm cháu. Hai bác nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta nói chuyện."
Trịnh Viễn vừa đi, mẹ Mễ không trì hoãn một giây nào, quay sang hỏi ba Mễ, "Ông xã thấy đứa nhỏ này thế nào?"
"Hừ," ba Mễ thổi râu, "Bà có quản được sao, Mễ Chu năm đó đã nói gì, bà đã nói gì, bà xem, quả thật là tìm nam nhân bầu bạn cả đời đó thôi......."
"Mấy năm nay tôi có tìm hiểu đồng tính luyến ái a," mẹ Mễ bất mãn nhìn thoáng qua ba Mễ, "Đều nói là trời sinh sao, trách ai được, ai bảo ông mang nhiễm sắc thể có vấn đề."
"........."
Ba Mễ toàn thân được cấu tạo nên từ toàn bộ tế bào nghệ thuật, có điều trên miệng chưa bao giờ chiếm được ưu thế với mẹ Mễ, xét về điểm này, hoàn toàn là do di truyền từ gen của ba, ba Mễ thấy như vậy, biết là không thể thắng nổi mẹ Mễ, bèn nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ.
"Ông còn chưa nói Trịnh Viễn như thế nào a!"
Mẹ Mễ cho thấy quyết tâm không buông tha cho ba Mễ, nằm ở một bên lảm nhảm, nàng có chút không yên lòng, mặc dù mấy năm nay cũng đã tiếp xúc với không ít cặp vợ chồng đồng tính luyến ái, cũng có chút kinh nghiệm, nhưng đối với con trai của mình, lại bối rối không biết làm sao.
"Bà đừng có lăn qua lăn lại nữa," ba Mễ cuối cùng cũng phải mở miệng, "Tiếp xúc thêm hai ngày nữa xem sao, tôi cảm thấy trên người Trịnh Viễn có mùi máu tươi, hiện tại đang làm quản lí mạng ở công ty, ai biết được trước kia làm cái gì."
"Vậy ngày mai lại quan sát thêm?"
"Hừ," ba Mễ trở mình một cái, "Đúng là khó khăn."
Một đêm này, Mễ Chu ngủ ngon vô cùng, Trịnh Viễn cũng mệt nhọc mà nhanh chóng đi gặp Chu công, ba Mễ, mẹ Mễ thì đang suy nghĩ khảo nghiệm Trịnh Viễn, mà Khưu Tuyền............
"Anh, anh, anh, không cho anh qua đây a!!!"
Khưu Tuyền luôn nhanh mồm nhanh miệng vừa mới nhìn thấy Hạ Ẩn chỉ quấn duy nhất một mảnh khăn tắm đi từ nhà tắm ra, liền nói năng lắp bắp, chỉ có thể lui vào góc giường, cố gắng bảo trì khoảng cách xa nhất với Hạ Ẩn.
"........Nhưng mà không đi đến, tối nay tôi biết ngủ ở đâu?"
"Tôi mặc xác anh ngủ ở đâu! Không được qua đây!" Khưu Tuyền nói to, xem ra bộ dáng này là bị hù dọa không ít, nhưng mà nhìn bộ dáng này của y trái lại khiến cho Hạ Ẩn có phần vui vẻ trong lòng. Đầu tiên Hạ Ẩn đã nghĩ đến sẽ mua một cái giường KING SIZE cỡ lớn đặt trong phòng ngủ, nhưng mà Tina không đồng ý, nói như vậy sẽ làm hỏng Khưu Tuyền ngây thơ của nàng, khuyên can mãi Hạ Ẩn mới mua hai cái giường đơn.
Mặc dù nói là giường đơn, nhưng mà trên một cái giường, hai người nằm vẫn còn thoải mái, mà nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện, hai cái giường đơn có thể hợp thành một móc nối khớp giường, khóa đệm, trải ga, sẽ thành một cái giường KING SIZE....
Đối với việc an bài như vậy Hạ Ẩn vô cùng vừa ý, nói ra cho oai là tiết kiệm tài nguyên thực chất là vì tương lai sau này cả, nhưng mà Hạ Ẩn không hiểu nổi, tại sao mình đã săn sóc rõ ràng như vậy, vì cái gì mà Khưu Tuyền cứ giữ cái bộ dáng trinh tiết không biết tốt xấu kia là sao???
☆ , (? ? ˋ_? ? )?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play