Mọi người đều nói con người ta gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, Trịnh Viễn vô cùng sảng khoái, mà Khưu Tuyền cũng vậy.
Trịnh Viễn sảng khoái ở chỗ này, hôm qua Mễ Chu đã đem sản phẩm âm nhạc giao nộp, không nói trước có hay hay không, nhưng mà tốt xấu gì cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, sau khi hoàn thành công việc Mễ Chu sẽ trở nên cực kỳ nghe lời, cho nên cánh cửa của cuộc sống tươi đẹp đã mở ra với Trịnh Viễn, hắn bước vào cuộc sống mới một cách hiên ngang, mọi người nói xem làm sao hắn có thể không sảng khoái được cơ chứ?
Còn Khưu Tuyền vui vẻ là ở chỗ này, Hạ Ẩn rốt cuộc cũng không còn lí do gì mà ở lại bệnh viện nữa, hôm qua Từ Thương làm một cuộc kiểm tra từ đầu đến chân không phát hiện được vấn đề gì không ổn cả, đang lúc Hạ Ẩn suy nghĩ xem có nên tắm nước lạnh để phát sốt hay không thì Từ Thương đã vung bút lên, cho phép bệnh nhân xuất viện, Hạ Ẩn có thể ra viện, Khưu Tuyền có thể lượn đi.
Khắp nơi mọi người cùng vui vẻ, hơn nữa, dựa vào mối quan hệ của Trịnh Viễn và Khưu Tuyền, ngay từ lúc bắt đầu quen biết, hai người không quá hài hòa, không có biện pháp cải thiện, hai người thân phận bất đồng, lập trường bất đồng, bất cứ một sự việc nào, nếu Khưu Tuyền vui thì Trịnh Viễn khó chịu, hoặc là Trịnh Viễn vui thì Khưu Tuyền khó chịu, tuy nhiên hôm nay hai người lại cùng vui vẻ như vậy đúng là hiếm gặp.
Vì thế, sau khi đạt lại tự do cho thân xác, Khưu Tuyền vô cùng vui vẻ bàn giao xong xuôi bản thảo truyện tranh của Trịnh Viễn, tiện thể gặp người liền rủ rê, "Đại thần, hai ta ra ngoài uống một chén đi, tôi mời anh!" Chữ 'anh' sau cùng mang theo hào khí ngất trời.
"Không đi!"
".........Đại thần, tôi cảm thấy anh không nên như vậy a......." Khưu Tuyền ôm ngực, bộ dáng vô cùng đau khổ, "Mặc dù tôi đã phải trải qua bao nỗi bể dâu, nhưng tuổi tác so với Mễ Chu nhà anh cũng sàn sàn nhau...... Cớ sao anh có thể che chở Mễ Chu mà thương tổn, bỏ rơi người đồng nghiệp nhỏ bé này....."
"Gì," vẻ mặt của Trịnh Viễn chính là biểu tình 'đừng có lấy tuổi tác ra đây mà nói chuyện', "Mễ Chu hoàn thành công việc, tôi vẽ xong bản thảo, tôi còn phải vội đi hẹn hò với Mễ Chu, ai rảnh mà đi uống với cậu."
"Đại thần a!!!!!!!! Hai người không thể hẹn hò chậm lại một ngày sao!! Tôi thật sự có biết bao điều trong tim muốn bày tỏ với anh!!!" Nói xong, Khưu Tuyền còn chỉ chỉ vào mình.
"Chỗ đó là dạ dày."
".......Cũng ở trong người cả."
"Ba mẹ cậu thật sự học y?" Trịnh Viễn cau chặt mày, vẻ mặt quyết không tin.
"Ba mẹ tôi học y chứ tôi có học y đâu!" Khưu Tuyền vẫn không muốn buông tha, thay đổi phương pháp tiến công, bắt đầu kéo kéo góc áo Trịnh Viễn, "Đại thần.... Người ta ở đây chẳng có bạn bè gì cả.... Tôi chỉ quen biết anh a.... Thật sự chẳng có ai muốn cùng tôi đi uống một chén cả a......."
"Hạ Ẩn."
"..........Đại thần, YOU MUST BE JOKING!!!" Khưu Tuyền tựa như con mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi nhảy cẫng lên, "Dù tôi và Hạ Ẩn không có ân oán gì, tôi cũng không thần kinh đến mức tìm một đại minh tinh mà tung tăng đi trên đường phố! Tôi không muốn bị những người mê hoặc phỉ nhổ chết a."
"Không, tôi nói là Hạ Ẩn anh ta......"
"Ngay cả anh cũng nói tốt cho anh ta?!" Khưu Tuyền càng lúc càng phẫn nộ, "Anh biết không! Hai hôm trước Mễ Chu nhìn thấy tôi, câu đầu tiên cậu ta nói là gì? Cậu ta nói, anh và Hạ Ẩn thành rồi sao?! Sau đó ngày hôm qua, tôi giúp Hạ Ẩn chuyển đồ trong bệnh viện, biết Từ Thương nhìn thấy tôi nói gì không? Anh ta nói, cậu với Hạ Ẩn bao giờ thành đôi?! Sau đó hôm nay tôi đi mua đồ đạc thì gặp Lâm Hiên, biết Lâm Hiên thấy tôi thì nói gì không? Anh ta nói, cậu với Hạ Ẩn sao mãi mà chưa thành?!" Khưu Tuyền ngửa mặt lên trời hỏi to, "Tại sao các người đều chờ mong tôi với Hạ Ẩn thành một đôi a!"
"........Bởi vì hai người là trời sinh một đôi."
"Kiếp trước tôi gây ra cái tội vạ gì mà kiếp này gặp phải loại mặt than như Hạ Ẩn?! Cặp mắt kia của anh ta có ma thuật, tôi vừa nhìn vào đã răm rắp nghe lời!!"
".......Cặp mắt của Hạ Ẩn đúng là rất đẹp," Trịnh Viễn nhìn chằm chằm Khưu Tuyền ăn ngay nói thật, "Nhưng mà chỉ cần nhìn vào đã nghe lời .......chỉ có một mình cậu thôi."
"..................Tôi mặc kệ!!"
"Khưu Tuyền, Hạ Ẩn ..........."
"................Mặc kệ anh ta như thế nào, tôi hôm nay đã quyết định, sẽ không sợ hãi cặp mắt kia của anh ta nữa, để cho bão táp đến tôi cũng không sợ, càng mạnh càng tốt!!!!!!"
"Khưu Tuyền, cậu để cho tôi nói xong xem nào, cứ thích cắt ngang lời người khác," Trịnh Viễn có chút mệt mỏi day day trán, "Từ lúc cậu nói 'tôi có thần kinh đâu mà đi tìm một đại mình tinh", Hạ Ẩn đã đứng ở phía sau cậu rồi."
Sau cùng, Khưu Tuyền vẫn không thoát khỏi dụ dỗ cộng thêm yêu thuật của Hạ Ẩn, bị Hạ Ẩn kéo người đi, sau khi hai người họ đi rồi, Trịnh Viễn cảm thấy bầu trời như trong xanh hơn, nhìn nhìn thời gian, sáng sớm Khưu Tuyền đã kéo đi cho nên chậm chễ chút thời gian, hiện tại mới chân chính bắt đầu thời gian của một ngày.
Vì thế Trịnh Viễn khoái trá về nhà, cầm chìa khóa mở cửa, đi vào nhà Mễ Chu.
Khi Trịnh Viễn đi vào, nghe thấy Mễ Chu đang gọi điện thoại, dây thần kinh của hắn lập tức căng ra, cũng không thể trách hắn, hôm nay đã lên kế hoạch ra ngoài thả lỏng một phen với Mễ Chu, giờ mà công ty Warner gọi điện thoại tới, ngày đẹp trời như thế này cùng với kế hoạch hoàn hảo kia lập tức quẳng cho chó gặm.
"...... Vâng ạ, hiện tại có một người........ Vâng, cũng gần như là đã xác định........"
Mễ Chu ngồi trên sô pha nói chuyện nhí nhéo, Trịnh Viễn nghe không rõ lắm, nhưng có cảm giác lười nhác, không giống như giọng điệu khi nói chuyện với người của công ty Warner.
Đó là ai a?
Vòng luẩn quẩn sinh hoạt của Mễ Chu rất nhỏ, cơ bản có thể chia làm ba phần, công việc, Tề Hải, và mình. Nhưng vô luận là phần nào, Trịnh Viễn cũng chưa nghe qua ngữ điệu của Mễ Chu như vậy, vì thế hệ thống cảnh báo nguy hiểm trong đầu Trịnh Viễn lập tức khởi động đèn xanh.
Cũng đừng lạ rằng tại sao thần kinh của Trịnh Viễn lại như vậy, nếu tình nhân của ngươi, vừa trẻ tuổi, vừa đáng yêu, có tài, lại còn nổi tiếng, giỏi văn giỏi võ, có thể không cảm thấy lo lắng hay sao???
Ngay khi Trịnh Viễn đang miên man suy nghĩ, Mễ Chu nhẹ nhàng phun ra một câu, liền lập tức đem cả người Trịnh Viễn đang căng cứng đập tan tành thành mảnh nhỏ, Mễ Chu nói, "Mẹ, con biết rồi."
Mẹ, con biết rồi.......
Mẹ, con.................
Mẹ...............
Mẹ.......
......
"Mẹ?!" Trịnh Viễn lập tức hô thành tiếng, khí thế không thua kém gì gọi mẹ ruột của mình, Mễ Chu có chút nén giận trợn mắt nhìn hắn, ý tứ là y còn đang cùng mẹ nói chuyện điện thoại a, tự nhiên kêu lớn lên làm gì.
Cái trừng mắt này có hiệu quả vô cùng tốt, đem toàn bộ lý trí vỡ vụn của Trịnh Viễn nhét lại vào trong đầu, hắn xoay người một cái tót lên sô pha, ôm Mễ Chu vào trong lòng mình, vừa ôm vừa quang minh chính đại nghe lén điện thoại, Mễ Chu đẩy ra hai lần, nhưng mà ai đó sống chết không buông, vì thế ngược lại cũng cọ cọ vào cổ Trịnh Viễn, tìm một tư thế thoải mái mà ngồi nói chuyện.
"Mẹ à, vậy hai người đến đây đi, đến nơi gọi điện thoại cho con, con đi đón mẹ và ba."
Mễ Chu cảm thấy vô cùng thỏa mãn cúp điện thoại, nằm gọn gàng trong lòng Trịnh Viễn đang hóa đá, "Có nghe thấy không, hai ngày nữa ba mẹ em sẽ về."
"......Không phải quan hệ của em và họ........"
"Đấy là chuyện của nhiều năm trước rồi," Mễ Chu nhún vai, động tác này là học được ở Khưu Tuyền, trước kia Trịnh Viễn còn nói Khưu Tuyền làm động tác này nhìn như lưu manh đầu đường xó chợ, nhưng mà sao Mễ Chu làm lại đáng yêu như thế, "Ba mẹ em được văn hóa phương Tây khai sáng, cũng biết bản chất của em là trời sinh không thể thay đổi, bọn họ đơn giản là chấp nhận thôi, dù sao cũng là phần tử trí thức mà." Mễ Chu nói xong liền vỗ vỗ bả vai của Trịnh Viễn.
"..........Vậy ý của em là.........."
"Hai ngày nữa thu xếp cẩn thận một chút, đến lúc đó em đưa anh đi gặp ba mẹ em."
Toàn thân Trịnh Viễn hoàn toàn cứng đơ.
Nếu nói về ưu điểm của Trịnh Viễn, thật có rất nhiều, biết nấu ăn, biết lái xe, biết dùng súng, biết dùng dao, nhưng nếu nói hắn sợ cái gì, hắn cũng sợ nhiều lắm, sợ khu vui chơi, sợ ca hát, sợ Mễ Chu xảy ra điều ngoài ý muốn, hôm nay, thêm một điều nữa, sợ ba.
Từ nhỏ Trịnh Viễn đã sống trong gia đình đơn thân, mẹ hắn là ai hắn cũng không biết, ba chưa bao giờ nói, Trịnh Viễn cũng không hỏi, cũng may mắn hắn cũng là một đứa trẻ ngoan, học gì cũng ngoan ngoãn nghe lời, điều này làm cho ba Trịnh hài lòng không ít.
Thường nói, người trong hắc đạo vốn là đời đời tưng truyền, nhà Lâm Hiên cũng vật, mà nhà Trịnh Viễn cũng thế. Ba của Lâm Hiên là Lâm Hổ, khi ông còn sống, ba Trịnh cũng đi theo người này làm việc, nói cho cùng thì có một câu, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con thì học đào hang, từ nhỏ, Trịnh Viễn đã được giáo dục một cách nghiêm khắc, mọi người cho rằng sống trong hắc đạo, muốn sinh một đứa con dễ dàng hay sao?
Nhưng mà, không thể không nói phương thức giáo dục của ba Trịnh có phần cực đoan, ông tin tưởng vào nền tảng kiến thức vững chắc nhất chính là thực tiễn, kết quả là, khi theo học về các huyệt đạo trí mạng trên cơ thể con người, ba Trịnh trực tiếp cho lôi đến một tên tù nhân, các này so với học bằng mô hình chính xác gấp trăm lần.
Mặc dù dùng cách này đúng là hiệu quả, nhưng đối với một đứa trẻ 6 tuổi, đây là một kích thích không nhỏ. Thiên tài từ nhỏ sinh ra đã là thiên tài, nhưng mặt than thì là do tôi luyện mà thành, mỗi lần học 'thực tiễn' như vậy, Trịnh Viễn đều sợ tới mức gào khóc, nhưng ba hắn cũng không nương tay, cần học cái gì sẽ dạy cái đó, nên ghi nhớ cái gì thì phải ghi nhớ cái đó, còn có các cuộc thi định kỳ, đôi khi sẽ phải dùng đến cả dao giải phẫu.
Từ đó có thể thấy được thời thơ ấu của Trịnh Viễn có bao nhiêu bi thảm, cho dù về sau hắn đã biết cách bảo vệ mọi chỗ trọng yếu trên cơ thể, khi chiến đấu không bao giờ để lộ ra sơ hở, hắn cũng đã rơi vào không biết bao nhiêu tình huống tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng nỗi sợ hãi với ba Trịnh vẫn luôn luôn chôn sâu trong đáy lòng.
Khi ba Trịnh qua đời, Trịnh Viễn hoàn thành trọn vẹn đạo hiếu, mặc dù có thể nói hắn vô cùng, vô cùng cảm tạ ơn dạy bảo của ba Trịnh, hơn nữa được tiếp nhận lại chức vụ của ông trong tổ chức, nhưng bóng mờ tuổi thơ, không thể nói quên là quên được.
Trịnh Viễn từng nghĩ, cả đời này hắn sẽ không dính dáng đến bất cứ ai có tên gọi là 'ba', chỉ là không biết rằng, đến năm 30 tuổi bởi vì nguyên nhân là Mễ Chu, không những có thêm một người ba, còn tặng kèm thên một người mẹ.
"Anh có đi hay không?" Mễ Chu hỏi mấy lần cũng không thấy hắn trả lời, vì thế đem một miếng xoài nhét vào trong miệng, làm cho hắn hoàn hồn.
"Đi!" Mặc kệ tuổi thơ có bao nhiêu ám ảnh, người nhà của Mễ Chu thì nhất định phải gặp, chẳng những muốn gặp mà còn muốn gây ấn tượng tốt nữa, nghĩ muốn là làm, nhưng mà Trịnh Viễn cho rằng, 'biết người biết ta, trăm trận trăm thắng', cho nên do dự một chút liền mở miệng nói, "Ba mẹ em là người như thế nào?"
"Ba em học âm nhạc cổ điển, hiện tại đang làm giảng viên dạy đàn piano ở trường đại học, mẹ em là giáo viên trung học, giờ cũng đang ở nước ngoài dạy học."
Trịnh Viễn "A..." một tiếng, trong lòng nhớ lại, thì ra đây là gia đình có dòng dõi thư hương, cho dù Mễ Chu có là một người đồng tính thì yêu cầu của ba mẹ Mễ Chu đối với người bạn đời của y cũng không hề thấp.
"Hai ngày nữa ba mẹ em về sao?"
Mễ Chu xem lịch một chút, "Nhanh nhất là hai ngày nữa, chậm nhất thì một tuần."
"Được, anh biết rồi," Trịnh Viễn rút di động, "Anh nhờ Khưu Tuyền mua chút đồ đạc qua đây......."
".......Sao lại là Khưu Tuyền?" Mễ Chu ngửa đầu lên, tròn mắt hỏi Trịnh Viễn, trong lòng Trịnh Viễn run lên một phen, mới phát hiện vừa rồi mình nói hớ, nhưng mặt không đổi sắc, rất nhanh liền có cách ứng phó.
"......Ở công ty cậu ta phụ trách chuyện này, có nhiều mối quan hệ, có thể được chiết khấu, chúng ta nếu muốn mua vật dụng gia đình có thể nhờ cậu ta." Sợ Mễ Chu tiếp tục nghĩ nhiều, Trịnh Viễn lập tức gọi điện cho Khưu Tuyền.....
"Khưu Tuyền, tôi có chuyện nhờ cậu.........."
"............... Anh luôn có việc cần nhờ mới nhớ đến tôi!!!!!!!!!" Đầu dây bên kia có vẻ nha Khưu Tuyền đang gào khóc, giống như heo bị chọc tiết, "Tôi sắp chết rồi anh lại vì có việc cần nhờ mới nhớ đên tối!! Anh nói anh......"
Khưu Tuyền còn chưa nói xong, Trịnh Viễn còn chưa kịp hỏi có chuyện gì xảy ra, bị cướp tiền hay bị cướp sắc, liền nghe thấy có tiếng thảo luận, sau đó hình như là người nghe điện thoại đã được thay đổi.
"Ừm, tôi là Hạ Ẩn."
"........Tôi biết cậu là Hạ Ẩn." Cái giọng điệu có thể đông chết người, không phải Hạ Ẩn thì còn là người nào nữa.
"Bây giờ Khưu Tuyền có chút bận."
"......Ừ, tôi cũng đã nhìn ra."
"Cho nên gọi lại cho cậu ta sau đi."
"Cậu ta đang vội vàng cái gì thế?" Trịnh Viễn ít nhiều cũng có tí tò mò, bộ dáng kia của Khưu Tuyền chính là chết không tử tế, cực kì rõ ràng khiến cho Trịnh Viễn dễ dàng hiểu sai vấn đề, nhưng ngữ điệu trả lời của Hạ Ẩn lại là từ ngữ vô cùng trong sáng.
"Từ hôm nay trở đi tôi và cậu ấy sẽ ở chung," tiếng gào thét của Khưu Tuyền trở nhạc nền vô cùng thích hợp, "Tôi đang giúp cậu ấy chuyển nhà."
☆, (? -? )
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hậu mấy chương viết đặc biệt thoải mái ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play