Trong nháy mắt Giản Niên ngẩn người, nhướng mi nhìn chăm chú cô gái trước mặt.
"Bộ dạng này thú vị lắm."
Cô không kềm được xúc động một câu.
"Cảm ơn lời khen, thiên tiên vốn đã đẹp sẵn không cần cô nói."
"Xem ra chỗ này không còn chuyện của tôi, đi trước, bye bye."
Nguyệt phất tay với Giản Niên, thân người ẩn đi.
Tầm mắt Giản Niên lần nữa trở lại bên trong tấm kiếng,
"Tiểu Lang Lang, chị nhất định phải hạnh phúc đấy." Cô nói.
Buổi tối, Nạp Lan Chỉ Thủy muốn để Cảnh Tiểu Lang về trước. Cảnh Tiểu Lang lại cố ý muốn ở lại cùng cô,
"Tiểu Lang Lang, nghe lời."
Nạp Lan Chỉ Thủy sờ đầu cô bé.
"Đến khi chị Trấp Thủy khỏe lại, Tiểu Lang sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
"Còn bây giờ chị Trấp Thủy là bệnh nhân, phải nghe lời Tiểu Lang."
Cảnh Tiểu Lang nói có lý không hề sợ sệt, quật cường ngẩng cái đầu nhỏ đang nằm trên đùi Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Haha, em tên tiểu tử này."
Nạp Lan Chỉ Thủy cưng chiều nhéo cái mũi cô, hôn một cái.
Cả khuôn mặt Cảnh Tiểu Lang trở nên giống như trái táo đỏ, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy góc chăn che giấu khẩn trương. Có thể gần gũi như vậy với chị Trấp Thủy, là một chuyện trước kia có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ tới.
"Chị sợ Tiểu Lang Lang sẽ mệt, cho nên nghe lời chị được không?"
Nếu quan hệ giữa cả hai đã thẳng thắn, xem như là người yêu Cảnh Tiểu Lang, Nạp Lan Chỉ Thủy cho rằng cần phải nghĩ cho sức khỏe cô bé, Tiểu Lang Lang của cô không được phép bị khi dễ một chút xíu nào.
"Tiểu Lang không mệt, chị Trấp Thủy đói bụng chưa?"
Hai mắt Cảnh Tiểu Lang, chân thành mà tình cảm thành dòng chảy ra, khiến Nạp Lan Chỉ Thủy động tâm.
"Chẳng phải vừa ăn cơm tối xong sao? Tiểu tử ngốc, chẳng lẽ em lại thấy đói?"
"Không phải, Tiểu Lang không đói, Tiểu Lang sợ chị Trấp Thủy ăn chưa no. Người ngã bệnh cần ăn nhiều hơn một chút."
Cảnh Tiểu Lang gật đầu, tự mình nói chuyện.
"Thôi được rồi, chị sẽ cho y tá để thêm một cái giường trong đây."
Nạp Lan Chỉ Thủy quyết định thay đổi chủ ý.
"Chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang theo bản năng muốn xông lên ôm, may mắn kịp thời thu hai tay lại.
"Em xin lỗi, chị Trấp Thủy, mới vừa rồi xém chút nữa em đã đụng trúng vết thương của chị."
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu.
"Tiểu Lang Lang, chị thích em ôm lấy chị."
Nhận ra tiểu tử như đưa đám, Nạp Lan Chỉ Thủy nói.
Từ sau ngày tỏ tình, Nạp Lan Chỉ Thủy thông qua theo dõi một ngày một đêm, từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển sang phòng vip cao cấp. Băng vải trên mặt tuy vẫn chưa được tháo, nhưng bác sĩ bày tỏ chỉ cần xác định đầu không có gì đáng ngại, liền có thể tiến hành phẫu thuật thẫm mỹ, chỉnh sửa phục hồi vết sẹo trên gương mặt.
Cảnh Tiểu Lang với cô như bóng với hình không rời, cùng cô bầu bạn. Thậm chí cả sinh hoạt ăn uống thường ngày của Nạp Lan Chỉ Thủy, Cảnh Tiểu lang cũng vỗ ngực bày tỏ muốn đích thân làm. Dù có một vài chuyện cô bé vẫn chưa làm được thuần thục...
"Chị Trấp Thủy, em đút chị~"
Từ trong ấm giữ nhiệt chứa canh gà đang nóng phả hơi, Cảnh Tiểu Lang múc một muỗng, đặt bên mép nhẹ nhàng thổi thổi.
"Chị Trấp Thủy, há miệng nè~"
Cảnh Tiểu Lang cười nói,
"Để tự chị được rồi..."
Nạp Lan Chỉ Thủy có chút xấu hổ, nếu không phải băng vải đang che lấy gương mặt cô, che đi thẹn thùng, chỉ sợ cô thật sự phải tìm cái lỗ chui xuống.
Trong trí nhớ, chưa từng có ai làm cho cô chuyện như vậy. Trước kia xem như cô bị bệnh, cũng là người hầu hầu hạ. Nạp Lan Chỉ Thủy từ nhỏ đã mạnh mẽ, không thích trước mặt người ngoài thể hiện mặt yếu đuối, bao gồm cả trước mặt ông nội.
"A!"
Cảnh Tiểu Lang kêu một tiếng, cái muỗng rơi xuống chăn, nước canh bắn tung tóe khắp người Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi!"
Cảnh Tiểu Lang vội vàng xin lỗi, cầm lấy khăn lông trên bàn vội vàng lướt qua ngực Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Chị Trấp Thủy, có làm chị bỏng không?" Cảnh Tiểu Lang lo lắng nói,
"Chị không sao, Tiểu Lang."
Nạp Lan Chỉ Thủy nắm lấy tay cô bé đang cầm khăn lông, nhìn hình dáng tiểu tử sốt ruột vì lo lắng cho mình, trong lòng ngọt ngào không lời nào diễn tả nên.
"Ô! Tiểu Lang đần quá, ngay cả chuyện bé xíu thế này cũng không làm được."
Cảnh Tiểu Lang tự trách, vừa rồi cô run tay một cái, đã làm toàn bộ nước canh trong chén vẩy ra ngoài.
"Tiểu Lang, này chỉ là một chuyện vụn vặt thôi. Chị cũng không cảm thấy không thoải mái, mà ngược lại lại rất vui vẻ."
Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn vào mắt cô bé, trên trán hôn một cái. Trong nháy mắt Cảnh Tiểu Lang rơi vào trạng thái hóa đá, nội tạng bé nhỏ nhảy 'rầm rầm' không ngừng, trên thực tế mỗi lần Nạp Lan Chỉ Thủy hôn cô, cô đều cảm thấy toàn bộ trái tim đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Chị Trấp Thủy, em lập tức thu dọn sạch sẽ."
Cảnh Tiểu Lang hoảng hốt vén chăn Nạp Lan Chỉ Thủy lên, nhưng thay đổi chủ ý suy nghĩ làm vậy chị Trấp Thủy sẽ lạnh.
Đang lúc do dự, Nạp Lan Chỉ Thủy nhấn nút trên tường. Chỉ chốc lát sau, có một cô y tá tiến vào.
"Nhờ chị cầm hộ tôi một bộ quần áo lên đây, dọn dẹp luôn giúp tôi ra giường."
Nạp Lan Chỉ Thủy lạnh nhạt nói, ngồi dậy xuống giường.
"Vâng, thưa cô Nạp Lan."
Cảnh Tiểu Lang một mực cúi thấp đầu, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện đứng một bên, ánh mắt thi thoảng liếc trộm về hướng giường. Cô cảm thấy bản thân tạo thành cục diện rối rắm lại để chị y tá tới dọn dẹp, trong lòng rất áy náy.
Nạp Lan Chỉ Thủy rất tự nhiên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
"Ô?"
Cảnh Tiểu Lang nghiêng đầu,
"Chị muốn đi tắm."
"Ô?!"
Lần này, toàn bộ lỗ tai Cảnh Tiểu Lang đều chín rục.
Đợi y tá dọn dẹp xong toàn bộ, Nạp Lan Chỉ Thủy khóa cửa lại.
"Đợi một lát chị kêu, em đem quần áo vào cho chị nhé."
Nạp Lan Chỉ Thủy điểm nhẹ lên chóp mũi cô bé.
"Cái đó... chị Trấp Thủy... gương mặt của chị..."
Cảnh Tiểu Lang gọi cô lại, bộ dạng một bộ muốn nói lại thôi. Cô bé sợ vết thương của cô đụng nước sẽ nhiễm trùng, muốn giúp đỡ cô tắm rửa. Nhưng nhớ lại chuyện lần trước trong phòng tắm, chị Trấp Thủy hẳn là không thích tắm chung với cô bé đâu.
"Chị sẽ cẩn thận."
Khóe miệng Nạp Lan Chỉ Thủy cong lên, tiến vào nhà tắm. Cảnh Tiểu Lang cầm quần áo ngủ, đứng ngẩn ngơ ở cửa.
Tiếng nước trong dự liệu vang lên, Cảnh Tiểu Lang dáo dác muốn mở chốt cửa tiến vào, nhưng làm vậy lại không được lễ phép cho lắm.
Trong cái đầu nhỏ bắt đầu tưởng tượng một vài hình ảnh kiều diễm, cô đã rất cố gắng khắc chế để không nghĩ bậy bạ, mới đầu cô chỉ nghĩ chị Trấp Thủy tắm một mình ở trong sẽ không được thuận tiện các loại, suy nghĩ thêm chút thì hình ảnh lại biến thành thân thể trần truồng của chị Trấp Thủy.
"Ô!"
Cảnh Tiểu Lang khẽ kêu một tiếng, cảm giác nóng ran từ trong người xông ra, khiến cô nghi hoặc lại thấy khó nhịn.
Cảnh Tiểu Lang gấp đến độ đi qua đi lại một chỗ không ngừng, thỉnh thoảng phát ra âm thanh 'nức nở'.
"Chị Trấp Thủy, chị tắm xong chưa?"
"Em vào nhé."
Cuối cùng 'thú tính' vẫn chiếm thế thượng phong, Cảnh Tiển Lang tiến vào.
Nạp Lan Chỉ Thủy đang cầm bông tắm kỳ cọ thân thể, nghe thấy tiếng động, xoay người giây phút nhìn thấy Cảnh Tiểu Lang, cô bị dọa hết hồn.
Bông tắm trên tay rơi xuống đất,
"Tiểu Lang... sao em lại vào đây?"
Nạp Lan Chỉ Thủy theo bản năng chỉ muốn lấy đồ ngăn trở thân thể,
"Chị Trấp Thủy... em muốn giúp chị một tay."
Cảnh Tiểu Lang chột dạ nói, đặt quần áo ngủ một bên.
Liếc mắt nhìn thấy Cảnh Tiểu Lang mất tự nhiên trên mặt đỏ ửng, Nạp Lan Chỉ Thủy liền biết tiểu tử này đánh chủ ý gì trong lòng.
Đáy lòng cô cảm thán Cảnh Tiểu Lang trổ mã trên một phương diện nào đó khá tốt so với người khác! Sắc là bản tính mà!
"Cảnh Tiểu Lang, nói chị nghe em muốn giúp đỡ gì nào?"
Nạp Lan Chỉ Thủy tức giận trợn mắt nhìn cô bé.
"Em..."
Cảnh Tiểu Lang 'em' thiệt lâu, cuối cùng dứt khoát nhanh chóng cởi phăng quần áo, chạy đến bên cạnh Nạp Lan Chỉ Thủy. (Editor: *phụt* tập 2)
"Giúp chị Trấp Thủy tắm!"
Hai tay nhỏ bé của cô đã dán lên hai ngọn núi Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Cảnh Tiểu Lang, em muốn chết à!"
"Bốp" một tiếng, Nạp Lan Chỉ Thủy đánh rớt bàn tay non nớt.
"Ô!"
Cảnh Tiểu Lang che bàn tay bị đánh, ủy khuất nói:
"Chị Trấp Thủy, em không phải cố ý muốn đặt tay lên đấy đâu..."
"Vậy em muốn đặt ở đâu hử?!"
Nạp Lan Chỉ Thủy chống nạnh thở hồng hộc, tức giận nhìn chằm chằm Cảnh Tiểu Lang.
"Em..."
Lại cà lăm hết nửa buổi, Cảnh Tiểu Lang dứt khoát phủ toàn bộ thân người lên Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang thấy khó chịu ạ!"
Cảnh Tiểu Lang cọ qua cọ lại.
"Cảnh Tiểu Lang!"
Nạp Lan Chỉ Thủy nổi giận thật, kéo hai cái tay ra, giữ khoảng cách với cô bé.
"Không phải muốn giúp chị tắm sao? Mới vừa rồi là đang làm cái gì đó?"
Giọng điệu Nạp Lan Chỉ Thủy trách cứ, Cảnh Tiểu Lang nghe thấy trong lòng cực kỳ khổ sở.
"Ô ô ô! Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang chính là ở ngoài cửa thấy rất khó chịu... lúc nghe thấy âm thanh."
Cảnh Tiểu Lang rốt cuộc thú nhận, khuôn mặt nhỏ nhắn lèm bèm.
"Nghe thấy âm thanh?"
Nạp Lan Chỉ Thủy không nỡ khi cô bé khóc tỉ tê, giọng mềm nhũn xuống. Nhưng vẫn lưu tâm cảnh giác hành động lưu manh của Cảnh Tiểu Lang, các cô vừa quen nhau không lâu, tiểu tử này liền muốn đem mình ăn sạch sẽ à?!
"Suy nghĩ hình ảnh chị Trấp Thủy tắm, trong người thấy nóng ran, rất khó chịu!"
Cảnh Tiểu Lang khóc lóc kể ra.
"Em..."
Lần này đổi lại là Nạp Lan Chỉ Thủy hết ý kiến, cô thật không biết nên giáo dục tiểu tử này thế nào.
Biểu hiện thành hành vi của cô bé đúng là khiến cô vừa bực bội cũng vừa buồn cười, nhưng bản thân chính là vẫn bị phần ngây thơ không giữ lại chút nào này hấp dẫn.
"Tiểu Lang, em ra ngoài trước đi được không?"
Nạp Lan Chỉ Thủy cáu lên nói.
"Ô ô~~! Tiểu Lang muốn giúp chị tắm ạ!"
Vừa nói, Cảnh Tiểu Lang vừa lại cọ lên người Nạp Lan một cái.
"Vết thương chị còn chưa lành hẳn..."
Nạp Lan Chỉ Thủy bất đắc dĩ chỉ chỉ lên mặt,
"A~!! Thân thể chị Trấp Thủy quan trong hơn!"
Cảnh Tiểu Lang giống như bừng tỉnh, lại vội vàng quan tâm nói:
"Chị Trấp Thủy, đau ở đâu? Vừa rồi Tiểu Lang có đụng phải vết thương chị không?"
"Không có." Nạp Lan Chỉ Thủy cười nói,
"Tiểu lang, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu qua lại, cho nên mọi chuyện phải trải qua 'quá trình' nhất định mới có thể nước chảy thành sông..."
Nạp Lan Chỉ Thủy cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, nếu đổi thành lúc trước, cô muôn vàn sẽ không như vậy.
Nhưng bây giờ kêu cô giải thích mấy chuyện này trước mặt người mình thích, lại thấy có chút kỳ quái.
"Chị Trấp Thủy không muốn chơi hôn hôn với Tiểu Lang sao?"
Nạp Lan Chỉ Thủy xém chút nữa bị sặc,
"Chơi hôn hôn?"
"Đúng a đúng a, mẹ từng nói hai người thích nhau sẽ trên giường chơi hôn hôn với nhau~"
Con mắt Cảnh Tiểu Lang mở thật to.
"..."
"Lúc trước những lúc hai mẹ em chơi hôn hôn, Tiểu Lang có xem thấy rồi nha~"
Cảnh Tiểu Lang tự hào nói, giống như muốn chứng minh cô bé rất thành thạo trên phương diện này vậy.





————————————————
E hèm /////^\\\\\, phạt Cảnh Lang thẻ đỏ, nhất định mấy lúc đó là cường hôn Lục Hồng mặc kệ trong nhà có nguyên đứa con nít to xác rồi~~~
Chương này ngọt :3~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play