"Chi Trấp Thủy... là em... đã hại chị rồi..."
Cảnh Tiểu Lang lã chã nước mắt, thật vất vả mới nhả được một câu đầy đủ.
"Ô ô ô ô ô."
Hai tay Cảnh Tiểu Lang bụm mặt thất thanh òa khóc.
Thần sắc Giản Niên không vui trợn mắt nhìn Sở Khiết,
"Vốn dĩ... chính là như vậy..."
Ý thức được mình đã hơi nặng lời, hơn nữa dưới ánh mắt hùng hổ dọa người của Giản Niên, thanh âm Sở Khiết nhỏ xíu lại.
"Biến đi ngay lập tức cho tôi."
Giản Niên kéo Cảnh Tiểu Lang vào lòng, tự động xem thường Sở Khiết.
"Tiểu Lang không muốn chị Trấp Thủy có chuyện, ô ô ô."
Cảnh Tiểu Lang kêu khóc.
"Chị ta sẽ không có việc gì, Tiểu Lang không khóc." Giản Niên an ủi.
Hai mắt Sở Khiết trên người cả hai quan sát, trong nháy mắt giống như hiểu ra gì đó, gật đầu một cái. (bát quái mọi lúc mọi nơi =)))))
"Tình huống chị Nạp Lan đã ổn định lại." Lúc này, bác sĩ bước ra.
"Bác sĩ, cậu ấy sẽ không có gì phải không."
Sở Khiết khẩn cấp hỏi.
"Ừ, chỉ là tâm trạng cô ấy kích động quá thôi." Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu.
Sở Khiết vừa nghe, nhất thời luống cuống, muốn xông vào phòng bệnh.
"Bác sĩ Tư Đồ sẽ điều trị tốt cho chị ta, cô không cần lo lắng." Giản Niên bình tĩnh nói.
"Tiểu Lang Lang, đừng đau khổ, em sẽ trả lại cho chị một Nạp Lan tỷ tỷ lành lặn."
Giản Niên quay đầu đôi mắt nhìn Cảnh Tiểu Lang.
"Bác sĩ Tư Đồ? Tư Đồ Vị Ương?!" Sở Khiết ngạc nhiên mừng rỡ hỏi.
"Không sai." Giản Niên nói.
"Cô thế nhưng lại mời được cô ấy tới giúp đỡ..."
Sở Khiết âm thầm lấy làm kinh ngạc, Tư Đồ Vị Ương, là một huyền thoại trong giới y học. Là 'thần y' thời hiện đại, từng nghe cô ấy có thể cứu sống người sắp chết, các loại truyền kỳ liên quan về cô có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết đắt khách luôn rồi.
Nhưng không hiểu sao tính tình cô ấy lại quái gở, lập dị. Hành tung thì bí ẩn, không tùy tiện cứu chữa cho người.
"Chuyện này cũng không có gì, xem như là tôi nợ chị ta đi."
Tầm mắt Giản Niên lần nữa chuyển về bên trong phòng bệnh.
Nạp Lan Chỉ Thủy mở mắt, rốt cuộc cô đã bình tĩnh đón nhận sự thật. Gương mặt cô rất cao sẽ khó phục hồi được như cũ.
"Sao vậy? Chuẩn bị lẳng lặng một mình tìm đến cuộc sống cô đơn đến lúc chết?"
Thanh âm quen thuộc vang lên, Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêng đầu, chỉ thấy Nguyệt mặc một bộ đồ y tá, ngồi xuống ghế.
"Thì ra tất cả những thứ này đều không phải mơ..."
Nạp Lan Chỉ Thủy tự lẩm bẩm, giọng rất bình tĩnh.
"Chậc~ đùa chẳng vui tí nào."
Nguyệt nhún vai, nhướng mi nói.
"Tại sao cô lại ở đây?" Nạp Lan Chỉ Thủy hỏi.
"Vất vả lắm ta mới đến được trần gian, kiểu gì cũng phải một lần chơi cho đã, ăn uống cùng với các tuấn nam mỹ nữ tự nhiên là không thể thiếu. Nhưng trước đó, phải tìm được người có tiền làm chỗ dựa đã."
Nguyệt đắc ý vừa nói.
Gương mặt Nạp Lan Chỉ Thủy đầy hắc tuyến, hận không thể lúc này xuống giường quẳng cái tên không biết xấu hổ này là gì ra ngoài cửa sổ.
"Cô thử nhìn tôi đi, như thế này, lẽ nào là một sự lựa chọn tốt?"
Nạp Lan Chỉ Thủy trừng mắt nhìn.
"Ồ không, đây chẳng qua chỉ là tạm thời thôi." Nguyệt dáng vẻ một bộ trong lòng đã có tính toán.
"Cô xuất hiện ở đây với bộ dạng này, phải chăng là hơi huyênh hoang quá rồi?" Nạp Lan Chỉ Thủy đột nhiên hỏi.
"Nào có người phàm trần lại nhìn thấy được linh hồn."
Nguyệt híp mắt, khinh miệt nói.
"Tôi là người phàm trần đây."
"Bởi vì cô khác." Nguyệt thản nhiên nói.
"Cho nên hỡi thiếu nữ xinh đẹp, hãy phấn khích lên! Còn có một đống trai đẹp đang chờ cô đi chinh phục đây!"
Chứng cuồng loạn của Nguyệt lại phát tác.
Nạp Lan Chỉ Thủy nhắm hai mắt lại, chuẩn bị ngủ.
"Ta nói Tiểu Lang đáng thương bên ngoài cửa, đang rơi lệ đó, là vì cô à?"
Nguyệt gian tà nói.
Nạp Lan Chỉ Thủy quả nhiên mở mắt, thoáng chuyển đầu, nhìn một cái.
Tiểu Lang!
Bên ngoài cửa sổ, thiếu nữ đang khóc nức nở nọ chẳng phải là người mà cô tâm tâm niệm niệm sao?
"Có gian tình!" Nguyệt tỏ ra rất hưng phấn.
"Im miệng!"
Nạp Lan Chỉ Thủy nói. Nguyệt nhún vai, làm biểu tình vô vị, xong ẩn đi thân người.
"Chị Trấp Thủy."
Cảnh Tiểu Lang tiến vào, gọi yếu ớt một tiếng. Cô biết Nạp Lan Chỉ Thủy đã tỉnh.
Nạp Lan Chỉ Thủy há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không lên tiếng. Bộ dạng bây giờ của cô, cũng không muốn liên lụy đến cô bé.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang ngồi xuống nhé."
Cảnh Tiểu Lang luống cuống như đứa nhỏ, kéo cái ghế lại từ từ ngồi xuống.
"Em tới đây làm gì?"
Cuối cùng không nhịn được, Nạp Lan Chỉ Thủy hồi đáp một câu.
"Tiểu Lang muốn chăm sóc cho chị Trấp Thủy." Cảnh Tiểu Lang nghiêm túc nói.
"Chị không cần em chăm sóc, đến em một đứa con nít còn chưa trưởng thành nữa là."
Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy ấm áp, nhưng câu trả lời lại khẩu thị tâm phi.
"Ô! Em cũng biết là như vậy, cho nên chị Trấp Thủy mới không để ý tới Tiểu Lang."
Cảnh Tiểu Lang vẻ mặt đưa đám nói.
"Không phải..."
Nạp Lan Chỉ Thủy quay đầu, tầm mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà.
"Tiểu Lang nhất định sẽ cố gắng học tập, trở nên mạnh mẽ sau đó sẽ chăm sóc cho chị Trấp Thủy!"
Cảnh Tiểu Lang nắm chặt quả đấm nhỏ.
"Cảnh Tiểu Lang, em vẫn không nên lãng phí thời gian trên người chị."
Vẻ mặt Nạp Lan Chỉ Thủy có chút đau buồn.
"Tại sao chứ?"
Cảnh Tiểu Lang nghiêng đầu,
"Thử nhìn bộ dạng bây giờ của chị đi..."
"Chị Trấp Thủy chính là chị Trấp Thủy a, có khác chỗ nào đâu ạ."
Cảnh Tiểu Lang nghi hoặc hỏi. (Tiểu Lang là nhìn xem coi có chỗ nào khác, thiệt đáng yêu =)))
"Chị tàn phế rồi! Nói vậy em hiểu chưa?"
"Lẽ nào em muốn ở bên cạnh một người xấu xí sao?"
Nạp Lan Chỉ Thủy kích động nói.
"Chị Chỉ Thủy không hề xấu xí chút nào... Tiểu Lang mới là không xứng với chị Trấp Thủy."
Cảnh Tiểu Lang cúi đầu.
"Tại sao em cứ không hiểu vậy? Chị không cần bất kỳ ai ở bên cạnh hết!"
Nạp Lan Chỉ Thủy có chút nổi giận. Dẫu cô biết gương mặt mình có thể sẽ phải dựa vào kỹ thuật phục hồi của phẫu thuật thẫm mỹ, nhưng trận tai nạn này đã mang đến đả kích khiến cô dường như dần dần mất đi dũng khí. Chỉ là cô đang cảm thấy mệt mỏi... bởi vì rõ ràng một giây trước khi đụng xe, cô có thể xác định tên tài xế nọ là cố ý, rõ ràng đây chính là mưu sát.
Quá nhiều kẻ thù, quá nhiều áp lực, một thân một mình đến tận bây giờ, trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy rất mệt mỏi.
Nói đến cùng, cô vẫn chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang biết bởi do em... cho nên chị mới..."
Câu nói tiếp theo, Cảnh Tiểu Lang cơ hồ không nói được, một giây khi biết được chân tướng, cô đã tự trách, đã áy náy.
Nhìn Cảnh Tiểu Lang rơi lệ trước mặt, lòng Nạp Lan Chỉ Thủy bỗng nhói lên đau đớn.
"Chị mới là người nên xin lỗi em, hôm đó chị đã nổi giận với em, thành thật xin lỗi."
Nạp Lan Chỉ Thủy bình thản nói.
"Tiểu Lang, em không có lỗi, người vẫn luôn có lỗi là chị. Em đã rất tốt rồi."
Nạp Lan Chỉ Thủy muốn đưa tay sờ lên gương mặt cô, mới phát hiện tay chân mình không có chút sức lực.
"Nhìn chị đi, ngay cả điểm này chị cũng không làm được."
Nạp Lan Chỉ Thủy tự trách nói.
"Chị Trấp Thủy, em muốn quen chị!" Cảnh Tiểu Lang vội la lên.
"Em nói cái gì?" Nạp Lan Chỉ Thủy có chút giật mình,
"Tiểu Lang muốn quen với chị Trấp Thủy, là quen nhau 'loại quan hệ' đó."
Cả khuôn mặt Cảnh Tiểu Lang đặc biệt đỏ ửng.
"Cảnh Tiểu Lang, em có hiểu ý nghĩa của chuyện này không?"
"Lời mà em vừa nói... em..."
Nạp Lan Chỉ Thủy còn chưa dứt lời, Cảnh Tiểu Lang đã nhướng người về trước, một nụ hôn rơi xuống môi cô.
Tim Nạp Lan Chỉ Thủy chợt nhảy loạn lên không theo quy tắc.
"Tiểu Lang hiểu."
Cảnh Tiểu Lang nhanh chóng lui ra, cúi đầu, màu đỏ lan tràn đến tận sau tai.
Nạp Lan Chỉ Thủy ngơ ngác duy trì tư thế này,
"Em không hiểu." Hồi lâu, cô nói một câu.
"Tiểu Lang hiểu mà!" Cảnh Tiểu Lang nóng nảy,
"Dù là Tiểu Lang thường nghe nói đàn bà phải nên cùng đàn ông, nhưng đàn bà cũng có thể cùng với đàn bà quen nhau mà."
"Lúc Hỏa Hỏa hôn Tiểu Lang, Tiểu Lang rất ghét. Nhưng Tiểu Lang lại rất muốn hôn chị Trấp Thủy..."
Cảnh Tiểu Lang không dám nhìn vào mắt Nạp Lan Chỉ Thủy, chỉ yên lặng nói.
Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩn ra, ánh mắt dần trở nên nhu hòa,
"Tiểu ngốc nghếch..."
Nạp Lan Chỉ Thủy chật vật muốn đưa tay ra,
"Có biết bây giờ chị muốn làm gì không?"
"Ô?" Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu,
"Tới, ôm một cái!"
Nạp Lan Chỉ Thủy cười nói, đi đôi là nước mắt.
Cảnh Tiểu Lang nhẹ nhàng dựa vào lòng Nạp Lan Chỉ Thủy, rất sợ đụng trúng vết thương của cô.
Giờ phút này, từ lúc sinh ra đến nay lần đầu tiên Nạp Lan Chỉ Thủy mới cảm nhận được hạnh phúc, nước mắt cô có làm sao cũng không ngừng được.
"Chị Trấp Thủy, em thích chị."
Cảnh Tiểu Lang lặp lại, ngón tay chạm vào nước mắt Nạp Lan, lau đi nước mắt.
"Chị Trấp Thủy, chị khóc rồi này..."
"Cảnh Tiểu Lang, chị cũng thích em." Nạp Lan Chỉ Thủy thoáng ôm sát cô bé.
"Ở lại bên cạnh chị nhé..."
Nạp Lan Chỉ Thủy nói ra, giống như ngụm hơi bị tắc nghẽn đã lâu ở ngực nay mới được phóng thích, cô bừng tỏ mỉm cười.
"Dạ, trừ phi chị Trấp Thủy đuổi Tiểu Lang đi, bằng không Tiểu Lang vĩnh viễn cũng không rời xa chị Trấp Thủy."
"Trừ phi ngươi tự mình giải trừ khế ước, bằng không dù là dưới mười tám tầng địa ngục, ta ắt vẫn phải cùng sống cùng chết, không thể tách rời!"
Bỗng nhiên, trong đầu Nạp Lan Chỉ Thủy hiện lên câu nói từ âm thanh xa lạ. Cô kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, nhưng trong căn phòng chỉ có hai người cô với Cảnh Tiểu Lang thôi.
"Có chút mùi vị hoài niệm ghê~"
Nguyệt hiện thân bên ngoài phòng bệnh, xuyên thấu qua tấm kiếng cô nhìn hai người đang dựa vào nhau. Trang phục của cô lại thay đổi, lần này là một chiếc váy cỏ và một cái áo ngực đơn giản, tay phải cầm một cây quạt lông nhung.
"Một linh hồn chết vì bị cưỡng gian à?"
Âm thanh không mang theo chút độ ấm của Giản Niên vang lên.
"Đệch! Là tên nào không mặt mũi dám nguyền rủa bà!" Nguyệt xoay người, sắc mặt j□j. (mị đoán được mị chết liền)
"Yo! Thì ra là xú nha đầu Shura giới lông còn chưa mọc hết." Trên mặt Nguyệt viết đầy khinh khi.
"Đúng là cô hồn cuồng vọng!"
"Ta cũng không ngại siêu độ cho một cô hồn dã quỷ!" Giản Niên khiêu khích nói.
"Ngọn lửa" của cô đích thực có thể thiêu rụi linh hồn của người phàm.
"Dẹp! Bổn tiên không thèm so đo với một đứa con nít. Dáng dấp ngược lại cũng không tồi nhỉ!"
Nguyệt bộ dạng tiến lại gần cô, Giản Niên rất không nể mặt né tránh.
"Nghe cho kỹ đây, bổn tọa không phải ba cái loại tinh linh yếu đuối!"
Nguyệt cao ngạo nói.
"Hả?" Giản Niên cau mày,
"Bỏ đi! Nói cô cũng không hiểu, qua kia chơi đi, đừng quấy rầy ta xem trò vui!"
Nguyệt đẩy cô một cái, thân người Giản Niên giống như bị điện giật lui ra xa.
"Cô!"
Hai mắt cô bắt đầu trở nên đỏ thẫm, cô cảm thấy tôn nghiêm Shura vương đã bị mạo phạm.
"Quả nhiên là một đứa con nít, mới hơi trêu tức một chút liền không nhịn được."
Nguyệt lắc lắc cây quạt, giọng điệu hết sức châm chọc.
"Tốt lắm."
Cao ngạo quanh thân Giản Niên trong nháy mắt biến mất, màu sắc con ngươi cũng khôi phục bình thường.
"Cô hồn đáng thương, tôi thấy hứng thú với cô rồi đấy."
Giản Niên đến bên cạnh, ngón tay nâng lên cằm cô.
"Ai yo! Cô thế nhưng không phải gu của tôi."
Nguyệt thoáng cong khóe môi, hiện ra nguyên thân.
Một tấm lụa mỏng, con ngươi đỏ như màu rượu, hai lỗ tai nhọn, tóc trắng lay động sau lưng.




----------------
Thành thật xin lỗi các bạn a, lâu vậy mình mới edit tiếp, vì tuần rồi đi làm mệt xừ, ê đít ê nôi hông nổi T.T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play