Khương Vu làm lơ lời mỉa mai của Trương Tích, hôm nay cô tìm đến là muốn nhờ Trương Tích giúp đỡ.
- Cái gì? Cho cậu mượn vài sinh viên á? - Trương Tích trợn mắt, không tin vào tai mình.
- Không sai. - Khương Vu nghiêm trang nói, - Nghiên cứu và thảo luận một số hiện tượng xã hội. Quay phim, chụp ảnh tình trạng xe ra vào bãi đỗ xe mấy công ty, khách sạn, khu vực công cộng này nọ. Nghiêm túc lên án hành vi thu phí không đúng quy phạm của các bãi xe và hiện tượng đỗ xe trái quy định. Ý nghĩa biết dường nào! Nếu mình nhớ không lầm thì đại học A cũng khuyến khích sinh viên tham gia các hoạt động thực tiễn, nghiên cứu những hiện tượng xã hội đúng không? Một công đôi việc!
Trương Tích hừ lạnh: "Tin cậu mới là lạ. Tốt nhất cậu nên nói thật, rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Khương Vu và Trương Tích là bạn học chung đại học A, quen biết nhau cũng có bảy tám năm, đúng là không gì có thể qua mắt được.
Khương Vu thành thật thú nhận: "Mình nhận một vụ ủy thác."
Trương Tích gật gật đầu: "Ừm, tiếp đi."
- Cậu cũng biết, muốn khẳng định đối phương ngoại tình về mặt pháp lí thì cần phải có một ít chứng cứ.
Trương Tích vờ tức giận: "Cậu để sinh viên của mình đi giúp cậu bắt gian á?!"
Khương Vu lắc lắc ngón tay: "Làm gì khoa trương tới vậy, chỉ là một ít video cùng ảnh chụp đi bên nhau ở những khu vực công cộng thôi."
Trương Tích hồ nghi nói: "Nhưng chỉ vậy thì chẳng phải không quá thuyết phục sao?"
Khương Vu cười thần bí: "Chuyện này cậu yên tâm."
Được rồi, Trương Tích cảm thấy mình quả là lo bò trắng răng. Đôi mắt hoa đào này của Khương Vu, chỉ cần cong lên tới một độ cong bất thường thì hơn phân nửa là có âm mưu quỷ kế, đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
Khương Vu năn nỉ ỉ ôi: "Bạn bè với nhau, lí nào lại không giúp chứ."
Trương Tích khoanh tay, nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc: "Cũng không phải không được."
- Đúng rồi, Đường Phỉ cũng phải có tên trong danh sách nữa. - Khương Vu bổ sung.
- Này, này, này, Đường Phỉ là sinh viên của mình đấy.
Trương Tích cảm thấy bất đắc dĩ, thật ra cô đã sớm biết dụng ý của Khương Vu rồi.
Muốn lấy được hình ảnh, tư liệu làm bằng chứng, tìm công ty điều tra chuyên nghiệp sẽ nhanh hơn. Tuy nói cái vỏ bọc nghiên cứu của sinh viên càng kín đáo, không dễ bị phát hiện nhưng sinh viên suy cho cùng vẫn còn trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm, nói không chừng sẽ mang lại phiền toái ngoài dự đoán.
- Không, không, không. Xã hội mới là người thầy tốt nhất. Em ấy phải đi ra ngoài trải nghiệm sự đời mới được. Nếu muốn vào ngành đối chọi với mình thì phải hiểu biết thủ đoạn của mình trước đã. Đừng chỉ lo đọc sách, đọc đến choáng váng. - Khương Vu cười nói
Quả nhiên, đúng như Trương Tích dự đoán. Nói cái gì mà thu thập bằng chứng, thật ra chính như những gì Khương Vu nói ban đầu, đây xem như một hoạt động xã hội thực tiễn cho các sinh viên, nội dung đại khái chính là làm thế nào để lấy được bằng chứng một cách hợp pháp.
- Cậu không sợ em ấy làm hỏng việc cậu à? - Trương Tích hỏi.
- Vậy mình chống mắt chờ mong. - Nói đoạn, Khương Vu xoay người đi phía trước.
Trương Tích đánh giá bóng dáng Khương Vu. Từ khi còn đi học, Khương Vu đã rất mảnh khảnh. Cô hôm nay mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám đậm. Món đồ này đúng như phong cách thường ngày của cô. Đen, trắng, xám. Đồ trên người Khương Vu đều không ngoài ba màu này. Nhưng hôm nay, cô nàng này lại mang một cái khăn quàng cổ đỏ rực, không có hoa văn gì phức tạp, chỉ thuần một màu đỏ, khiến nước da cô trông càng trắng nõn, cả người nhìn cũng ấm áp vô cùng.
Không biết từ khi nào, Khương Vu đã trở nên có độ ấm. Là cuộc hôn nhân bất ngờ kia đã thay đổi cô sao? Nghĩ đến đây, Trương Tích đột nhiên thấy rất hứng thú với vị bạn đời hợp pháp kia của Khương Vu.
***
Khương Vu rất bận, Thẩm Mộ cũng không nhàn rỗi. Cô ở phòng sách phơi nắng một chút, ủ ấm trái tim nhỏ bé lạnh lẽo xong liền gọi cho trợ lý Tiểu Lưu. Đối phương còn chưa hỏi chuyện, Thẩm Mộ đã trực tiếp đi thẳng vào vấn về: "Dự án hợp tác "Đại Mạc Phi Ưng" tiến triển thuận lợi chứ? Có xảy ra chuyện gì không? "
Mới tám giờ sáng, trợ lý Tiểu Lưu bị một cuộc điện thoại của sếp nhà mình đánh thức, cả người vẫn còn lơ mơ.
Đại Mạc Phi Ưng? Đó không phải tác phẩm đã quay xong, chỉ còn chờ công tác hậu kì nữa là lên sóng truyền hình vệ tinh sao?
Hợp tác đương nhiên là thuận lợi. Từ phê duyệt, quay chụp, hậu kì, thẩm định đến tuyên truyền, mỗi giai đoạn đều rất trôi chảy. Nhưng nếu nói có chuyện gì xảy ra không thì trợ lý Tiểu Lưu đúng là nhớ tới một chuyện, chẳng qua cô không biết đó có liên quan đến câu hỏi của Thẩm Mộ hay không thôi.
- Thẩm tổng, không biết chị nói đến phương diện nào?
- Toàn bộ.
Trợ lý Tiểu Lưu đáp lời: "Về công thì không có gì, nhưng có một chút vấn đề cá nhân."
Thẩm Mộ nhướng mày: "Vấn đề cá nhân?"
Lưu Minh Di trước mặt Thẩm Mộ xưa nay vẫn luôn tuân thủ bổn phận, chưa bao giờ nói sau lưng hay bêu xấu bất kì ai, đối với việc công lẫn việc tư của Thẩm Mộ cũng đều giữ kín như bưng. Đây vẫn là lần đầu tiên cô lén kể Thẩm Mộ nghe chuyện bên lề như vậy.
- Thẩm tổng, chuyện là thế này. - Trợ lý Tiểu Lưu chậm rãi mở miệng.
Các bên hợp tác phát hành Đại Mạc Phi Ưng, cầm đầu là Thiên Duyệt, còn lại gồm mấy công ty giải trí nhỏ nhỏ như công ty truyền thông Quang Điện, công ty điện ảnh Tụ Hợp, vân vân.
Sếp tổng Thiên Duyệt là Thẩm Mộ rất hiếm khi hỏi đến những hạng mục cụ thể, là kiểu hoàn toàn ủy quyền cho cấp dưới điển hình. Nói theo lời Thẩm tổng là nếu mọi chuyện lớn nhỏ đều cần cô tới quyết định thì cô mướn mấy người đó làm gì nữa.
Mà những công ty giải trí còn lại, dù là sếp hay người phụ trách đều là việc công xử theo phép công, thái độ khách khách khí khí. Chỉ có Tưởng Chí Hồng của công ty truyền thông Quang Điện là ngoại lệ, xuất hiện ở phim trường chỉ trỏ đã đành, còn luôn vênh mặt, hất hàm sai khiến.
Việc tư mà trợ lý Tiểu Lưu nói xảy ra ở bữa tiệc đóng máy phim Đại Mạc Phi Ưng.
Đa số sếp của các bên đối tác đều chỉ đưa hoa, gửi lời chúc mừng là xong, chỉ có Tưởng Chí Hồng thật sự ăn diện bóng bẩy đến tham dự.
Hôm đó, tên này uống mấy ly vào liền bắt đầu gây chuyện. Gã tiện tay kéo cô gái bên cạnh, bảo rót rượu cho mình. Thật không khéo, chuyện ấy tuy cũng thường gặp ở những bữa tiệc rượu, nhưng lần này lại đụng phải một cô gái bộ phận tuyên truyền mới vào nghề của Thiên Duyệt. Cô bé đó vừa tốt nghiệp đại học, đang theo sư phụ đến đoàn phim thực tập, chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ, rượu còn không biết uống chứ đừng nói đến chuyện rót rượu trợ hứng.
Lúc ấy, vài người nam của Thiên Duyệt cũng ra mặt chắn rượu, muốn thế cho cô gái kia lui về sau. Kết quả Tưởng Chí Hồng cảm thấy mất mặt, liền quậy lên, còn đập ly, phun mấy lời ô uế. Cô gái kia vốn chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy, lập tức chạy ra ngoài.
Mọi người tuy chướng mắt việc làm của Tưởng Chí Hồng nhưng dù sao gã cũng là sếp của công ty truyền thông Quang Điện, cuối cùng người này khuyên một lời, người kia khuyên một câu, chuyện này mới xem như êm xuôi.
Còn cô gái kia, chủ quản bộ phận tuyên truyền trực tiếp cho nghỉ ngơi, nói là để giải sầu nhưng người sáng suốt đều nhìn ra đó là ngại cô gái kia không hiểu chuyện, gây phiền toái nên muốn xử lý lạnh.
Thẩm Mộ im lặng nghe trợ lý Tiểu Lưu kể xong, không hề xen ngang.
- Thẩm tổng? - Bên kia điện thoại trước sau không nói gì, trợ lý Tiểu Lưu đành phải gọi thử một tiếng.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, trợ lý Tiểu Lưu cũng từng trải qua lứa tuổi của cô bé kia nên tự nhiên sẽ thấy đồng tình. Cô may mắn đi theo cấp trên tốt là Thẩm Mộ, không có gặp phải chuyện như vậy, nhưng vẫn hy vọng tất cả những cô gái vừa bước vào xã hội đều có thể được đối xử tử tế.
Một lát sau, Thẩm Mộ mới lên tiếng:
- Chuyện em nói, chị biết rồi. Thứ hai chị muốn thấy cô bé đó đi làm trở lại.
- Vâng. - Trợ lý Tiểu Lưu nhẹ giọng đáp lời, trong lòng khó giấu nỗi kích động.
- Còn nữa, Minh Di, cho người điều tra tình hình gần đây của Tưởng Chí Hồng.
Trợ lý Tiểu Lưu sửng sốt: "Thẩm tổng, là điều tra tình huống kinh doanh của công ty truyền thông Quang Điện sao?"
Thẩm Mộ nhàn nhạt nói: "Không, điều tra một mình Tưởng Chí Hồng thôi, đặc biệt là tình trạng hôn nhân và gia đình của gã."
Yêu cầu này đúng là khó hiểu, trợ lý Tiểu Lưu thật sự nghĩ không ra đang yên lành, sao tự nhiên chị sếp nhà mình lại hứng thú với chuyện nhà người ta. Nhưng cô không có tư cách hỏi, càng không thể từ chối. Trợ lý Tiểu Lưu nhận lời xong liền bắt đầu làm ngay.
Chỉ hai giờ sau, thậm chí còn chưa hết buổi sáng, trợ lý Tiểu Lưu đã gọi điện đến báo cáo kết quả.
- Thẩm tổng. - Trợ lý Tiểu Lưu thấy hơi khó mở miệng, - Vợ Tưởng Chí Hồng là nội trợ trong nhà, hai người đã kết hôn được mười năm, có một con trai tám tuổi. Theo những gì nhân viên của Quang Điện tiết lộ thì hình như vợ của Tưởng tổng đã đề nghị ly hôn, hai người không thỏa thuận được, sợ là phải thưa kiện.
Quả nhiên. Thẩm Mộ thở dài.
- Hơn nữa gần đây có người thấy bà Tưởng ra vào sở luật Hoa Sách. Nghe nói... nghe nói là đi tìm luật sư Khương.
Trợ lý Tiểu Lưu nói tương đối nhỏ nhẹ, nhưng lọt vào tai Thẩm Mộ lại chẳng khác nào tiếng sấm động.
Thẩm Mộ cảm thấy có một giọng nói đang quát thẳng mặt mình:
Mi.
Đúng, chính là mi.
Vợ mi lần này có tiến bộ, không thưa kiện mi nữa mà đổi thành bên hợp tác làm ăn. Cả đời này mi đừng mong thoát được quan hệ với bên bị của vợ.
Thẩm Mộ đau đầu. Cô rất muốn túm Khương Vu về mà hỏi cho ra lẽ. Hỏi xem để vợ làm bị đơn của mình có phải một kiểu tình thú đặc biệt hay không.
- Thẩm tổng, chúng ta có cần...
Trợ lý Tiểu Lưu muốn hỏi sếp nhà mình, Thiên Duyệt thân làm đối tác của công ty truyền thông Quang Điện, có cần phải làm gì không? Dù sao Đại Mạc Phi Ưng cũng sắp lên sóng, mà cách làm của luật sư Khương đó giờ chính là có thể quậy thành chuyện lớn thì tuyệt sẽ không để nó hóa nhỏ. Nhìn dáng vẻ Tưởng Chí Hồng sợ là còn che dấu không ít chuyện xấu xa, bại hoại. Nếu thanh danh của hắn tuột dốc thì đối với Thiên Duyệt mà nói cũng không phải chuyện tốt.
Thời buổi rối ren, tai bay vạ gió.
Thiên Duyệt vừa kinh qua scandal của Phùng Thiệu và Thẩm Tĩnh Tuệ, sợ là không chịu nổi một đợt sóng gió nữa.
Nhưng nếu không đứng ở cương vị trợ lý tổng tài của công ty giải trí Thiên Duyệt thì trợ lý Tiểu Lưu thật sự không thể thốt nên câu hỏi có muốn giúp Tưởng Chí Hồng hay không. Đúng là khó xử, tên Tưởng Chí Hồng này, cô thật sự khinh thường.
- Luật sư Khương à... - Bên kia điện thoại truyền đến tiếng Thẩm Mộ lẩm bẩm. - Hơi khó giải quyết đây.
Chứ gì nữa! Trợ lý Tiểu Lưu cũng nghĩ vậy.
- Không thể ngồi yên chờ chết. - Thẩm Mộ lại nói.
Đúng vậy. Trợ lý Tiểu Lưu gật đầu như đảo tỏi, chờ những lời tiếp theo của chị sếp.
- Như vầy đi, Minh Di. - Thẩm Mộ nói với trợ lý Tiểu Lưu bên kia điện thoại, - Tìm mấy chỗ truyền thông quen biết, đẩy chuyện Tưởng Chí Hồng ở buổi tiệc đóng máy ra đi.
Hả?
Trong nháy mắt, trợ lý Tiểu Lưu thật sự cho rằng mình nghe lầm.
Đẩy ra? Chuyện này chẳng phải giấu còn không kịp sao?
_____________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT