LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 20

Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh

Edit: Alex

_____________

Chứng cứ trong tay Thái Vân không chỉ có một phần, xem ngày lại còn rải rác kéo dài tận mấy năm, rõ ràng cô ta đã liên tục nhờ công ty thám tử điều tra chuyện ngoại tình của chồng mình trong khoảng thời gian khá dài.

Khương Vu sàng lọc sơ qua một lượt rồi nói với Thái Vân: "Cũng không phải tất cả đều vô dụng. Video và ảnh chụp ở nơi công cộng có thể làm chứng cứ, nhưng thông qua thiết bị nghe trộm hoặc ghi âm của điện thoại thì không được. Có điều.."

Thái Vân vội hỏi: "Có điều sao, luật sư Khương?"

Khương Vu cười thần bí: "Tuy không thể dùng làm chứng cứ nhưng lại có tác dụng khác." Rồi Khương Vu tiến đến bên tai Thái Vân nhỏ giọng nói mấy câu.

Thái Vân đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có vẻ khẩn trương: "Vậy... như vậy có được không? Lỡ như truyền ra ngoài, anh ta mất hết mặt mũi, tôi cũng..."

Khương Vu nhìn sâu vào mắt Thái Vân. Đôi mắt đó đã vì cuộc sống tù túng mà mất đi ánh sáng vốn có. Nhưng cô tin một phụ nữ có học thức, từng được giáo dục đàng hoàng sẽ không nguyện vì một người đàn ông mà sống cuộc đời tầm thường.

- Chị muốn ly hôn không? Muốn mang con chị bắt đầu một cuộc sống mới không? - Khương Vu hỏi.

Lúc này, không còn do dự, cũng không còn thất thố nữa, Thái Vân chỉ im lặng, cuối cùng nói một cách khẳng định: "Luật sư Khương, tôi muốn."

***

Khương Vu hôm nay không tan làm đúng giờ, ăn tối xong lại vào thẳng phòng sách, từ chối luôn hành động sờ sờ cọ cọ mịt mờ của mình. Dựa trên những hành vi đó, Thẩm Mộ phán đoán Khương Vu hẳn lại nhận ủy thác mới rồi.

Khương Vu trước giờ vẫn luôn rất nghiêm túc trong công việc. Vụ kiện chưa kết thúc thì sẽ không bao giờ kể chuyện riêng của người ủy thác cho bất kì ai, tiến độ vụ kiện lại càng không. Thẩm Mộ sống cùng đối phương hơn hai tháng, chút tinh ý đó vẫn phải có. Biết Khương Vu bận, cô bèn thành thật ngồi ở phòng khách xem TV, không đi quấy rầy.

Cửa phòng sách cũng không đóng. Phải biết để cho Khương Vu hình thành được thói quen này cũng không hề dễ dàng. Hẳn là do hoàn cảnh lớn lên khác nhau nên Khương Vu thích giữ lại không gian riêng cho mình trong khi Thẩm Mộ lại hận không thể nói toạc cả mật mã tài khoản cho đối phương biết.

Trận giằng co đóng - mở cửa đó kéo dài từ sau khi kết hôn đến giờ. Nhưng cuối cùng vẫn là Thẩm Mộ giành chiến thắng.

Đương nhiên không phải vì Thẩm Mộ có lí, cũng không phải Khương Vu bị thuyết phục, nguyên nhân chủ yếu thật ra là do Khương Vu quá lười. Mỗi lần cô đóng cửa lại, Thẩm Mộ sẽ chạy tới mở ra. Cô lại đóng, Thẩm Mộ lại mở, rồi đóng, rồi mở...

Cuối cùng Khương Vu lườm Thẩm Mộ một cái, không có sau đó nữa.

Nghĩ đến những ma sát nhỏ sau kết hôn, lúc đó tức giận muốn bốc khói nhưng nay đã hoàn toàn bình thường, Thẩm Mộ cảm thấy giờ nhớ lại còn rất thú vị.

Này xem như... chút tình thú giữa hai người nhỉ? Thẩm Mộ bị chính suy nghĩ của mình thỏa mãn, nằm trên sô pha cười khúc khích.

Tiếng gõ phím liên tục truyền từ phòng sách đến, Thẩm Mộ ngồi bên phải sô pha, từ góc độ này cô có thể thấy được góc nghiêng gương mặt đang chăm chú làm việc của Khương Vu.

Cô nàng tuyệt vời như vậy là vợ mình. Thẩm Mộ chỉ nghĩ thôi đã không ngăn được nụ cười nở rộ trên môi. Cô lặng lẽ giảm âm lượng TV, tập trung tinh thần ngắm Khương Vu trong tiếng gõ phím.

Công việc của luật sư vất vả hơn Thẩm Mộ nghĩ. Thời gian biểu làm việc, nghỉ ngơi của cô nàng này thường vì lượng công việc thay đổi mà bị đảo lộn nghiêm trọng. Hôm nay Khương Vu ăn tối xong tới giờ một ngụm nước cũng chưa uống.

Có nên đút em ấy chút trái cây không nhỉ?

Thẩm Mộ cảm thấy ý tưởng này không tồi, bèn đứng dậy lấy quả táo từ tủ lạnh, dùng tay ủ ấm rồi bắt đầu gọt vỏ.

Khương Vu lúc này vừa vặn cũng hoàn thành công việc. Cô vươn vai một cái, nhấp chuột mở trình duyệt web.

"Gót sắt tràn qua thảo nguyên, đạp tan muôn vàn sông núi, từ đó khói lửa nổi lên."

Tiếng của một đoạn video vang lên từ loa máy tính.

Gì vậy?

Thẩm Mộ đang gọt vỏ trái cây cảm thấy những lời này có vẻ quen tai, hình như gần đây mới nghe qua ở đâu đó. Cô vừa cố nhớ lại vừa đặt những miếng táo đã cắt thành khối nhỏ vừa miệng vào tô thủy tinh, bưng đến bên cạnh Khương Vu.

- Ăn chút trái cây không?

Khương Vu nhìn Thẩm Mộ cùng tô trái cây trước mắt, ngơ ngác.

Không biết có phải ảo giác hay không mà Thẩm Mộ cảm thấy Khương Vu đêm nay không quá thích hợp, có vẻ mất tự nhiên kiểu gì.

- Cảm ơn chị.

Khương Vu vẫn không bỏ được bệnh cũ, mở miệng là khách khí, khiến Thẩm Mộ ít nhiều có hơi bực mình. Ánh mắt cô chuyển qua màn hình máy tính đang mở của Khương Vu, cuối cùng cũng nhớ ra mấy lời vừa rồi thấy quen tai là do đâu.

"Đại Mạc Phi Ưng", một phim điện ảnh cổ trang do Thiên Duyệt và mấy công ty truyền thông giải trí cùng nhau đầu tư, chắc chắn sẽ được chiếu trên sóng truyền hình vệ tinh, vừa đóng máy không lâu. Tuy chưa xác định ngày chiếu nhưng đã bắt đầu tuyên truyền, phản ứng rất tốt.

Thẩm Mộ vừa rồi còn vì một câu cảm ơn của Khương Vu mà trong lòng có hơi khó chịu, lúc này lập tức không giận nữa.

Nhìn xem, không phải còn rất quan tâm đến mình sao! Biết tìm trailer phim điện ảnh sắp chiếu của Thiên Duyệt mà xem nữa, đây là một bước tiến nhảy vọt, thật ngoan quá mà!

Thẩm Mộ vui tươi hớn hở.

- Em thấy sao? - Thẩm Mộ chồm qua. Một đôi mắt như phát sáng, khiến Khương Vu nhìn mà nổi da gà.

- Chị nói cái gì? - Khương Vu chưa hiểu, bưng tô thủy tinh trong tay, - Táo á?

Thẩm Mộ chỉ chỉ màn hình: "Chị nói cái này, phim điện ảnh, Thiên Duyệt đầu tư chính, hợp tác phát hành."

- Ờ thì... - Một miếng táo tắc ngay cổ làm Khương Vu ho sặc sụa. Thẩm Mộ phải vỗ lưng một lúc, cô mới dừng lại mà trả lời, - Khụ khụ, cũng được, khá hay.

Thẩm Mộ nghe được một câu "khá hay" từ miệng Khương Vu thì lại càng hăng hái, lập tức túm lấy tay người ta lắc qua lắc lại: "Em có muốn đến dự họp báo hay công chiếu gì không?"

Khương Vu thật sự không biết mình đến mấy chỗ đó để làm gì. Cô chỉ muốn đánh giá xem lần này công ty truyền thông Quang Điện của Tưởng Chí Hồng có thể kiếm được bao nhiêu trong vụ hợp tác với Thiên Duyệt mà thôi. Ai ngờ vừa nhấp mở giao diện các bên hợp tác thì trailer đã tự động phát. Thẩm Mộ chắc chắn đã hiểu lầm gì đó, nếu không làm sao giải thích việc chị đột nhiên hăng hái như cắn phải thuốc kích thích thế kia.

Chột dạ, Khương Vu lần này thật sự cảm thấy chột dạ.

- Họp báo thì thôi không cần đâu, em gần đây cũng rất bận. - Khương Vu cẩn thận bưng tô, vòng qua người Thẩm Mộ chuẩn bị lỉnh mất. Trước khi đi còn không quên chúc, - À, chúc rating cao nha.

Cao, phải cao.

Thẩm Mộ tối đó bò lên giường còn lẩm nhẩm hát. Nửa đêm đầu cô mơ một giấc mơ đẹp vô cùng. Trên thảo nguyên mênh mông vô tận, cô và Khương Vu cưỡi ngựa đuổi bắt nhau, thật vất vả mới đuổi kịp. Nắng vàng vừa đẹp, gió nhẹ vừa đẹp, không khí vừa đẹp, Thẩm Mộ khép mắt định hôn xuống thì một bàn tay đã vươn ra ngăn lại hành vi cợt nhã của cô.

- Yêu cầu bên bị tự trọng.

Khương Vu mới rồi còn tươi cười thẹn thùng đột nhiên chuyển thành băng đá. Chỉ thấy cô mắt sáng quắc, vẻ mặt nghiêm túc, cả người toát lên khí thế sắc bén, hùng hồn nói: "Tôi tuyệt đối không cho phép bên bị tổn hại đến ích lợi của thân chủ tôi."

- Thân chủ. Bọn họ là thân chủ còn chị là vợ em kia mà.

Thẩm Mộ vừa hét lên những lời này vừa bật dậy. Cô tỉnh lại phát hiện đó chỉ là một giấc mơ nhưng vẫn tức giận vô cùng, cần được ôm ấp hôn hít mới có thể vui vẻ.

Nhưng khi Thẩm Mộ nhìn sang bên cạnh thì đã chẳng còn ai.

Hôm nay cuối tuần mà Khương Vu đã đi rồi sao?

Thẩm Mộ bận áo ngủ ren đen gợi cảm, cứ nửa che nửa lộ như vậy mà rảo một vòng quanh nhà.

Khương Vu thật sự đã ra ngoài rồi, hơn nữa còn sớm hơn cả thời gian đi làm hàng ngày. Không một câu nói, không một lời nhắn, không một tờ ghi chú nào hết, cứ im lặng bỏ sáng chủ nhật qua một bên mà đi bán mạng cho thân chủ.

Thẩm Mộ hít sâu một hơi, tự nhủ mình không tức giận, không hề tức giận chút xíu nào.

Thẩm Mộ mới sáng sớm tâm trạng đã không được vui, định quay lại giường ngủ tiếp. Lúc đi qua phòng bếp đột nhiên nghe được một tiếng leng keng, cô vội ngó vào xem, liền thấy hai lát bánh mì đã nướng xong bật ra khỏi máy, nóng hầm hập, thơm ngào ngạt, nhìn là muốn ăn ngay. Cô bước qua, thấy ngoại trừ bánh mì thì còn có sữa ấm, đầy một ly lớn.

Thẩm Mộ dở khóc dở cười: "Rót đầy như vậy sao mà cầm được."

Miệng tuy oán giận nhưng ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng trời mưa mây mù mới rồi của cô giờ đã thành trời quang mây tạnh.

Cô nàng Khương Vu này...

Có đôi khi bạn nghĩ mình đã hiểu cô ấy rồi, nhưng chớp mắt sự thật liền nói cho bạn biết còn xa lắm.

Thẩm Mộ ngoạm một ngụm bánh mì. Cô nàng này dậy sớm ra ngoài còn làm bữa sáng cho cô, nhưng vừa rồi Thẩm Mộ có ngó qua phòng bếp, ly sữa Khương Vu thường dùng vẫn khô ráo úp trên giá, nhìn là biết em chưa ăn gì đã đi. Dạ dày yếu ớt kia của em có thể chịu được sao?

Nghĩ đến Khương Vu, Thẩm Mộ đột nhiên cảm thấy không có khẩu vị nữa. Cô chống cằm ngồi bên bàn ăn suy nghĩ.

Rốt cuộc là ủy thác gì mà lại khiến Khương Vu khó giải quyết như vậy, tăng ca không nói, giờ sáng sớm cũng không thèm gặp mặt mình một cái...

Khoan...

Không đúng!!!

Thẩm Mộ vội vàng đứng dậy chạy đến phòng sách. Cô mở máy tính, tìm lại trang web hôm qua Khương Vu xem. Thẩm Mộ nhớ rõ trang đó, không có tin tức gì có giá trị, cũng không phải trang web chính tuyên truyền "Đại Mạc Phi Ưng". Dựa theo lẽ thường mà nói, cho dù Khương Vu có nhất thời muốn xem trailer phim mới thì có thể xem trên rất nhiều nền tảng video, không thể nào tìm đến chỗ đó được. Mục đích chính của trang web đó là để trưng bày danh sách các công ty hợp tác cùng phát hành "Đại Mạc Phi Ưng", mà đứng đầu là Thiên Duyệt. Mọi người tập họp tài nguyên, cùng nhau chế tạo một loạt phim lấy đề tài lịch sử là chính. "Đại Mạc Phi Ưng" chỉ là phần mở đầu, sau này bọn họ còn sẽ đăng thêm một số nội dung hợp tác khác lên đó nữa...

- Sẽ không xui xẻo tới vậy chứ. - Thẩm Mộ tựa lưng vào ghế. Chẳng lẽ ủy thác mới nhận của Khương Vu lại có liên quan đến Thiên Duyệt?

Thẩm Mộ càng nghĩ càng thấy có lí. Khóe miệng cô khẽ cong, một nụ cười lạnh xuất hiện trên mặt.

Thì ra Khương Vu không phải bận, mà là chuồn mất.

Nếu như vậy, một ly sữa bò cùng hai miếng bánh mì đã không đủ để dỗ được cô.

***

- Hắt xì. - Khương Vu hắt hơi một cái.

Sáng sớm, Trương Tích bị Khương Vu lôi từ kí túc xá giảng viên ra dạo phố, rụt cổ nói: "Có người nhớ cậu, mau đi về đi." Nói xong, Trương Tích liền xoay người muốn chạy.

Khương Vu lập tức túm lấy đối phương, sau đó lại hắt hơi liền hai cái: "Hắt xì, hắt xì."

- Rồi. - Trương Tích dù sao cũng chạy không thoát, bèn bật chế độ trào phúng, - Không chỉ nhớ mà còn mắng nữa. Nói xem, cậu lại đắc tội với ai rồi?

_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play