Hãn Nguyệt Nhiên dẫn thị vệ theo sau Thẩm Mộng Cầm đi tới điếm màn thầu, liền thấy Thẩm Mộng Mộng một người bận lên bận xuống, Thẩm Mộng Cầm vội vàng chạy tới giúp muội muội không quản Hãn Nguyệt Nhiên theo sau lưng. Thẩm Mộng Mộng thấy tỷ tỷ trở về thì lo lắng hỏi: "Tỷ, hôm nay người gì đó gọi tỷ tới, có chuyện gì không vậy?" Xoay người phát hiện Hãn Nguyệt Nhiên đứng ở cửa: "Ui, tỷ, Vương công tử kia tới điếm màn thầu của chúng ta kìa."

"Ân, sáng nay chính là bị Vương công tử gọi đi, hiện tại hắn nói hộ tống ta về, đợi một lúc chắc sẽ đi thôi."

"Thì ra là thế a."

"Mộng Mộng muội về nhà trước đi, muội làm lâu vậy rồi, về trước nghỉ ngơi, hiện tại hẳn không còn ai, ta ứng phó được mà."

"Tỷ, ta đây về trước."

Hãn Nguyệt Nhiên không nghe thấy đối thoại của hai tỷ muội, ánh mắt liên tục nhìn thẳng vào Thẩm Mộng Cầm, càng nhìn càng là yêu thích. Không nói lớn lên phiêu lượng là được đâu, còn phải chịu khổ, nói chuyện không như người trong cung quẹo tới quẹo lui. Quyết định đã muốn truy tức phụ của mình phải bày thành ý ra, giúp tức phụ của mình bán màn thầu, còn lại đã để thừa tướng gọi những đại thần kia tới rồi.

Thẩm Mộng Cầm cảm nhận được Hãn Nguyệt Nhiên liên tục nhìn thẳng vào mình, cảm giác tâm khiêu động nhanh hơn trước rất nhiều, bị nhìn có chút thật không tốt, ánh mắt không tự nhiên chuyển tới cửa nhìn thẳng tắp thẳng tắp thị vệ hơn mười vị canh giữ ở điếm màn thầu của mình liền cảm thấy đau đầu, thủ như vậy ai dám vào trong điếm mua đồ, còn không đều bị dọa chạy mất, vẫn nên mau chóng đuổi người về nhà mà nói: "Vương Nhiên công tử đa tạ ngươi hộ tống một đường, hiện tại ngươi có thể rời đi rồi đó. Ta còn phải kinh doanh, nhưng lại không thể không chiếu cố ngươi được."

"Tức... Cầm Cầm, bản công tử không cần nàng chiếu cố. Ta quyết định lưu lại giúp nàng bán màn thầu." Hãn Nguyệt Nhiên suýt chút nữa gọi ra tiếng 'tức phụ' trong lòng, thấy y phục trên người mình cảm giác đứng chỗ này không thích hợp cho lắm, chuẩn bị đi vào điếm mua thân y phục lại quay lại.

Thẩm Mộng Cầm nghe thấy Hãn Nguyệt Nhiên nói muốn lưu lại bán màn thầu phải gọi là giật nảy người. Công tử phú gia ở chỗ bán màn thầu này còn không phải quậy phá, nhìn hắn gầy gầy yếu yếu cũng không biết làm việc vạn nhất (lỡ đâu) người bị thương thì làm sao bây giờ. Vừa mới chuẩn bị mở miệng từ chối phát hiện Hãn Nguyệt Nhiên lại mang theo thị vệ rời đi, trong lòng hơi chút thở phào thế nhưng cảm thấy có chút thất lạc.

Lúc này thừa tướng bôn ba khắp chốn tuyên chỉ, bách tính ở phố Trường An nhìn thừa tướng mỗi khi tiến vào một phủ đệ sau đó ra ngoài, đại nhân nhà đó sẽ lập tức ngồi mã xa ra ngoài, hơn nữa hết thảy chỗ đại nhân cần đi tới đều là cùng một nơi – điếm màn thầu. Một loạt quan viên triều đình đều phát động rồi, bách tính nghĩ thầm điếm màn thầu của hai vị cô nương Thẩm gia đã phạm phải chuyện gì chứ.

Trước điếm màn thầu của Thẩm Mộng Cầm có một hàng dài, tất cả đều là quan viên lĩnh chỉ tới cùng lẳng lặng xếp thành đội ngũ, phía sau là bách tính muốn mua màn thầu. Thẩm Mộng Cầm nhìn hàng dài kia nghĩ hôm nay là cái ngày gì, đứng trước đội ngũ này còn không phải Thừa tướng đại nhân, phía sau còn không phải Thái úy kia, sao lại còn có Tướng quân... Ai có thể nói cho ta biết đã phát sinh chuyện chi, sao quan viên kinh đô đều tới đây, dù thế nào cũng sẽ không phải đến mua màn thầu đi. Thẩm Mộng Cầm vội vàng hành lễ hỏi các vị đại nhân: "Các vị đại nhân, không biết trước có chuyện chi?"

Hiện tại quan viên tới đều biết vị cô nương trước mặt này thế mà là hoàng hậu bệ hạ muốn thú, làm sao có thể để hoàng hậu hành lễ với mình? Kết quả Thẩm Mộng Cầm mới vừa hành lễ xong, đã thấy hết thảy đại nhân hành lễ với mình đồng loạt nói ra: "Cô nương khách khí, sao dám để cô nương hành lễ, chúng ta là đến mua màn thầu." Bách tính đứng ở sau bị màn quan viên phía trước đột nhiên hành lễ thì giật nảy mình. Bách tính thứ nhất lẳng lặng nói với bách tính thứ hai: "Vừa rồi ta giật nảy cái, thiếu chút nữa một kích theo người trước mặt bái xuống một cái luôn rồi."

Nhìn những quan viên nọ hành lễ với mình cùng nói muốn mua màn thầu, lẳng lặng bấm chính mình một cái, thì đau không phải mộng, sao những quan viên này đột nhiên khách khí như vậy, nhất thời ngây tại chỗ.

Hãn Nguyệt Nhiên đã thay xong y phục để thị vệ ẩn trong tối, tự mình đi tới trước mặt Thẩm Mộng Cầm, phát hiện Thẩm Mộng Cầm cư nhiên ngây một bên, nhìn thấy quan viên đứng xếp hàng thì trong lòng rất vui vẻ, quyết định hiệu suất làm việc của thừa tướng vẫn là đáng tán thành. 'Hụ hụ' với Thẩm Mộng Cầm, Thẩm Mộng Cầm phục hồi tinh thần lại phát hiện Hãn Nguyệt Nhiên đổi một thân y phục phổ thông đứng trước mặt mình: "Sao ngươi về......" Vừa mới chuẩn bị hỏi Hãn Nguyệt Nhiên tại sao quay lại đã thấy hết thảy quan viên quỳ trên đất thì khẩn trương hỏi: "Các vị đại nhân, các ngươi đây là bị gì?"

Nhìn thấy quan viên đều bái xuống trong lòng nghĩ thật là không tranh khí (~ không vui), hung tợn tợn hỏi: "Đúng a, các vị đại nhân đây là bị gì đó!"

Các quan viên lại quỳ càng thấp lại nghe thừa tướng nói: "Không gì không gì, tiền rơi mất, ta đang tìm tiền lẻ mà thôi."

"Đúng đúng đúng, tiền chúng ta rơi mất, đang tìm tiền lẻ......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play