Hãn Nguyệt Nhiên nghe được Thẩm Mộng Cầm vẫn gọi mình là công tử hoàn khố, thầm nghĩ vậy ta cũng là một hoàn khố đi. "Cầm Cầm, sao nàng còn tiếp tục gọi bản công tử là công tử hoàn khố chứ, thế gian này nào có công tử hoàn khố tuấn tú có tài hoa như ta đây. Cầm Cầm từ khi ta thấy nàng sau đó liền trà không nhớ cơm không nghĩ (không ăn uống), này không ngờ thừa tướng lập tức phái người thỉnh tới đây." Nói xong Hãn Nguyệt Nhiên đi tới bên người Thẩm Mộng Cầm nắm tay Thẩm Mộng Cầm lên. Thừa tướng ở bên cạnh nghe được bệ hạ của mình vậy mà nói ra được những lời này, ngây ra nhìn Hãn Nguyệt Nhiên thầm nghĩ đây có thể nào có người mạo danh giả bệ hạ đi.

"Thả ra, ngươi đăng đồ tử này, ngươi đây là gọi ta tới làm hầu (khỉ) để xem à?" Lúc Hãn Nguyệt Nhiên nắm chặt tay Thẩm Mộng Cầm, phát hiện tay Hãn Nguyệt Nhiên càng không thô ráp như tay nam nhân bình thường, sờ rất thoải mái, nhưng vừa rất tức giận động tác này của Hãn Nguyệt Nhiên.

Nghe Thẩm Mộng Cầm, Hãn Nguyệt Nhiên chẳng những không buông tay, trái lại nắm chặt lấy: "Cầm Cầm, sao ta có thể coi nàng là hầu được! Ta nhớ nàng mới gọi nàng tới, không muốn nàng ở chỗ điếm màn thầu kia vất vả, sao ta có thể để nữ tử tâm ái của ta lao lực bên ngoài, ta có năng lực cho nàng trải qua những ngày thật tốt."

Thừa tướng cùng với một đám thị vệ bắt đầu hóa đá...... Đây thật là bệ hạ của chúng ta sao, sao lại lưu manh du đãng vậy......

Nghe Hãn Nguyệt Nhiên, cảm thấy ngươi này có thể vô lại tới vậy, thế nhưng nhìn về hướng ánh mắt của Hãn Nguyệt Nhiên không chống đối như trước đây, ngữ khí cũng nhu hòa rất nhiều: "Vương Nhiên, ta chỉ là một bách tính phổ thông, bán màn thầu là sinh hoạt của ta, ngươi loại công tử thân ở nhà phú quý không lĩnh hội được đâu, ngươi để ta về đi thôi.Ta sợ tiểu muội muội một người làm việc trong điếm thì không được, đây là ngân lượng của ngươi cho ta, ta không cần." Nói xong Thẩm Mộng Cầm nhét túi tiền vào tay Hãn Nguyệt Nhiên.

Hãn Nguyệt Nhiên đối với Thẩm Mộng Cầm là động cảm tình thật, nhìn Thẩm Mộng Cầm như vậy trong lòng không đành: "Được, Cầm Cầm nàng về đi, có điều để ta đưa nàng về nha."

Thẩm Mộng Cầm gật gật đầu, trong lòng cảm thấy Vương Nhiên này cũng không tệ lắm, cũng không như công tử hoàn khố tầm thường hoành hành bá đạo như kia, nếu như thật tâm với mình thì thật tốt biết bao a.

Hãn Nguyệt Nhiên thấy Thẩm Mộng Cầm gật gật đầu thì quay đầu nhìn thừa tướng đứng một bên, quay lại nói với Thẩm Mộng Cầm: "Cầm Cầm nàng đợi chút, ta nói hai câu với thừa tướng." Nói xong thả lỏng tay cầm tay Thẩm Mộng Cầm, đi tới chỗ thừa tướng: "Thừa tướng lại đây cái, tại hạ có lời nói với ông."

"Vâng, Vương công tử." Thừa tướng liền đi theo Hãn Nguyệt Nhiên, nhìn tình hình này, Thẩm Mộng Cầm càng ngày càng cảm thấy Vương Nhiên này thân phận không đơn giản lại có thể khiến bách quan đứng đầu nghe theo phân phó, càng ngày càng nổi lên hứng thú với Vương Nhiên này.

Bên này Hãn Nguyệt Nhiên gọi thừa tướng tới: "Thừa tướng, nữ tử này chính là hoàng hậu trẫm nhận định. Ông truyền thánh chỉ của trẫm bảo quan viên tại kinh từ hôm nay mỗi ngày đi mua màn thầu ở điếm màn thầu. Trẫm quyết định hỗ trợ trong điếm."

Thừa tướng nghe thánh chỉ này: "......Vâng, bệ hạ." Cảm thấy lần này hoàng thượng là đùa thật rồi, tới khẩn cấp đi tuyên chỉ, khổ lão cốt đầu bọn ta đây sau này đều mỗi ngày xếp hàng mua màn thầu, hy vọng hoàng thượng sớm ngày thú hoàng hậu hồi cung, đừng tiếp tục dằn vặt lão cốt đầu ta đây nữa.

Thừa tướng thầm nghĩ xong ngẩng đầu nhìn phát hiện bệ hạ bên người từ lâu đã không còn bóng dáng, Hãn Nguyệt Nhiên cùng một đám thị vệ hộ tống Thẩm Mộng Cầm về điếm màn thầu, còn mình lặng yên thở dài đi phủ Các đại tuyên chỉ......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play