Lại đến đêm giao thừa. Cũng giống như năm trước, Đường Lạc Nhiên vẫn là sáng sớm thức dậy, chạy đến phòng ngủ chính đem Tô Kỳ kéo lên, hai người cao hứng bừng bừng dán câu đối xuân, người một nhà ăn qua bữa sáng liền đi nghĩa trang bái tế Kỳ Ngọc Dung. Chỉ là không khéo, đụng phải Tô Hoành.
Khi bọn họ đến, Tô Hoành vừa lúc tế bái xong, chuẩn bị trở về. Bọn họ gặp ở trước phần mộ.
Tô Kỳ từ rất xa đã thấy trước mộ Kỳ Ngọc Dung có một bóng người ngồi. Hắn hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường. Đường Sở Nhiêu hiển nhiên cũng nhìn thấy bóng người kia, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Tô Kỳ, trấn an.
Tô Hoành ở trước mộ, nhìn di ảnh Kỳ Ngọc Dung trên mộ bia, hốc mắt cũng có chút phiếm hồng. Kỳ Ngọc Dung đã đi được hai năm. Hắn đi tìm tiểu tam, nhưng hắn cũng không phải không yêu Kỳ Ngọc Dung. Kỳ Ngọc Dung quá tốt đẹp, cho dù sau này trở thành chủ tịch của Tô thị, hắn cũng thường xuyên tự ti. Càng huống chi, vẫn luôn có người nhắc nhở hắn, không có Kỳ Ngọc Dung sẽ không có hắn hôm nay. Hắn là một nam nhân, lòng tự trọng nhẫn không được. Lúc này mới có Hướng Mẫn Yến. Hướng Mẫn Yến nửa điểm cũng chẳng so được với Kỳ Ngọc Dung, nhưng chính vì như vậy, hắn mới có thể từ trên người nàng cảm giác được tự tin. Hướng Mẫn Yến giống như dây tơ hồng vàng, gắt gao quấn quanh hắn, dựa vào hắn, cứ như không có hắn sẽ sống không nổi. Chính vì như vậy, Tô Hoành mới ngoại tình một lần nhiều năm như vậy.
"Dung Nhi, Kỳ Nhi ầm ĩ với tôi đã lâu, bây giờ còn tự mình mở công ty tranh đoạt với tôi, " Tô Hoành bất đắc dĩ cười, nói: "Nhưng hắn cũng không hổ là con của hai chúng ta, trước kia thoạt nhìn không tiến tới như vậy, không nghĩ tới còn thật lợi hại, cùng Đường Sở Nhiêu làm cho tôi sứt đầu mẻ trán."
Hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay ma xát ảnh chụp, lẩm bẩm nói: "Dung Nhi, tôi biết tôi thực xin lỗi em, nhưng có nam nhân nào không phải như vậy đâu? Em oán tôi, nhưng em không biết, ở trước mặt em, tôi luôn cảm giác không thở nổi. Em tốt như vậy, vì sao lại coi trọng tôi?"
Tô Kỳ lúc này đã đến phía sau hắn, nghe hắn nói như vậy, quả thực là giận đến run người, đem việc ngoại tình nói được quang minh chính đại như vậy, hắn cũng thật bội phục. Tô Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: "Ha, bà ấy nhất định là mắt mù." Lại còn không mắt mù sao, mù mới có thể coi trọng tra nam như ông, còn dễ dàng tha thứ ông lâu như vậy.
Tô Hoành nghe được thanh âm, quay đầu thấy là ba người bọn họ. Hắn thở dài, thản nhiên nói: "Ở trước mặt mẹ ngươi, ta không muốn cùng ngươi ầm ĩ."
Tô Kỳ xoay người đem Đường Lạc Nhiên giao cho Đường Sở Nhiêu, lạnh lùng nói: "Chậc, lời này là tôi nói mới đúng, phiền toái Tô đổng ngài đi nhanh lên, tôi và mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy ngài."
Tô Hoành bản thân cũng chuẩn bị rời khỏi, có lẽ đứng trước mộ Kỳ Ngọc Dung gợi lên tâm tình sầu muộn của hắn, hắn không chỉ không so đo thái độ của Tô Kỳ, còn nói với hắn: "Kỳ Nhi, con trách ta, náo loạn đã hai năm, cũng đến lúc rồi? Năng lực của con ta cũng đã thấy, là thời điểm trở về rồi? Đệ đệ của con năng lực không bằng, Tô thị nói cho cùng vẫn là của con, tội gì tiếp tục nháo với ta? Để cho người ngoài chế giễu?"
Tô Kỳ nghe thấy lời này, quả thực là bị tức đến buồn cười, ông ta nghĩ hắn nháo với ông ta là vì muốn thể hiện năng lực? Ông ta nghĩ hắn là Tô Uyên chắc? Khát vọng được ba ba khẳng định sao.
"Ngài đừng đùa tôi, công ty tự mình mở tốt đẹp, muốn Tô thị làm cái gì? Hơn nữa, có một điểm tôi phải nhấn mạnh lại với ngài, " Tô Kỳ sát vào hắn, mỉm cười, thanh âm lạnh lùng: "Tôi sẽ làm cho Tô thị phải đổi họ."
"Ngươi! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!" Tô Hoành vốn không nhiều kiên nhẫn bị mấy câu nói của Tô Kỳ toàn bộ hủy diệt, hắn một phen đẩy ra Tô Kỳ, chuẩn bị rời đi. Rồi lại vào thời điểm lướt qua Đường Sở Nhiêu dừng lại, quay đầu liếc mắt Tô Kỳ, lại nhìn Đường Sở Nhiêu, cười lạnh nói: "Đường tổng, cô cũng đừng quên, Tô Kỳ là con ta, cô so với hắn ưu tú hơn nhiều như vậy, về sau cẩn thận! Giống như ta thì lại không hay rồi!"
Đường Sở Nhiêu cũng không tức giận, nàng ôn nhu cười, nói: "Không nhọc Tô đổng lo lắng, tôi cảm thấy, A Kỳ có phần càng giống Kỳ a di hơn, thâm tình. Còn nữa, tôi muốn sửa lại lời ngài một chút, hắn rất ưu tú, không hề kém tôi, thậm chí sẽ giỏi hơn cả tôi."
Tô Hoành hừ lạnh một tiếng, đi rồi.
Đường Lạc Nhiên quệt miệng, ôm cổ mẹ mình, than thở nói: "Mẹ, Tô gia gia thật hung dữ..."
Tô Kỳ từ trong tay Đường Sở Nhiêu ôm bé qua rồi thả xuống, nói: "Nhiên Nhiên, ông ta là người xấu, về sau chúng ta cách xa một chút."
"Ừm!" Vừa nghe nói Tô gia gia là người xấu, Đường Lạc Nhiên không chút do dự gật đầu, bé không thích người xấu.
Trở về nhà, Tô Kỳ đem nguyên liệu sủi cảo chuẩn bị tốt, dọn lên bàn ăn. Đường Lạc Nhiên đêm qua xem TV gặp dạy làm sủi cảo, cũng quấn quít lấy hắn muốn hắn dạy làm sủi cảo, vừa lúc hôm nay được làm.
Đường Sở Nhiêu đi thư phòng lắc lư một vòng, trở ra liền thấy một lớn một nhỏ một nghiêm túc dạy một chăm chỉ học, bộ dạng như thực chuyên nghiệp.
Nàng đi qua thì thấy, ừm, tiểu cô nương động thủ năng lực cũng không tệ lắm.
"Nhiên Nhiên, rất giỏi nga ~ "
Đường Lạc Nhiên nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nàng, ngọt ngào đáp: "Cám ơn ~ "
"Đường tổng tài, chẳng lẽ anh không giỏi???" Vì sao không khen hắn??? Tô Kỳ bĩu môi, lên án nàng.
"Phụt, Tô bảo bảo, anh lại đi ăn dấm chua của con gái." Đường Sở Nhiêu cười nhéo nhéo mặt hắn, Đường Lạc Nhiên cũng cười hắn, nói: "Ba ba, ba yên tâm, Nhiên Nhiên và mẹ đều thích ba mà ~ "
"..." Tô Kỳ yên lặng cúi đầu bao sủi cảo của hắn, không nói nữa.
Đường Sở Nhiêu xem buồn cười, thấu qua hôn hắn một cái, nói: "Tô bảo bảo giỏi nhất ~ "
Đường Lạc Nhiên tiểu bằng hữu tỏ vẻ đối với loại hành vi thi thoảng hôn nhẹ của ba mẹ nhà mình đã tập mãi thành quen, tiếp tục bao sủi cảo nhỏ của bé, nội tâm không hề gợn sóng.
Nhìn hai bọn họ bao hăng say như vậy, Đường Sở Nhiêu cũng thấy hứng thú, kích động đi rửa tay, đi qua nói: "Tô bảo bảo ~ cũng dạy em làm sủi cảo đi ~ "
"Anh dạy... em đừng làm nũng..." Tô Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng bị nàng nháo một cái như vậy, thiếu chút nữa thả rớt bán thành phẩm cầm trên tay. Đường tổng tài làm nũng uy lực cũng quá lớn...
Đường Lạc Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ba ba, thật vô dụng."
Đường Sở Nhiêu vừa nghe, cười ra tiếng. Tô Kỳ trừng mắt nhìn một cái, đe dọa nói: "Còn như vậy nữa buổi tối ba không đưa cô đi phóng pháo hoa!" Ngẫm lại hai mẹ con này đôi khi thay nhau làm nũng, hắn liền một thân nổi da gà, hoàn toàn chống đỡ không được biết không.
Tiểu cô nương mới không sợ hắn đâu, hướng hắn làm cái mặt quỷ, nói: "Hừ, mẹ mang đi là được rồi ~ "
Tô Kỳ bị nghẹn nói không nên lời, quay đầu bắt đầu dạy Đường Sở Nhiêu bao sủi cảo.
Bất quá sự thực chứng minh, người thông minh mấy đi nữa cũng luôn có chuyện không am hiểu. Tô Kỳ nhìn Đường Sở Nhiêu trước mặt bày một loạt đồ vật hình thù kỳ quái, nở nụ cười, "Đường tổng tài, anh xem như tìm được thứ gì đó em không làm được rồi ~ "
Đường Sở Nhiêu hơi đỏ mặt, oán trách nhìn hắn một cái, nói: "Hừ, tự em ăn là được."
Kết quả đến cuối cùng, sủi cảo Đường Sở Nhiêu bao cơ hồ đều vào bụng Tô Kỳ, hắn còn cười nói: "Về sau sủi cảo em bao chỉ có thể cho anh ăn ~ "
Đường Sở Nhiêu không chút do dự đáp ứng hắn, giỡn hoài, hình dạng như vậy, nàng cũng ngượng ngùng để cho người khác thấy được không...
Ăn xong sủi cảo, Tô Kỳ liền lái xe mang theo Đường Sở Nhiêu Đường Lạc Nhiên đi ngoại ô. Hắn mấy ngày hôm trước nhất thời hứng khởi, mua rất nhiều pháo hoa về nhà, đem tiểu cô nương cao hứng đến hỏng, mỗi ngày đôi mắt trông mong nhìn đống pháo hoa kia một hồi lâu, chờ đến tối hôm nay để phóng.
Tô Kỳ đem pháo hoa đưa đến địa phương trống trải, mang theo tiểu cô nương cùng nhau châm kíp nổ, Đường Lạc Nhiên nhìn các kiểu pháo hoa nở rộ trên bầu trời, hưng phấn vỗ tay liên tục. Tô Kỳ ở phía sau ôm vòng eo nhỏ nhắn của Đường Sở Nhiêu, Đường Sở Nhiêu nhìn con gái sôi nổi nhảy loạn, tựa vào đầu vai Tô Kỳ, cảm thấy không còn gì có thể tốt đẹp hơn hiện tại nữa rồi.
Pháo hoa phóng xong xuôi, Tô Kỳ lại cầm một hộp tiên nữ bổng (gậy tiên nữ ~ cây pháo), châm hai cây, lần lượt đưa cho Đường Sở Nhiêu cùng Đường Lạc Nhiên, nói: "Nà, các tiên nữ, tiên nữ bổng của các nàng đây ~ "
Đường Sở Nhiêu từ lúc còn rất nhỏ mới được chơi loại đồ vật này, nàng cầm lấy, khóe miệng hơi hơi giơ lên. Trước đây, nàng đặc biệt hy vọng có thể cùng cha mẹ cùng nhau phóng pháo hoa, trẻ con nhà người khác đều có ba mẹ cùng, còn nàng thì phải trông đệ đệ. Cha nuôi mẹ nuôi lễ tết khó được nghỉ ngơi, buổi tối sẽ đi đánh bài, nàng phải ở nhà chiếu cố đệ đệ. Khi đó Đường Sở Nhiêu không có bạn bè, luôn là một người.
"A Nhiêu, xem này ~ "
"Hm?" Đường Sở Nhiêu nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy tiên nữ bổng lòe lòe ánh sáng ở trong trời đêm, Tô Kỳ huy huy rất nhanh, Đường Sở Nhiêu nhìn thấu, đó là "I love you".
Đường Sở Nhiêu không nghĩ tới, nàng đã qua 30, còn có thể bởi vì một động tác vô cùng đơn giản như vậy của Tô Kỳ mà cảm thấy mỹ mãn.
Trở về nhà, Tô Kỳ tắm rửa xong, trở lại trên giường, Đường Sở Nhiêu tựa vào đầu giường, cầm trên tay một quyển sách, bất quá hai mắt đã nhắm nghiền, đang ngủ. Tô Kỳ đem sách để qua một bên, cẩn thận cho nàng nằm thẳng, ôm vào trong ngực.
Đường Sở Nhiêu chỉ là mệt, còn chưa ngủ say, Tô Kỳ vừa động, nàng cũng tỉnh. Nàng tựa vào trong lòng Tô Kỳ cọ cọ, lười biếng nói: "Về sau, mỗi ngày đều có thể giống như bây giờ thì tốt rồi..."
"Nhất định, chúng ta sẽ thực hạnh phúc." Tô Kỳ ở trên trán nàng nhẹ nhàng hôn, ngữ khí ôn nhu lại kiên định. Tô Kỳ đáp như vậy, trong lòng âm thầm ra quyết định.
Đến lúc rồi.
Ngày hôm sau, Tô Kỳ liền phát tin nhắn cho Quý Thiên Kỳ.
"Thiên Kỳ, giúp anh tìm một căn hộ, bản vẽ thiết kế anh gửi cậu, tìm căn thích hợp để sửa."
Khi đó Đường Sở Nhiêu nói với hắn, hắn liền dựa theo lời của nàng vẽ ra căn nhà nàng muốn ở. Tô Kỳ không có thiên phú hội họa, cùng Mạc Y dây dưa mấy ngày trời, lại tìm người chuyên nghiệp sửa chữa, mới ra được bản vẽ.
Tết này Mạc Y và Đỗ Khê Băng cùng ra ngoại quốc, Tô Kỳ nghĩ nghĩ, có lẽ không nên quấy rầy nàng, nhưng ngay ngày đầu tiên đi làm trở lại, liền gọi Mạc Y đến văn phòng hắn.
Mạc Y mang theo một đống quà đến văn phòng Tô Kỳ, thấy Tô Kỳ hai mắt tỏa sáng nhìn nàng, lập tức có chút hoảng sợ, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, hỏi: "Cậu muốn làm cái gì? Đừng xằng bậy nha..."
"Hắc hắc hắc ~" Tô Kỳ một phen kéo nàng qua, nói: "Con thỏ con, thời điểm trả nợ đến rồi ~ năm đó đã nói là thiết kế nhẫn cưới cho ta! Hiện tại vẽ trước cái nhẫn cầu hôn đã ~ "
"Ya, chuẩn bị cầu hôn rồi sao ~" Mạc Y hai mắt tỏa sáng, đồng dạng hưng phấn, một ngụm đáp ứng: "Được rồi ~ liền đi vẽ luôn ~ hắc hắc hắc ~" Bạn thân rốt cuộc cũng xuống tay với Đường Sở Nhiêu, nàng thật cao hứng ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT