"Cuối cùng cũng trở lại." Tô Kỳ nhìn cảnh sắc quen thuộc ngoài cửa xe, khóe miệng khẽ nhếch. Hắn ra ngoại quốc gần hai tuần, giờ phút này đã khẩn cấp muốn về nhà gặp vợ cùng con gái con trai.
Từ từ, không có vợ, Đường tổng tài đêm nay có xã giao, lúc này còn chưa về nhà đâu...
Tô Kỳ nghĩ tới tin nhắn nhận được trước khi lên máy bay, liền buồn bực. Thật là, biết rõ hắn trở về, còn muốn đi xã giao... Tuy rằng bữa tiệc này đúng là rất trọng yếu...
Quên đi, tốt xấu trong nhà còn có con gái con trai mà ~ nghĩ vậy, Tô Kỳ tâm tình cũng khá hơn một chút, khóe miệng một lần nữa nhếch lên cười.
Nháy mắt một cái, con trai đều 5 tuổi rồi đó.
Thời gian trôi qua đúng là thật nhanh. Tô Kỳ sờ sờ râu trên mặt mình, trong lòng có chút cảm khái. Hắn cũng đã là người hơn 30 tuổi rồi a.
Gia đình mỹ mãn, sự nghiệp thành công, cầu mong không gì hơn cái này a.
Đáng tiếc, Tô Kỳ về đến nhà, nghênh đón hắn lại chỉ có một căn phòng tối đen.
??? Tình huống nào??? Chẳng lẽ là tặng cho ta cái kinh hỉ?
"Nhiên Nhiên? Khác nhi? Ba ba đã về rồi!" Tô Kỳ bật đèn, đem hành lý ném ở phòng khách, tìm tòi khắp nhà.
"Đám tiểu bại hoại, trốn chỗ nào rồi?"
Đáng tiếc, là thật sự không có người. Tô Kỳ đem cả căn hộ đều nhìn một lần, mới nhìn thẳng vào sự thực thê thảm: không có ai đợi hắn.
Quá đáng...
Tô Kỳ trở về phòng ăn, thấy trên bàn cơm bày biện đồ ăn, dùng màng gói thực phẩm bao chặt. Trên bàn còn có giấy nhắn, là chữ của Đường Lạc Nhiên: Ba, con cùng Khác nhi đi học thêm, ba tự hâm nóng rồi hẵng ăn.
... Chẳng lẽ hắn còn không quan trọng bằng học thêm? Con gái học thêm còn chưa tính, vì cái gì con trai mới 5 tuổi cũng muốn đi?!
Tô Kỳ yên lặng đem giấy nhắn vo thành một cục, ném vào thùng rác. Mệt mỏi một ngày, hắn cũng lười đi hâm cơm, chấp nhận tùy ý ăn vài miếng cũng không sao.
Hắn không có tâm tình dọn dẹp bát đũa bàn ăn, ăn cơm xong ở trên ghế sa lon ngồi trong chốc lát, liền lôi kéo hành lý trở về phòng, bắt đầu chỉnh sửa lại. Chờ hắn thu thập xong, vẫn không có người về.
"..." Tô Kỳ ngắm nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã sắp chín giờ.
Cư nhiên còn chưa có ai trở về.
Đâu ra lớp học thêm nhiều như vậy! Hắn nhớ rõ trước khi đi công tác vẫn là không có mà! Thật quá đáng! Hắn hỏa tốc trở về, còn mang quà cho bọn họ! Kết quả chính là một mình ở nơi này ăn cơm tàn canh lạnh!
Tô Kỳ càng nghĩ càng giận, hừ một tiếng, lấy quần áo đi tắm rửa.
9:30, bảo mẫu rốt cuộc mang theo hai đứa trẻ một lớn một nhỏ quay trở lại.
"Ba ba ~" Vừa vào cửa, con trai bé thấy Tô Kỳ trên ghế sa lon, liền nhào đi qua.
Tô Kỳ vội hai tay tiếp được hắn giơ lên, hỏi: "Hắc, tiểu tiểu bại hoại, đi đâu đó? Một thân mồ hôi?"
"Con cùng tỷ tỷ đi học ~" Tô Khác cười tủm tỉm đáp.
"Ba, ba về rồi ~" Đường Lạc Nhiên cười chào Tô Kỳ, lại nói: "Con đi trước tắm rửa nha ~ "
Tiểu cô nương trưởng thành, không dính hắn như hồi nhỏ nữa, vừa nghĩ đến, Tô Kỳ liền ưu thương. Đường Lạc Nhiên vài năm này càng trở nên giống Đường Sở Nhiêu, mới trước đây hoạt bát đáng yêu dần dần biến thành ổn trọng, Tô Kỳ luôn cảm thấy con gái nhà mình hình như thành thục không ít so với bạn cùng lứa tuổi, cũng không biết là ai dạy...
Bất quá còn may, con trai bé lúc này vẫn thực đáng yêu, cũng xem như an ủi được trái tim nhỏ bé ưu thương của hắn.
Tô Kỳ cười meo meo trả lời, làm cho Đường Lạc Nhiên đi tắm rửa, mình cũng đứng dậy đem con trai "xách lên ", mang đi phòng tắm. Đứa nhỏ này một thân hôi thối, thật sự là không thể nhẫn nhịn.
Tô Kỳ rất nhanh lột sạch sẽ con trai út "ném" vào trong nước, nước bắn tung tóe lên mặt Tô Khác, hắn bộ dáng tức giận, nói với Tô Kỳ: "Ba ba! Ba không thể như vậy!"
"Hm? Ba làm sao?" Tô Kỳ đứng một bên tát nước lên người hắn, giả bộ vô tội hỏi.
"Mẹ nói rồi! Ba đối xử với tỷ tỷ không phải như thế!" Tiểu tử kia tức giận bất bình, bưng nước lên hất vào mặt Tô Kỳ, may mà hắn động tác nhanh mới né tránh được.
"Tỷ tỷ là con gái, ở nhà có chúng ta cưng chiều, về sau lập gia đình khẳng định cũng có người đối tốt với tỷ tỷ, tỷ tỷ không cần lo lắng cái gì, con lại không giống, con về sau phải nuôi vợ mình a ~" Tô Kỳ cầm dầu tắm, chùi lên người đứa con, ngữ khí thoải mái.
"Vậy tỷ tỷ thì không cần nuôi vợ sao?!" Tô Khác bĩu môi đối đối đầu ngón tay, nói: "Tỷ tỷ rất thu hút con gái, con gái trong nhà trẻ bọn con đều thích tỷ tỷ..."
Trường học của Đường Lạc Nhiên kế bên nhà trẻ của Tô Khác, nhiệm vụ đón đưa đệ đệ từ lâu đều do tỷ tỷ hoàn thành. Tô Kỳ ngược lại không nghĩ tới, đứa con gái từ nhỏ đã thu hút nữ sinh này của hắn còn có mị lực lớn như vậy, làm cho bé gái nhà trẻ đều thích nàng.
"Hô? Vậy tiểu cô nương con thích có phải cũng thích tỷ tỷ hay không?" Tô Kỳ nhịn không được, cười ra tiếng, đáng tiếc không chụp lại được bộ dáng này của thằng con đưa cho Đường tổng tài và con gái.
Ai ngờ cục bột nhỏ vẻ mặt ngạo kiều, hừ một tiếng, nói: "Con mới không thích bọn họ đâu, đều không đẹp bằng tỷ tỷ và mẹ."
"Vậy cũng đúng ~" Tô Kỳ cười nhéo nhéo mặt nhỏ mũm mĩm của đứa con, nói: "Ba cũng hiểu mẹ và tỷ tỷ đẹp nhất ~ "
Náo loạn trong chốc lát, Tô Kỳ mới lại nghĩ đến, hỏi hắn: "Uầy, tiểu tiểu bại hoại, con cùng tỷ tỷ đi học cái gì?"
" Taekwondo ~ "
"Hả? Sao lại đột nhiên đi học taekwondo? Trước khi ba đi công tác không phải không có sao?" Tô Kỳ vẻ mặt mờ mịt.
"Mẹ nói con gái phải biết tự bảo vệ mình, con cũng muốn bảo vệ tỷ tỷ, liền cùng đi ~" Tô Khác vẻ mặt tự hào, nói: "Lão sư hôm nay còn khen con đó ~ tỷ tỷ về sau liền do Khác Nhi đến bảo hộ ~ "
"Ừm Khác Nhi ngoan ~" Tô Kỳ cười xoa xoa đầu con trai, ôm hắn lên dùng khăn tắm gói kỹ lưỡng, bế đi ra ngoài.
Tô Khác hôm nay lăn lộn cả nửa ngày, sớm mệt mỏi, nhưng thay áo ngủ xong, vẫn nhảy bắn xuống giường, đi gõ cửa phòng tỷ tỷ.
Đường Lạc Nhiên mới vừa tắm rửa xong, gặp đệ đệ lại đây, thấy nhưng không thể trách, ngồi xổm xuống hôn hôn khuôn mặt tươi cười phì phúng phính của hắn, nói: "Ngủ ngon, đi ngủ đi."
"Tỷ tỷ ngủ ngon ~" Tô Khác lạch bạch cặp chân ngắn, trở về phòng mình, lại hôn Tô Kỳ một cái, nói: "Ba ba ngủ ngon." Không bao lâu, liền ngủ say.
Trước khi ngủ, cục bột nhỏ còn nghĩ: mẹ về trễ, không có hôn chúc ngủ ngon... Ngày mai buổi sáng phải bù...
Tô Kỳ thản nhiên cười, nhẹ nhàng hôn hôn bên mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, con trai."
Taekwondo học chút cũng được, bất quá... Con gái mình học thêm có phải nhiều quá hay không?
Đường Sở Nhiêu rốt cuộc cũng trở về nhà. Tô Kỳ nghe thấy cửa có động tĩnh, nhanh đi ra ngoài, thấy Đường Sở Nhiêu dựa cánh cửa, một bộ khó chịu.
"Sao thế? Uống nhiều quá?" Tô Kỳ vội đi qua tiếp lấy nàng, Đường Sở Nhiêu liền thuận thế tựa vào trên người hắn, cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Ngượng ngùng, Tô bảo bảo, không có đi đón anh..."
Xong rồi, giờ có muốn giận cũng giận không nổi... Tô Kỳ chầm chậm thở dài, đem người trong lòng bế lên, phóng tới trên ghế sa lon.
Đường Lạc Nhiên nghe được động tĩnh, cũng đi ra. Thấy mẹ uống rượu, liền đi phòng bếp rót chén mật ong đưa cho Tô Kỳ.
Tô Kỳ cầm lấy, hướng nàng cười cười, nói: "Không còn sớm, đi ngủ đi, mẹ có ba đây, ngủ ngon ~ "
"Ừm ba ba ngủ ngon, " Đường Lạc Nhiên cười đáp, lại thấu qua hôn hôn Đường Sở Nhiêu đang mơ mơ màng màng, nói: "Mẹ ngủ ngon."
"Ngủ ngon bảo bối con ~" Đường Sở Nhiêu ôm con gái mình, cười tủm tỉm hôn một ngụm thật mạnh, nhạ cho Đường Lạc Nhiên hướng Tô Kỳ làm cái mặt quỷ, nói: "Con lại phải đi rửa mặt."
Tô Kỳ ha ha cười, làm cho nàng chạy nhanh đi.
Đường Sở Nhiêu mở to mắt liếc nhìn hắn, mị nhãn như tơ, nói: "Thế nào? Ghét bỏ em?"
"Không dám, nữ vương đại nhân không chê anh mới tốt ~" Nói xong, Tô Kỳ sát qua cọ cọ bên mặt nàng, bị Đường Sở Nhiêu ghét bỏ đẩy ra, nói: "Đáng ghét... Chích ngứa chết..."
"Ha ha ha ~ được rồi không làm rộn nữa ~" Tô Kỳ cười đỡ nàng dậy, cho nàng uống mật ong, liền bồng trở về phòng.
Đã có Tô Kỳ ở, Đường Sở Nhiêu cũng không lo lắng, thản nhiên đóng mắt, để cho Tô Kỳ "hầu hạ" nàng tẩy tháo trang sức, rất thích ý.
Chờ Tô Kỳ giúp nàng thu thập xong, Đường tổng tài rượu cũng tỉnh một nửa, không còn mệt nữa, hai người liền nằm nói chuyện phiếm.
Trò chuyện trò chuyện, Tô Kỳ đột nhiên nhớ tới, hỏi nàng: "A Nhiêu, em có cảm thấy Nhiên Nhiên học thêm nhiều lắm không?"
"Nhiều sao?" Đường Sở Nhiêu vươn tay tính: "Toán học, đàn vi-ô-lông, tiếng Anh, taekwondo, mới bốn cái, không nhiều lắm a."
"..." Này còn không nhiều sao... Tô Kỳ bĩu môi, nói: "Anh lúc bằng tuổi nó không học thêm cái lớp nào..."
"Ngày nay bất đồng ngày xưa Tô bảo bảo, chúng ta khi đó cùng với bọn trẻ lúc này không giống nhau, Nhiên Nhiên học cũng không nhiều lắm, con nhà người ta học càng nhiều đây này..." Đường Sở Nhiêu ngáp một cái, nằm thẳng, chuẩn bị ngủ.
"Nhưng chúng ta không cần để cho nó vất vả như vậy a, chúng ta cũng không phải nuôi không nổi con, nó sau này không làm việc cũng không thành vấn đề..." Tô Kỳ còn muốn "lý sự tranh đấu" một chút, con nít thì nên khoái trá chơi đùa mà.
Đường Sở Nhiêu bị hắn phiền lôi thôi, trở mình xem thường, hỏi hắn: "Em cũng có thể nuôi anh, anh không công tác ở nhà nằm đi được không?"
"Ách... Không được..." Nhưng cái này không giống a...
"Bạn học Tô Kỳ, anh không thể đối với mình một tiêu chuẩn đối con gái lại một tiêu chuẩn khác, con gái anh mục tiêu thực minh xác, không cần anh lo lắng, giờ thì đừng quấy em ngủ." Đường Sở Nhiêu dịch ra bên ngoài, cách Tô Kỳ rất xa.
"Anh..." Được rồi, dứt khoát lại đi hỏi một chút ý tứ con gái đi...
Tô Kỳ bĩu môi, vươn tay ôm trụ Đường Sở Nhiêu, đem cả người nàng lại kéo về trong lòng, lầm bầm nói: "Không nói thì không nói thôi... Làm chi không cho ôm..."
Thật là, hắn chính là đi công tác hai tuần a.
Đường Sở Nhiêu rầm rì một tiếng, cuối cùng không có xích qua nữa.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, thời điểm Tô Kỳ hỏi con gái, được đến trả lời thuyết phục là: "Đều là con muốn học mà."
Được rồi... Tô Kỳ bĩu môi, nghĩ hắn lúc lớn chừng đó, trước khi cha mẹ chưa xảy ra chuyện, đều là nghĩ chơi đùa như thế nào. Aiz, đáng tiếc con gái không có thời gian rảnh. Tô Kỳ thở dài, xoay người đi gây sức ép con trai bé.
"A! Mẹ cứu con!" Tô Khác thấy Tô Kỳ bổ lại đây, liền chạy nhanh đến phía sau Đường Sở Nhiêu. Đáng ghét, râu của ba ba quá chích người.
"Hừ hừ, mẹ cũng không thể nào cứu được ngươi!" Tô Kỳ một phen ngăn lại hắn, lại là một trận ầm ĩ.
Đường Sở Nhiêu cùng Đường Lạc Nhiên nhìn hai kẻ dở hơi này, nhìn nhau cười, nhàn nhã ăn điểm tâm.
Một lát sau, thật vất vả Tô Kỳ bị công tác gọi đi rồi, cục bột nhỏ vẻ mặt ủy khuất, đến bên người Đường Lạc Nhiên, hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao ba ba muốn để râu a..." Hắn rõ ràng nhớ trước kia ba ba không có râu.
"Ưm..." Đường Lạc Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, cười xoa mặt đệ đệ, nói: "Bởi vì ba ba yêu mẹ ~ "
Cục bột nhỏ nghiêng đầu suy nghĩ cả buổi, cũng không hiểu nổi, vì sao để râu chính là yêu mẹ.
Tác giả nói ra suy nghĩ: (che miệng) đệ đệ không hiểu các vị tỷ tỷ biết không.
(Editor cũng ko hiểu ఠ_ఠ)
END
- -------------------
LÀ CON GÁI CÔ GỌI TÔI BA BA TRƯỚC
Tác giả: Lạc Phong
Editor: Atom
Hết rồi
ψ(`∇')ψ
P/s: (っ・∀・)っMở hố mới "Một cây hoa đào", ai có hứng thú vào xem ủng hộ nhé
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT